Thẩm Thanh Lan nhìn bóng lưng cứng đờ của Phó Hoành Dật, ánh mắt thay đổi, giọng nói run rẩy: I “Hoành Dật, có phải con chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?” Phó Hoành Dật biết cô hiểu lầm nên vội xoay người trở lại, “Đừng lo, đừng lo, con chúng ta rất ổn, rất khỏe mạnh.”
Thẩm Thanh Lan nhìn thẳng vào mắt Phó Hoành Dật, đôi mắt đẹp nhẹ chớp, môi đỏ mọng khẽ mở, “Hoành Dật, không phải anh chưa thăm con đấy chứ?” Phó Hoành Dật lúng túng nhìn sang hướng khác, Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu ra, vừa cảm thấy buồn cười vừa đau lòng, có lẽ mấy ngày nay anh đều dồn hết tâm tư vào cô, “Anh gọi y tá bế con tới đây cho em xem.”
“Được, nhưng trước hết em phải để bác sĩ kiểm tra tổng thể cho mình.” Phó Hoành Dật nói, bây giờ anh mới nhớ từ lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại, bác sĩ chưa kiểm tra cơ thể cho cô.
“Chuyện này không vội. Hoành Dật, em muốn nhìn con.” Từ lúc con chào đời, Thẩm Thanh Lan chưa được nhìn con lần nào. Trước đó không nghĩ tới thì không sao, bây giờ nghĩ tới thì bỗng nhiên không chờ nổi nữa.
“Được được được, anh gọi y tá ôm con tới ngay.” Phó Hoành Dật đứng dậy đi tìm y tá. Mấy ngày nay, anh đi lại quá nhiều khiến vết thương ở chân có dấu hiệu tái phát, do vậy lúc này anh đi rất chậm.
Biết Thẩm Thanh Lan đã tỉnh, Sở Vân Dung và hai ông cụ vốn đang ở bệnh viện lập tức chạy vào, “Thanh Lan, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con dọa mẹ sợ chết khiếp!” Sở Vân Dung vừa thấy Thẩm Thanh Lan liền ôm chặt cô, giọng điệu nghẹn ngào. Hai ông cụ không khoa trương như bà, nhưng ánh mắt cũng nhìn cô không rời.
Thẩm Thanh Lan biết lần này mọi người đều trải qua một phen kinh hãi, cô vỗ nhẹ vai Sở Vân Dung, “Mẹ, con không sao rồi.”
“Đã khiến hai ông nội lo lắng rồi.” Hai ông cụ đã chín mươi tuổi rồi mà còn phải lo lắng cho mình, Thẩm Thanh Lan thật sự cảm thấy rất áy náy.
“Lan Lan, ông nội không sao. Thấy cháu ổn là tốt rồi, ông nội cũng yên tâm. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cháu phải dưỡng sức, bồi bổ cơ thể, không cần lo lắng những chuyện khác.” Thẩm lão gia cười tươi nói.
Phó lão gia cũng an ủi: “Đúng vậy, Thanh Lan, cơ thể của cháu mới là quan trọng nhất. Cháu còn trẻ, quan trọng nhất là sức khỏe.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhìn về phía Phó Hoành Dật vừa đi vào, rồi lại nhìn ra sau lưng anh. Anh giải thích. “Y tá đi bể con rồi, sẽ đến ngay.”
Quả nhiên không bao lâu sau, y tá ôm đứa bé đi vào. Vừa thấy con, Phó Hoành Dật không bình tĩnh nổi nữa. Anh nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực y tá, y tá mỉm cười đưa đứa bé cho anh, “Ba bé tới bế bé đi.”
Cả người Phó Hoành Dật cứng đờ, anh và con bốn mắt nhìn nhau, có cảm giác trong ngực mình không phải là đứa trẻ mới sinh nặng mấy cân, mà là gánh nặng nghìn cân. Cơ thể con mềm mại, nhìn yếu ớt như vậy, khiến anh không dám chạm vào.
