Cửa phòng ngủ từ từ bị mở ra, một dáng người cao lớn bước vào. Mắt Thẩm Thanh Lan tối sầm lại, tung một cú đá về phía anh ta, nhắm vào chỗ khiến đàn ông phải đau đớn nhất.
Người kia giật mình, nhanh như chớp bước giật lùi lại. Thẩm Thanh Lan lao người về phía trước, tung đòn đấm nhanh như điện xẹt, nhắm thẳng vào mặt đối phương. Không ngờ bản lĩnh của đối phương cũng không hề thua kém, thoắt cái đã tránh qua, né được đòn. Trong bóng tối, hai người đấu đá vài chiêu. Đôi mắt Thẩm Thanh Lan ngày càng sắc bén. Đã rất lâu rồi cô không gặp được một đối thủ giỏi giang đến vậy.
Thẩm Thanh Lan siết nắm đấm, đang định tung một cú vào bụng dưới của đối thủ thì đã bị anh ta giữ chặt tay lại, ra sức kéo mạnh một cái. Thẩm Thanh Lan đã nằm trong lòng anh ta rồi.
Sau lưng cô chạm phải một lồng ngực rắn chắc. Thẩm Thanh Lan lạnh mặt, nhấc tay định tấn công đối phương bằng cùi chỏ, lại bị anh ta giữ chặt tay.
“Là anh.” Giọng nói trầm ấm vang lên trong màn đêm, khiến Thẩm Thanh Lan ngẩn người.
Đèn sáng lên, khuôn mặt Phó Hoành Dật hiện ra trước mắt Thẩm Thanh Lan. Cô ngẩn ngơ nhìn anh, không ngờ kẻ đột nhập lại chính là Phó Hoành Dật.
“Mới một tháng không gặp mà đã muốn ám sát chồng mình hay sao? Hửm?” Âm cuối được anh nâng cao lên.
Khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan hơi hiện vẻ xấu hổ. Nếu đòn đánh lúc nãy của cô thật sự trúng đích, e rằng sau này con cháu của nhà họ Thẩm sẽ phải do cô lo liệu rồi.
“Ai bảo anh đêm hôm còn lén lén lút lút như vậy.” Thẩm Thanh Lan nói lí nhí, hiếm khi có dáng vẻ con gái như vậy.
Phó Hoành Dật cười không ra tiếng, “Là do anh sai, đáng lẽ anh nên gọi điện trước cho em. Làm em giật mình rồi, xin lỗi.”
Anh xin lỗi nghiêm túc như vậy khiến Thẩm Thanh Lan lại chẳng biết nên nói gì nữa. Đây vốn là nhà của anh, anh về cần gì phải báo trước chứ.
“Vậy, hay là anh đi tắm đã?” Thấy quầng thầm dưới mắt anh, chiếc cằm vẫn lún phún râu chưa cạo, bộ quần áo huấn luyện quân đội vẫn lấm tấm bùn, Thẩm Thanh Lan chỉ tay về phía phòng tắm.
Phó Hoành Dật cũng mệt thật. Anh đã không nghỉ ngơi bốn, năm hôm liên tục rồi, cho dù có thể lực tốt cũng khó mà chịu nổi. Anh gật đầu, mở tủ đồ, định lấy bộ quần áo ngủ của mình.
Nhìn thấy tủ quần áo treo đủ loại quần áo nữ, anh hơi ngẩn ra. Một bên đồ nam, một bên đồ nữ. Một nửa là của anh, một nửa là của cô. Hai bên trái phải, phân chia rõ ràng.
Khóe môi Phó Hoành Dật khẽ cong lên. Anh vô cùng vui vẻ, cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Trong nhà tắm, Phó Hoành Dật nhìn lên kệ phía trên bồn rửa mặt. Ở đó có thêm mấy món đồ dùng, sữa rửa mặt nữ, bàn chải đánh răng, cốc nước, dao cạo râu của anh, trong cốc của anh có một chiếc bàn chải mới thay…
Bên cạnh bồn rửa còn có thêm một chậu cây xanh. Không gian đơn điệu bỗng trở nên sống động hơn nhiều. Đáy mắt Phó Hoành Dật bỗng trở nên dịu dàng. Anh cảm thấy dường như cuộc sống hôn nhân như vậy không tệ chút nào.
Sau khi anh đi vào nhà tắm, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan liền hiện vẻ suy sụp. Cô liếc nhìn chiếc giường rộng 2m, đôi lông mày xinh đẹp chau lại.
Đêm nay phải làm sao đây? Lúc trước Phó Hoành Dật chưa về, Thẩm Thanh Lan vẫn chưa nghĩ tới chuyện này. Bây giờ anh về rồi, cô mới nhận ra, trong phòng này chỉ có duy nhất một chiếc giường. Phải ngủ thế nào đây? Chẳng lẽ lại để Phó Hoành Dật nằm đất?
Hay cô ra phòng khách ngủ?
Sống hai mươi mốt năm trên đời, lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan thấy bối rối như vậy.
Trong lúc Thẩm Thanh Lan còn đang lưỡng lự, Phó Hoành Dật đã tắm xong đi ra ngoài. Nhìn thấy trên người anh là bộ đồ ngủ chỉnh tề, Thẩm Thanh Lan thở phào.
