Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan liền biến sắc, cô nhìn điện thoại di động, ánh mắt lạnh lùng: “Allen.”
Allen cười khẽ: “Tôi còn tưởng là em đã quên tôi rồi chứ, em còn nhớ tôi, tôi rất vui. Em đừng vội cúp điện thoại, tôi tin là em sẽ cảm thấy hứng thú với những lời tiếp theo của tôi.” Động tác của Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, không thể phủ nhận rằng Allen đã đoán đúng, vừa rồi quả thật là cô đang muốn cúp điện thoại. “Tiểu Thất, Tần Nghiên bỏ trốn rồi, tôi đoán chắc là bà ta sẽ tới tìm em.” Allen nói. Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh tanh: “Quả nhiên Tần Nghiên và anh là cùng một giuộc. Bà ta chính là Kim phu nhân, phải không?”
“Tiểu Thất, tôi đã nói em là người thông minh mà. Đúng vậy, bà ta chính là Kim phu nhân. Nhưng em cũng nói sai đôi chút rồi, bà ta không cùng nhóm với tôi, mà chỉ là người vợ cuối cùng của ba tôi thôi.” Allen thẳng thắn trả lời cô.
“Bà ta là vợ của ba anh?” Thẩm Thanh Lan đã từng đoán Tần Nghiên và Carl có quan hệ gì đó với nhau, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ấy vậy mà hoàn toàn không hề nghĩ đến bà ta lại là vợ của người này. Có thể được gọi là vợ, tất nhiên không phải là người mà tình nhân có thể sánh bằng.
“Không phải em đã sớm nghi ngờ thân phận của bà ta hay sao?” Allen nói, dù giọng nói của hắn chưa thể gọi là ôn hoà, nhưng ở phía bên kia bờ đại dương, nơi mà Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy được, trong ánh mắt hắn lại tràn đầy một cảm xúc gọi là “dịu dàng”.
“Nếu như anh đã sớm biết rồi, tại sao bây giờ lại quyết định nói với tôi?”
“Tiểu Thất, tôi đang đợi em hỏi tôi đó.” Chẳng qua thật đáng tiếc, Thẩm Thanh Lan chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ nói mọi chuyện với cô vô điều kiện, cô chưa bao giờ tin hắn.
“Nói đi, điều kiện lần này của anh.”
“Ha ha ha.” Allen cười, chỉ là giọng nói đã bị phá hỏng khiến cho tiếng cười của hắn vô cùng khó nghe, làm cho người ta rợn cả tóc gáy: “Tiểu Thất, vẫn là em hiểu rõ tôi nhất, trên thế giới này, chúng ta mới là cùng một loại người. Lần này nếu như tôi không nói ra yêu cầu, có phải sẽ khiến em cảm thấy bất an không?”
“Allen, đừng nói với tôi những chuyện vô nghĩa.” Thẩm Thanh Lan trầm mặt.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là em hãy tự bảo vệ mình thật tốt, đừng để mình bị thương, em là người do tôi tự tay dạy dỗ, là tác phẩm mà tôi hài lòng nhất, nếu như bị loại rác rưởi như Tần Nghiên làm bị thương, Tiểu Thất, tôi sẽ nổi giận.” Allen nói với giọng dịu dàng.
Thẩm Thanh Lan hơi sửng sốt, dường như không ngờ điều kiện của Allen lại là thế này, bất chợt cô không biết phải nói gì, đồng thời trong lòng cũng thầm suy đoán xem lời này của Allen là thật hay giả. Còn giọng nói dịu dàng của hắn, theo bản năng cô đã tự động bỏ quên.