Bé mới chào đời được ba ngày, làn da nhăn nhúm, nhìn rất khó coi. Có điều, đôi mắt bé rất đen và sáng. Nhìn dáng vẻ mở to mắt của bé, trái tim Phó Hoành Dật lập tức tan chảy.
“Đây là con gái tôi sao? Thật xinh đẹp!” Phó Hoành Dật dịu dàng nói. “Bé là con trai, không phải là con gái.” Y tá nói. Phó Hoành Dật trừng mắt, cau mày, thật lâu sau mới nói: “Thật xấu xí!”
Y tá: “...”
Phó lão gia: “...” Ông nội Thẩm: “...” Sở Vân Dung: “...” Thẩm Thanh Lan: “...” Cậu Phó mới sinh được ba ngày: “...”
Bầu không khí trong phòng bệnh rơi vào sự im lặng tới kỳ lạ, Phó lão gia là người đầu tiên hồi hồn, ông đập mạnh lên lưng Phó Hoành Dật, “Cháu mới xấu ấy! Lúc cháu mới sinh còn không đẹp bằng con trai cháu nữa.”
Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt u oán. Vợ ơi, con gái đã bàn trước đâu?
Thẩm Thanh Lan bật cười, giơ tay ra, “Đưa con cho em.” Phó Hoành Dật di chuyển cơ thể cứng đờ đi tới cạnh Thẩm Thanh Lan, hơi cúi người để cô ôm lấy con từ trong ngực mình. Tư thế bế con của cô không được tự nhiên, nhưng lại tốt hơn anh nhiều. Thẩm Thanh Lan nhìn con mình, ánh mắt dịu dàng như nước, “Cục cưng, mẹ là mẹ con. Lần đầu gặp mặt, sau này mong được chỉ bảo.”
Không biết có phải có cảm ứng hay không mà bỗng nhiên cậu Phó vung nắm đấm lên, giống như đang chào hỏi mẹ. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, cúi đầu hôn lên mặt bé.
Ánh mắt Phó Hoành Dật hơi thay đổi, nhìn con trai trong ngực Thẩm Thanh Lan, nói: “Sao thằng nhóc này xấu quá vậy? Làn da nhăn nhúm như con khỉ, không phải là bị đánh tráo rồi đấy chứ?” Phó lão gia lại một lần nữa không nể tình mà đập lên lưng Phó Hoành Dật.
Sở Vân Dung cười nói: “Trẻ con mới sinh đều như vậy, qua một thời gian là ổn thôi.” Bà âu yếm nhìn bé, nhìn sao cũng cảm thấy không đủ.
Cậu Phó vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên gào khóc, Thẩm Thanh Lan luống cuống nhìn về phía Sở Vân Dung. Bà cẩn thận ôm bé, rồi an ủi cô: “Không sao, chắc nó tè rồi.” Quả nhiên, đúng là bé tè rồi. Sở Vân Dung thuần thục thay tã cho bé, rồi mới đưa bé cho Thẩm Thanh Lan. Trong cả quá trình này, Phó Hoành Dật nhìn con trai mình với vẻ ghét bỏ.
Không tới năm phút sau, bé lại khóc, “Mẹ, nó lại làm sao vậy?” Phó Hoành Dật ghét bỏ hỏi. “Chắc là đói bụng rồi.” Sở Vân Dung đoán, “Thanh Lan, con chưa cho cháu uống sữa, cho cháu uống sữa trước đi.”
“Vâng vâng.” Thẩm Thanh Lan sững sờ, không biết phải làm như thế nào. Hai ông cụ vừa nghe phải cho bé uống sữa liền đi ra ngoài, còn Phó Hoành Dật thì muốn ở lại, nhưng bị Sở Vân Dung đuối ra. Sở Vân Dung dạy Thẩm Thanh Lan cách cho con bú, vừa mới vén áo lên, bé liền há miệng theo bản năng. Sở Vân Dung vội giơ tay che lại, “Còn chưa khử trùng.”.