Phó Hoành Dật nhìn người đang đứng bất động bên giường, ánh mắt anh đầy thắc mắc, “Sao em vẫn chưa ngủ? Hay lúc bị anh đánh thức, nên bây giờ em không ngủ được nữa?”
Thẩm Thanh Lan bối rối, vẫn chưa biết nên làm thế nào. Cô liền nhìn thẳng vào Phó Hoành Dật, “Hôm nay anh ngủ ở đâu?”
Rõ là quẳng vấn đề này sang cho Phó Hoành Dật quyết định.
“Đương nhiên là ngủ trên giường rồi!” Phó Hoành Dật trả lời với vẻ dĩ nhiên, đầy thẳng thắn.
Thẩm Thanh Lan hơi sững lại, “Vậy em ngủ ở phòng khách.” Vừa nói, cô vừa mở tủ lấy bộ chăn gối dự phòng ra.
“Khoan đã,” Phó Hoành Dật gọi cô lại, “Thanh Lan, chúng ta đã kết hôn rồi, đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận.”
Toàn thân Thẩm Thanh Lan cứng đờ. Đúng vậy, giờ họ đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Cho dù Phó Hoành Dật yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cũng là điều đương nhiên. Từ lúc chọn lựa việc kết hôn với Phó Hoành Dật, chẳng phải cô nên sớm biết điều này rồi sao?
Thẩm Thanh Lan không ra khỏi phòng, lặng lẽ lên giường, rồi nằm xuống.
Biết cô đã hiểu lầm rồi, nhưng Phó Hoành Dật cũng không giải thích. Anh nằm xuống nửa bên kia giường. Cảm giác thấy đệm bị lún xuống, cả người Thẩm Thanh Lan cứng đơ.
Phó Hoành Dật tắt đèn. Cả phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối. Trong phòng yên tĩnh tới mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật.
Thẩm Thanh Lan nằm quay lưng về phía Phó Hoành Dật. Anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng cũng có thể nhận ra Thẩm Thanh Lan đang lo lắng dựa trên dáng người căng cứng của cô.
Lần đầu tiên anh thấy hoài nghi về sức hút của mình. Chẳng lẽ trông anh giống một con sói háo sắc, đói bụng ăn quàng lắm sao?
Thẩm Thanh Lan không thấy Phó Hoành Dật có động tác gì. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc cô tưởng Phó Hoành Dật đã ngủ, trên hông bỗng có thêm một bàn tay của đàn ông.
Người Thẩm Thanh Lan lại càng trở nên cứng ngắc. Cô nhìn tủ quần áo, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt.
Phó Hoành Dật ôm gọn Thẩm Thanh Lan vào lòng. Cảm thấy cơ thể mềm mại đã cứng lại trong vòng tay mình, anh liền nở nụ cười mỉm. Anh muốn để Thẩm Thanh Lan quen với sự hiện diện của anh.
“Em yên tâm. Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không bao giờ làm gì em.” Phó Hoành Dật nói bên tai Thẩm Thanh Lan bằng giọng điệu dịu dàng ấm áp.
Thẩm Thanh Lan không lên tiếng.
Sau đó Phó Hoành Dật quả thật không tiến thêm một bước. Anh chỉ ôm eo cô, thậm chí còn không hề di chuyển vị trí đặt tay.
Mãi lâu sau, Thẩm Thanh Lan xác định hơi thở đều đều của người nằm sau. Thấy anh quả thật đã ngủ rồi, cô mới từ từ bình tĩnh lại. Thẩm Thanh Lan nhắm mắt, chìm vào giấc mộng.
Phó Hoành Dật mở mắt ra. Tuy không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được Thẩm Thanh Lan đã ngủ thật rồi, anh mới khẽ nói hai tiếng bên tai cô, “Ngủ ngon”, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Quả thật anh đã rất mệt. Dù Thẩm Thanh Lan có cho phép, anh cũng chẳng còn sức lực đâu mà làm nữa.
Anh không phải sắt đá. Liên tiếp bốn năm ngày liền thực thi nhiệm vụ nguy hiểm khiến cả thể chất và tinh thần anh đều hao mòn. Phó Hoành Dật vốn có thể không về, nhưng rốt cuộc anh vẫn không yên tâm về Thẩm Thanh Lan. Nhất là lúc thấy những tấm ảnh cô gửi. Anh chưa bao giờ vội vàng như thế, lái xe về nhà ngay trong đêm.
Lúc đến nhà, Phó Hoành Dật biết giờ này chắc hẳn Thẩm Thanh Lan đã ngủ rồi. Anh vốn không định đánh thức cô, mà chỉ tính vào phòng ngủ lấy một bộ đồ để tắm rửa, thay ra rồi liền đến phòng khách, ngủ trên ghế sofa. Ai ngờ Thẩm Thanh Lan lại nhạy bén đến thế. Anh đã cố tình bước thật nhẹ, vậy mà cô vẫn phát hiện ra.
Mặc dù chỉ qua mấy đòn đánh, nhưng Phó Hoành Dật vẫn nhận ra được võ nghệ của Thẩm Thanh Lan không tệ chút nào. Anh nghĩ nhà họ Thẩm vốn là thế gia quân đội, con cháu trong nhà biết được mấy chiêu cũng là chuyện bình thường.