“Kim phu nhân và mấy lão đại đều có mối quan hệ không rõ ràng, thuộc hạ cũng có thể lực riêng của mình, em hãy cẩn thận một chút. Nếu như anh ta không có cách nào bảo vệ được em, vậy tôi rất hoan nghênh em trở lại, cánh cửa của tôi luôn rộng mở chào đón em.” Allen nói, “anh ta” trong câu nói này, dĩ nhiên là chỉ Phó Hoành Dật.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan nặng nề: “Phong thư lần trước là do ai gửi?” “Ha ha, Tiểu Thất, em nên hỏi tôi vì sao đến tận bây giờ mới gửi phong thư kia mới đúng.” “Không phải do anh gửi.” Thẩm Thanh Lan khẳng định, trước đây cô cũng cho rằng là Allen làm, nhưng bây giờ cô rất chắc chắn, chuyện này tuyệt đối không phải do Allen làm. Khoé miệng Allen khẽ nhếch, cuối cùng trên gương mặt âm trầm cũng xuất hiện vẻ tươi cười: “Hứa Nặc.”
Hắn ta nhìn điện thoại, nụ cười dịu dàng, nhưng khi quay sang nhìn về phía quản gia, ánh mắt lại trở nên u ám, hắn đứng dậy: “Đi thôi.”
Quản gia đi theo sau Allen, cùng hắn đi vào trong địa lao, nơi đó đang nhất một người đàn ông cả người toàn máu, nằm trên đất. Nếu như không nhìn lồng ngực đang phập phồng một cách yếu ớt của hắn ta thì ai cũng sẽ cho rằng đó là một người chết.
Trong căn phòng giam Tần Nghiên và Hứa Nặc đã không còn bóng người, địa lao tràn ngập mùi máu tanh.
Quản gia mở cửa ra, Allen đi vào, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm dưới đất: “Nói, trong trụ sở còn bao nhiêu người của Kim phu nhân?”
Người nằm dưới đất nghe thấy tiếng hắn, mở đôi mắt đầy máu tươi ra, lắc đầu: “Tôi... Tôi không biết.”
“Ha ha.” Allen cười nhạt, lạnh lùng nói, “Quản gia, đưa hắn vào chuồng thú, kẻ không có bất cứ giá trị nào chỉ là rác rưởi, giữ lại cũng chỉ làm lãng phí không khí.”
Quản gia đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài gọi người. Người nằm trên đất nghe thấy hai chữ chuồng thú thì ánh mắt lại chợt hiện vẻ giải thoát. Cuối cùng thì tình cảnh sống không bằng chất này cũng kết thúc rồi.
Allen cũng không buồn nhìn kẻ kia lấy một cái, chỉ nhìn căn phòng giam dùng để nhốt hai người kia trước đây, ánh mắt lạnh như băng, xoay người bỏ đi.
Về chuyện Tần Nghiên và Hứa Nặc bỏ trốn, phải nói đến từ ba ngày trước. Vì chỉ thị của Allen, khoảng thời gian này đối với Hứa Nặc mà nói không khác gì địa ngục, kẻ nào cũng có thể cưỡng hiếp cô ta, cộng thêm nỗi đau đớn thấu xương mỗi ngày. Đã vô số lần Hứa Nặc muốn chết, nhưng lại không thể. Cằm cô ta đã bị tháo khớp, dù có muốn cắn lưỡi tự tử cũng không làm được, hơn nữa tay chân cũng không cử động được, chẳng khác gì cá nằm trên thớt, không có lấy dù chỉ một chút sức lực để phản kháng.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Nặc thật sự cảm nhận được sự tàn nhẫn và kinh khủng của Allen.
Sau đó, ngay khi Hứa Nặc cho rằng mình sẽ chết ở đây, thì bỗng nhiên có mấy người đàn ông tới đây đưa Tần Nghiên đi. Trước khi đi, bà ta đã yêu cầu đưa cả cô ả theo cùng.
Mãi cho đến khi Hứa Nặc rời khỏi đó mới biết, hoá ra một trong số những người đàn ông vào đây hằng ngày lại có người của Tần Nghiên. Bà ta thông qua bọn họ để truyền tin tức ra bên ngoài.
Vào hôm Allen có việc ra ngoài và mang theo một số người, trong đó có cả quản gia, khi trở về thì người đã bị cứu đi.