Bà cầm rượu cồn và khăn nóng lau nơi chứa thức ăn của cậu Phó, mặt Thẩm Thanh Lan đỏ rần. Dù đã làm mẹ, nhưng người trước mặt là mẹ cô, hai người chưa từng tiếp xúc trực tiếp như vậy, nhất thời cô cảm thấy không quen. Cậu Phó không biết mẹ mình đang xấu hổ, vội vàng há miệng ngậm. Một lát sau, tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh vang lên trong phòng bệnh. Thấm Thanh Lan chau mày, đau quá!
Sở Vân Dung vỗ đầu một cái, “Sao mẹ lại quên là con còn chưa mở tuyến sữa chứ? Con kiên nhẫn một chút, để cháu mẹ hút mạnh, lần đầu tiên sẽ hơi đau, sau này sẽ không đau nữa.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, lại để cậu Phó ngậm. Có lẽ là bé thật sự rất đói, nên hút rất mạnh, khiến cô đau tới mức sắc mặt trắng bệch. Đến khi bé có thể hút ra sữa, trán cô đã rịn đầy mồ hôi. Sở Vân Dung cầm khăn lông ấm lau mồ hôi cho cô.
Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cậu Phó, khóe miệng cong nhẹ. Sở Vân Dung ngơ ngác nhìn con gái, chợt nhớ tới lúc cô còn bé, trong mắt lộ ra sự hoài niệm. Cậu Phó ăn no uống đủ, tiếp tục nằm ngủ say sưa. Thẩm Thanh Lan không muốn con rời khỏi tầm mắt mình, cho nên cẩn thận đặt con lên giường. Tay bé nắm thành nắm đấm, cô nhẹ nhàng nắm tay con. Làn da bé rất mềm, trơn trơn, thật sự là khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Thẩm Thanh Lan xoa mặt con, đúng là chỗ nào cũng mềm. Có lẽ là bị mẹ làm phiền nên nhóc con ngủ không yên. Bé nhíu mày, nhếch môi lên muốn khóc. Thẩm Thanh Lan sợ đến mức nhanh chóng rút tay về, luống cuống nhìn Sở Vân Dung. Bà cười an ủi: “Không sao đâu.” Quả nhiên, bé đang mấp máy miệng muốn khóc, lúc này lại tiếp tục ngủ.
Thẩm Thanh Lan không dám chạm vào con nữa, lẳng lặng nhìn con ngủ, ánh mắt chăm chú yêu thương. Cảm giác lúc con nằm trong bụng không chân thật như cảm giác lúc con nằm đây. Một lát sau, y tá ôm con đi, ánh mắt của Thẩm Thanh Lan vẫn dõi theo con, cho tới khi không nhìn thấy nữa mới thôi. Vừa quay đầu, liền chạm phải ánh mặt u oán của Phó Hoành Dật.
“Sao vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Vợ, không phải là con gái sao?” Phó Hoành Dật rất buồn phiền, anh chờ đợi mười tháng, mong ngóng một cô con gái mềm mại dễ thương, ai ngờ lại là một thằng nhóc thích tè.
Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Em nói là con gái lúc nào?”
Phó Hoành Dật càng thêm u oán, “Vợ, em cố ý phải không?” Nghĩ kỹ lại thì nếu không phải Thẩm Thanh Lan nhiều lần gạt anh thì sao anh lại kiên quyết cho rằng cái thai là con gái chứ?
Mặt Thẩm Thanh Lan hơi sầm xuống, giả vờ tức giận nói: “Sao nào? Anh không cần con trai à?” Thấy Thẩm Thanh Lan tức giận, Phó Hoành Dật đâu còn nhớ đến việc hờn dỗi, lập tức nói: “Cần, cần chứ, con do vợ sinh, anh yêu còn không kịp, sao lại không cần chứa.” Thấy dáng vẻ trịnh trọng của Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan không nhịn được bật cười, đảo mắt một vòng, rồi nói: “Anh muốn con gái cũng được, chúng ta có thể sinh thêm một đứa.”