“Hay, giỏi cho một ả Tần Nghiên, lại dám cài tay chân bên cạnh tôi.” Sau khi biết được người đã chạy thoát, Allen nổi trận lôi đình, liên tiếp xử lý hết mấy người. Nếu không phải Peter kịp thời chạy về thì sợ là ngay cả quản gia cũng sẽ chết trong tay Allen. Allen lôi tất cả tai mắt của Tần Nghiên ra, kẻ trong địa lao kia chính là một trong số những con cá lớn nhất. Nhưng tiếc là, tin tức mà con cá này biết rất có hạn.
Allen không thấy người đâu, lập tức ra lệnh cho cấp dưới đi thăm do hành tung của Tần Nghiên, nhưng lại không có bất kỳ kết quả nào. Hắn biết bà ta đang muốn làm gì, lo rằng Thẩm Thanh Lan sẽ xảy ra chuyện, vì vậy mới gọi cuộc điện thoại kia. Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, sắc mặt nặng nề. Phó Hoành Dật đi vào, nhìn thấy biểu cảm của cô thì hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một số chuyện, nhưng trong lòng không chắc chắn lắm.”
Phó Hoành Dật chỉ cho rằng cô đang lo lắng tới chuyện sinh nở. Hôm qua ở phòng bệnh cách vách có một phụ nữ mang thai được đẩy tới phòng sinh, đến tận bây giờ vẫn chưa được ra khỏi đó, nghe nói là khó sinh.
“Đừng sợ, anh luôn ở đây.” Phó Hoành Dật an ủi cô. Thẩm Thanh Lan biết anh đang hiểu lầm, nhưng để đề phòng chuyện bất trắc, cuối cùng cô vẫn quyết định nói với Phó Hoành Dật: “Tần Nghiên mất tích rồi.” Phó Hoành Dật vẫn chưa theo kịp lời của Thẩm Thanh Lan: “Chẳng phải Tần Nghiên đã mất tích từ lâu rồi sao?”
Thẩm Thanh Lan kể lại những lời mà Allen nói qua điện thoại. Vẻ mặt của Phó Hoành Dật trở nên nghiêm trọng. Trước ngày Thẩm Thanh Lan lâm bồn lại nghe được tin tức như vậy, nghĩ thế nào cũng không giống như một điềm lành.
“Em yên tâm, anh sẽ không để em và con xảy ra bất cứ chuyện gì.” Phó Hoành Dật nói với giọng chắc nịch. Thẩm Thanh Lan lại không lo lắng chuyện này, bệnh viện này là bệnh viện phụ sản tốt nhất thủ đô, bác sĩ đỡ để cho cô cũng là người đáng tin cậy, mà chắc hẳn là Tần Nghiên cũng không muốn mạng của cô. Thẩm Thanh Lan dám chắc rằng, điều Tần Nghiện mong muốn không phải là cô cứ thế chết đi. Nghiêm túc mà nói thì mục tiêu thật sự của bà ta là Thẩm Khiêm.
Bà ta muốn Thẩm Khiêm giống như Nhan An Bang, tan cửa nát nhà, vợ con ly tán, thân bại danh liệt, như vậy thì mới thỏa mãn mục đích báo thù của bà ta. Bây giờ cô đã có thể khẳng định, chuyện năm đó cô bị những kẻ buôn người bắt cóc chính là do Tần Nghiêm làm. Còn về mục đích thì cũng rất dễ đoán, đơn giản chính là vì hai lý do.
Nhiều năm như vậy, cô là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, lại là bảo bối của cả nhà. Việc cô mất tích thì là
một cú sốc cực lớn với nhà họ Thẩm, giống như mẹ cô vậy, chỉ vì sự mất tích của cô mà tinh thần trở nên thất thường, đây là lý do thứ nhất.
Lý do thứ hai, đưa cô vào căn cứ ma quỷ, bất kể là chết hay còn sống, đối với nhà họ Thẩm đều là sự châm chọc to lớn. Đại gia tộc nhà họ Thẩm đều là quân nhân, cây cao bóng cả, kết quả lại xuất hiện một sát thủ như cô. Nếu như chuyện này đến tai người ngoài, bất kế nhà họ Thẩm lựa chọn như thế nào thì cũng sẽ bị người ta lên án.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan âm u lạnh lẽo, cô hiếm khi căm ghét người nào, nhưng Tần Nghiên và Hứa Nặc tuyệt đối là hai kẻ đứng đầu bảng.
Kim n Hi và Daniel đi lang thang trong rừng rậm nguyên sinh gần một tuần lễ mới ra ngoài được, cuối cùng trước ngày dự sinh của Thẩm Thanh Lan hai ngày thì về đến nơi. Thẩm Thanh Lan thấy dáng vẻ đầu bù tóc rối của hai người thì tỏ vẻ quái dị: “Các cậu đi du lịch ở rừng rậm nguyên sinh?”
Kim n Hi ngượng ngùng, Daniel lúng túng đáp: “Vốn định đi xem kim tự tháp, nửa đường lại đổi ý.”
Tất nhiên, Daniel không thể nói nửa đường đổi ý là do ý tưởng bất chợt nảy ra của Kim n Hi. “An, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, thật là xấu hổ muốn chết” Ấy thế mà cô lại vì ăn phải trái cây có độc rồi bị bắt đi, nếu như để mấy người khác biết chuyện này thì chẳng phải cô sẽ bị cười nhạo cả đời sao? Mặc dù năng lực sinh tồn nơi hoang dã của cô không phải là tốt nhất trong số bọn họ, nhưng cũng không kém đến mức thế này, chỉ có thể nói là bởi vì lần này mình đã dẫn theo một cục nợ.
Nghĩ tới đây, Kim n Hi nhìn Daniel đầy u oán, khiến anh ngượng ngùng sờ sờ mũi. “Các cậu về nghỉ ngơi cho khoẻ trước đi.” Thẩm Thanh Lan nói. Daniel và Kim n Hi vừa xuống máy bay liền đến thẳng bệnh viện, chưa kịp nghỉ ngơi, bây giờ quả thật đã mệt mỏi. Kim n Hi gật đầu: “Được, An, ngày mai tớ lại đến.” Sau khi Kim n Hi đã nghỉ ngơi lấy lại sức, Thẩm Thanh Lan liền kể lại chuyện của Tần Nghiên và Hứa Nặc cho cô nghe, ngoài ra cũng báo tin cho Nhan An Bang. Kim n Hi cười lạnh: “Được lắm, cuối cùng cũng xuất hiện, tớ còn tưởng rằng bọn họ sẽ bốc hơi cả đời chứ. Lần này dù có chết chôn sâu ba mét dưới lòng đất, tới cũng phải đào bọn họ lên.” Kim n Hi tỏ vẻ nóng lòng muốn thử, chắc hẳn vì không tìm được hai mẹ con này đã khiến trong lòng cô rất bực bội. Thẩm Thanh Lan dặn cô: “Tần Nghiên chính là Kim phu nhân, thế lực sau lưng bà ta rất rắc rối phức tạp, cậu làm việc cẩn thận chút.” Kim n Hi cười toét miệng, để lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh: “An, bà ta biết dân xã hội, tớ cũng biết mà. Tớ thật sự không tin là thủ đoạn của bà ta có thể đi xuyên trời”
“Dù sao cũng phải cẩn thận, thấy tình hình không ổn thì trước hết phải tự bảo vệ mình.” Thẩm Thanh Lan nói.
“Ừ, tớ biết rồi. An, tớ không nói chuyện với cậu nữa, bây giờ tớ về trước chuẩn bị một chút. Hai mẹ con này bày ra nhiều chuyện sau lưng chúng ta như vậy chắc cũng rất khổ cực rồi. Nói đi nói lại thì tớ cũng phải chuẩn bị cho bà ta một món quà chứ.”
Hai mắt cô sáng rực, nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.