Nghe vậy, ánh mắt Phó Hoành Dật chợt biến, “Bỏ đi, con trai thì con trai, con trai cũng rất tốt, người ta muốn có con trai còn không được đấy.” Giữa sinh lần thứ hai và không có con gái, Phó Hoành Dệt tình nguyện chọn không có con gái. Nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa thì mạng già của anh cũng không giữ nổi mất!
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan thoáng qua chút tiếc nuối, ngay cả con gái cũng không thể thay đổi ý định của Phó Hoành Dật, xem ra chỉ có thể đợi đến sau này mới nhắc lại chuyện sinh thêm một đứa. Lần này cơ thể của cô bị tổn thương nghiêm trọng, muốn sinh thêm cũng phải đợi thêm mấy năm nữa. Lúc đó, chắc chắn Phó Hoành Dật đã quên chuyện bây giờ rồi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên biết Thẩm Thanh Lan đã tỉnh liền chạy tới thăm. Vừa thấy Thẩm Thanh Lan, Vu Hiểu Huyên lập tức ôm lấy cô, “Thanh Lan, cậu dọa tớ sợ chết khiếp.” Lòng Thẩm Thanh Lan ấm áp, vỗ nhẹ vai cô nàng, nhẹ giọng an ủi: “Không phải tớ vẫn ổn sao? Cậu nhìn cậu đi, sắp làm mẹ rồi mà vẫn còn khóc nhè, không sợ Hàn Dịch cười cậu à?”
Hiểu Huyên sụt sịt mũi, “Anh ấy dám? Nếu anh ấy đám cưới tớ, tớ sẽ không lấy anh ấy nữa.”
Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên vốn định ngày hai mươi tháng Năm sẽ đi đăng ký kết hôn, không ngờ Hàn Chính Sơn lại biết chuyện này, ông ta rất tức giận, kiên quyết phản đối, còn chạy tới công ty của Hàn Dịch làm loạn. Lúc đó, Vu Hiểu Huyên đang quay quảng cáo, bị ông ta mắng một trận trước mặt mọi người, cô nổi giận đến mức thiếu chút nữa thì vào bệnh viện.
Sau đó Hàn Chính Sơn biết Vu Hiểu Huyên đang mang thai, liền nói thẳng giữ lại đứa bé, không cần người me.
Khi ấy Hàn Dịch đang ở tập đoàn Hàn Thị. Sau khi biết chuyện này, anh lập tức đưa Hàn Chính Sơn vào viện dưỡng lão, nói dễ nghe là vì muốn ông ta được hưởng cuộc sống tuổi già không cô đơn. Cũng vì chuyện này mà gần đây Hàn Dịch trở thành chủ đề hot, có rất nhiều người nói anh ta bất hiếu, Những người của thế hệ trước cho rằng anh ta bị đàn bà làm mê muội đầu óc, Vu Hiểu Huyên là hồng nhan họa thủy. Còn những người trẻ tuổi thì cho rằng anh ta tức giận vì hồng nhan, dám vì tình yêu mà chống lại gia tộc, lại còn chống lại thành công, khâm phục dũng khí của anh. Phần lớn phụ nữ khen ngợi anh, không ngờ lãng tử quay đầu trở thành si tình là có thật, còn ghen tị vì cô gái may mắn đó không phải là mình. Dù là cách nói nào đi nữa thì Vụ Hiểu Huyên đều là người bị chỉ trích. Gần đây cô bị dìm đến là thảm, tất nhiên là không thế cho Hàn Dịch dễ chịu, lại càng không nhận chuyện đăng ký kết hôn mà cô đã hứa. Nếu không phải lần này Thẩm Thanh Lan bị khó khó, nói không chừng hai người vẫn còn giận dỗi nhau.