Thẩm Thanh Lan khẽ mỉm cười, “Sau khi tìm được Tần Nghiên thì báo tin cho Nhan An Bang nữa.”
Kim n Hi nhìn cô nghi hoặc: “Tại sao?”
Thẩm Thanh Lan không giải thích: “Sau này cậu sẽ biết.”
Kim n Hi nhún nhún vai: “Thôi được rồi, An, tớ đi trước đây.”
Cô không thể chờ đợi thêm được nữa, cô phải đi tìm Sicily, thương lượng với chị ấy một chút, về thủ đoạn tra tấn thì Sicily có kinh nghiệm nhất.
***
Đến ngày dự sinh, bụng Thẩm Thanh Lan vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Đừng nói là Phó Hoành Dật, ngay cả những người khác khi thấy thế cũng rất sốt ruột. “Tại sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì?” Sở Vân Dung cuống cuồng, đi tới đi lui trong phòng bệnh: “Hoành Dật, bác sĩ nói thế nào?”
Mặc dù trong lòng Phó Hoành Dật cũng rất lo lắng, nhưng anh tỏ ra bình tĩnh hơn Sở Vân Dung: “Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, có người sẽ sinh sớm, cũng có người sinh muộn, chờ thêm mấy ngày nữa xem sao.”
Bác sĩ đã kiểm tra cho Thẩm Thanh Lan, nói rằng không có bất cứ vấn đề gì, thai nhi cũng ổn định, cho nên khi mọi người đều đang lo lắng thì phụ nữ mang thai như Thẩm Thanh Lan lại điềm tĩnh nhất. “Mẹ, con đói.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên mở miệng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Vân Dung.
“A, đói hả? Được, mẹ lập tức đi mua cho con. Con muốn ăn cái gì?” Suy nghĩ của Sở Vân Dung lập tức bị Thẩm Thanh Lan cắt ngang.
Thẩm Thanh Lan nói tên một cửa hiệu: “Các loại rau hấp của tiệm này rất ngon.” Sở Vân Dung cầm túi xách lên: “Bây giờ mẹ sẽ đi mua ngay, con chờ ở đây nhé, mẹ sẽ về nhanh thôi. Con đừng phải sợ, cũng đừng lo lắng.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, thật sự là cô không hề sợ, cũng không lo lắng một chút nào.
Ôn Hề Dao cũng theo tới: “Mẹ, để con lái xe đưa mẹ đi.” Với trạng thái hiện giờ của Sở Vân Dung, nếu tự mình lái xe thì chắc chắn là không an toàn. Sở Vân Dung đồng ý rồi sau đó cùng Ôn Hề Dao rời khỏi.
Hai ông cụ cũng hỏi đi hỏi lại bác sĩ nhiều lần, đến khi chắc chắn rằng Thẩm Thanh Lan thực sự không có bất kỳ vấn đề gì mới dần dần yên tâm.
Thẩm Thanh Lan xoa bụng mình, nói với Phó Hoành Dật: “Chắc là con không muốn xa em đây mà.”
Phó Hoành Dật cau mày nhìn bụng cô: “Đứa trẻ này không ngoan chút nào hết, luôn giày vò mẹ.”
Thẩm Thanh Lan lại không cho là như vậy. Từ khi mới bắt đầu mang thai đến bây giờ, thật ra cô không phải chịu khổ quá nhiều. Ngoài khoảng thời gian ốm nghén ra thì có thể coi như cục cưng của cô rất biết điều. Ngay cả trong chuyến đi tới rừng mưa nhiệt đới, cục cưng cũng rất ngoan ngoãn. Từ lúc đó, Thẩm Thanh Lan đã biết trong tương lai đứa trẻ này nhất định là một đứa bé kiên cường, hiểu chuyện.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi cục cưng trong bụng Thẩm Thanh Lan ra đời, một tuần lễ cứ thế trôi qua, mãi đến khi bước sang ngày thứ tám, cuối cùng bụng Thẩm Thanh Lan mới có động tĩnh.