Thẩm Thanh Lan không chú ý tới tin tức giải trí trong thời gian qua, cũng lâu rồi không lên weibo, nên không biết những chuyện này, chỉ cho rằng Vu Hiểu Huyên nổi tính trẻ con, dù sao thì cô cũng từng là phụ nữ có thai, có thể hiểu được cảm xúc thất thường của cô ấy. Thẩm Thanh Lan vừa mới thoát khỏi Quỷ Môn quan, Vu Hiểu Huyên cũng không muốn nói mấy chuyện phiền lòng này, chỉ trò chuyện linh tinh với cô.
***
Trong phòng làm việc của viện trưởng, Phó Hoành Dật trầm mặt ngồi trên ghế sô pha, viện trưởng Trần ngồi cạnh anh, hai người lạnh lùng nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện, chính là Chu Hùng và Bàng Giai. Lúc này, trên mặt Chu Hùng là tràn đầy vẻ tinh thần suy sụp, Bàng Giai ngồi bên cạnh cúi đầu lau nước mắt.
“Nói rõ ràng những chuyện đã xảy ra cho ngài Phó nghe.” Viện trưởng Trần trầm giọng nói.
Bang Giai không nói gì, Chu Hùng lên tiếng: “Anh Phó, trước hết chúng tôi muốn nói lời xin lỗi ngài và vợ anh, là chúng tôi đổi thuốc của vợ anh.” Ánh mắt Phó Hoành Dật lập tức trở nên khát máu, dáng vẻ như muốn ăn thịt hai người họ. Anh cố gắng kìm nén cơn giận của mình, “Nói tiếp đi!”.
Chu Hùng bị khí thế trên người Phó Hoành Dật dọa sợ, bất giác hơi co rúm người lại, tiếp tục nói: “Là do chúng tôi bị ép buộc, có người bắt cóc ba mẹ và con gái tôi. Nếu chúng tôi không làm thì bọn họ sẽ giết bọn họ, con gái tôi mới có bốn tuổi thôi mà.”
“Anh Phó, chúng tôi thật sự bị ép buộc, cầu xin anh tha thứ cho chúng tôi.” Bàng Giai quỳ xuống van xin.
Phó Hoành Dật nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, “Ba mẹ và con gái các người vô tội, vậy vợ tôi không vô tội sao? Chẳng lẽ các người chưa từng nghĩ, cô ấy là một sản phụ, các người làm vậy là hại chết hai mạng người? Lần này cô ấy may mắn, mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu xui xẻo thì người chết chính là vợ và con tôi!”
Phó Hoành Dật vừa nghĩ tới cảnh đó, ngay cả ý muốn bóp chết hai người trước mặt cũng có.
“Anh Phó, chúng tôi biết sai rồi, nhưng chúng tôi thật sự không còn cách nào khác. Tôi và chồng luôn bị theo dõi, ba mẹ và con gái lại đang ở trong tay họ, nếu chúng tôi báo cảnh sát, ngay lập tức bọn họ sẽ giết con tin.” Bàng Giai lau nước mắt, khóc lóc kể lể nỗi khổ của mình. Phó Hoành Dật không có phản ứng gì.
Hai vợ chồng này biết Phó Hoành Dật không phải người dễ nói chuyện, trước khi tới đây họ cũng đã đoán được. Ngẫm lại cũng đúng, nếu người khác hại vợ mình như vậy, họ cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ.
Chu Hùng trầm giọng nói: “Anh Phó, tôi thừa nhận chúng tôi đã làm sai, nhưng chuyện này không liên quan tới người nhà tôi. Tôi không cầu xin anh có thể tha cho chúng tôi, tôi sẽ đi tới cảnh sát để tự thú, thừa nhận chuyện này là do một mình tôi làm. Tôi chỉ cầu xin anh tha cho vợ tôi, bố mẹ tôi già rồi, nhà lại còn đứa con thơ, nếu tôi và vợ đều bị bắt thì ba người bọn họ biết sống tiếp như thế nào.”
Bàng Giai nghe lời chồng nói, càng đau khóc lóc khổ sở hơn, nhưng lại không phản đối, bởi vì ba mẹ già và đứa con nhỏ thật sự cần người chăm sóc.
“Ai sai các người làm vậy?” Phó Hoành Dật hỏi.
Chu Hùng lắc đầu, giọng đầy khổ sở: “Chúng tôi không biết họ là ai. Hôm đó tôi và vợ vừa về đến nhà, không thấy ba mẹ và con gái, tưởng rằng ba mẹ đi đón cháu chưa về, đợi một lúc lâu mà không đợi được bọn họ, chỉ đợi được một cuộc điện thoại, nói ba mẹ và con gái tôi đang trong tay họ, nếu không làm theo lời họ nói thì họ sẽ để chúng tôi đi nhặt xác. Sau đó, chúng tôi nhận được một đoạn video, người trong video là bố mẹ và con gái tôi, bị nhốt trong một nơi xa lạ, tay chân đều bị trói.”
Dừng một lát, Chu Hùng nhìn vợ anh ta rồi tiếp tục nói: “Yêu cầu của bọn họ là khiến vợ anh khó sinh, tốt nhất là một xác hai mạng. Nếu không làm được thì ít nhất cũng phải ôm con của anh đi. Tôi không phải là bác sĩ của vợ anh, cũng không phụ trách ca sinh sản lần này, vốn không có cơ hội ra tay. Nhưng vợ tôi lại là người phụ trách chuẩn bị thuốc men, chúng tôi liền...”
“Thật ra lúc đầu vợ tôi không đồng ý làm như vậy, đều là do tôi ép, thuốc cũng là do tôi cung cấp. Trên thực tế, vợ tôi còn lén giảm liều lượng thuốc.” Nếu không phải vậy thì lần này Thẩm Thanh Lan đúng là lành ít dữ nhiều rồi.
“Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn các người nương tay?” Phó Hoành Dật nghiến răng nói.
“Anh Phó, tôi không có ý này, tôi chỉ muốn nói chuyện này là tôi sai, tôi mới là chủ mưu, xin anh hãy bỏ qua cho vợ tôi, tôi sẽ dùng phần còn lại của cuộc đời mình để chuộc lỗi.” “Các người có gặp kẻ bắt cóc không?” Phó Hoành Dật lạnh lùng hỏi, còn đối với thỉnh cầu của Chu Hùng, anh không nói đồng ý hay không. Chu Hùng lắc đầu, “Trước giờ bọn họ chỉ liên lạc với chúng tôi qua điện thoại.” “Vậy sao các người lại biết mình bị theo dõi?”
“Bởi vì cứ cách một thời gian, chúng tôi sẽ nhận được một đoạn video, trong video đều là chúng tôi và những hoạt động ngày thường chúng tôi làm. Bọn họ còn nói chúng tôi đang bị theo dõi, nếu chúng tôi lén lút làm chuyện gì thì ba mẹ và con gái tôi sẽ xảy ra chuyện.” Chu Hùng đau đớn nói, mấy ngày hôm đó, anh ta và vợ vô cùng đau khổ, vừa lo lắng cho ba mẹ và con gái, đồng thời lương tâm lại áy náy.
“Ba mẹ và con của anh đâu?” Phó Hoành Dật hỏi.
“Vợ anh sinh xong thì bọn họ cũng được thả về rồi.” Chu Hùng nói, đám người này coi như giữ chữ tín, bằng không thì lúc này anh ta phải phát điên lên rồi.
Ánh mắt Phó Hoành âm trầm, không rõ cảm xúc. Anh bình tĩnh nhìn Chu Hùng, “Đưa số điện thoại những người đó dùng để liên lạc với anh và video cho tôi.”