Hôm sau, Hàn Dịch theo thường lệ đi làm từ sớm. Đến trưa, anh trốn việc, về nhà đón Vu Hiểu Huyên
ra ngoài. “Hàn Dịch, anh muốn dẫn em đi đâu?” Vu Hiểu Huyên hỏi. Hàn Dịch cười, “Đến đó em sẽ biết.” Vu Hiểu Huyên liếc xéo Hàn Dịch, không hỏi nữa. Nếu anh muốn cho cô một niềm vui bất ngờ thì cô cứ nhận thôi. Cô nhìn thoáng qua bộ lễ phục trên người mình, đây là bộ đồ anh cố ý bảo cô mặc, không biết anh muốn dẫn cô đi đâu mà lại ăn mặc trang trọng thế. “Anh dẫn em đi ăn cơm à?” Vụ Hiểu Huyên nhìn nhà hàng được trang trí lộng lẫy nhưng lại không có một bóng người trước mặt, rồi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. “Ừ, lâu rồi anh chưa dẫn em đi ăn cơm bên ngoài, bít tết ở nhà hàng này ngon lắm, chắc chắn em sẽ thích.” Hai mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, cô ngồi xuống ghế. Cho đến lúc bữa ăn kết thúc, Hàn Dịch cũng không nói thêm điều gì, giống như là thật sự chỉ dẫn cô ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi.
“Bây giờ còn sớm, chúng ta ra ngoài một chút.”
Đương nhiên Vu Hiểu Huyên không có ý kiến. Hai người đi đến quảng trường của thành phố, từ chỗ này có thể thấy tòa cao ốc của Hàn thi, “Hàn Dịch, anh nhìn kìa, là Hàn Thị.”
Hàn Dịch nhìn sang, ừ một tiếng, rồi nói với Vu Hiểu Huyên: “Em ở đây chờ anh một phút, anh đi vệ sinh rồi sẽ quay lại ngay.” Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Anh mau đi đi.”
Hàn Dịch rời đi, Vu Hiểu Huyên đứng một mình ở quảng trường, nhìn màn hình LED siêu lớn đang chiếu một vài đoạn quảng cáo, trong đó có một quảng cáo do cô đóng.
Đèn neon xung quanh đột nhiên tắt vụt, hình ảnh trên màn hình bỗng thay đổi, biến thành ảnh đời thường và ảnh trên sân khấu của Vu Hiểu Huyên, còn có ảnh cô và Hàn Dịch chụp chung.
Vu Hiểu Huyên ngẩn ngơ, chợt nhận ra được điều gì đó nên quay người lại. Quả nhiên, Hàn Dịch cầm một bó hoa tươi đứng cách chỗ cô không xa, đang mỉm cười nhìn cô.
Biết Vu Hiểu Huyên thấy mình rồi, Hàn Dịch đi chậm rãi bước đến trước mặt cô, anh bước từng bước thật chậm, cũng rất ổn định, “Vu Hiểu Huyên!” Anh gọi tên cô. Vu Hiểu Huyên lặng yên nhìn Hàn Dịch, anh cũng đang nhìn cô, “Hiểu Huyên, từ nhỏ anh đã không phải là một người tin vào số mệnh. Bây giờ lớn thế này rồi, lần đầu tiên anh tin, đồng thời cũng cảm ơn vận mệnh. Vào giây phút anh nhận ra mình yêu em, anh cảm ơn vận mệnh để cho anh yêu em, một cô gái tốt bụng, đơn thuần, hoạt bát.”
“Có lẽ trong mắt người khác, gia thế của em không tốt, trình độ không cao, không quá xinh đẹp, cho rằng em có nhiều khuyết điểm như vậy không xứng với anh. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, ở trong lòng anh, em luôn luôn là tốt nhất, xuất sắc nhất, người không xứng là anh mới đúng.” “Nửa cuộc đời trước, anh sống phóng túng không chịu trói buộc, trông có vẻ là tuổi trẻ nông nổi, thực tế thì trái tim anh đã sớm già nua. Là em làm cho anh hiểu được ý nghĩa của cuộc đời, cũng làm cho anh hiểu được trong cuộc sống này không chỉ có hai màu đen trắng, mà thế giới này rực rỡ khiến người ta say đắm. Em khóc, em cười, em hờn dỗi, em tha thứ, em bao dung và cả những lúc bất chợt em suy nghĩ lung tung, đều là hình ảnh đẹp nhất trong mắt anh. Em là duy nhất thuộc về anh, sự ấm áp duy nhất mà anh có thể chạm đến.”
“Hiểu Huyên, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, đồng thời bằng lòng tiếp nhận một anh nhiều bê bối, nhiều vết đen. Anh không thể sửa lại chuyện trong quá khứ, nhưng anh có thể tự mình viết tiếp tương lai. Hôm nay, ở nơi này, anh muốn hỏi em, em có bằng lòng cùng anh bước qua năm tháng, nắm tay nhau cho đến khi bạc đầu không?”
Hàn Dịch quỳ một chân trên mặt đất, chẳng biết từ lúc nào trên tay anh xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Vu Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn Hàn Dịch, sau lưng anh là tòa cao ốc kiểu Hàn. Lúc này, đèn ở từng phòng làm việc đều sáng lên, xếp thành một dòng chữ rất to “Vu Hiểu Huyên, lấy anh nhé”.
“Vu Hiểu Huyên, em có bằng lòng lấy anh không?” Giọng nói thâm tình của Hàn Dịch kéo lại sự chú ý của Vu Hiểu Huyên. Cô nhìn anh, gật đầu trước ánh mắt mong đợi của anh, “Hàn Dịch, em bằng lòng.”
Đáy mắt Hàn Dịch hiện lên ánh sáng rực rỡ, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Vu Hiểu Huyên, sau đó đứng dậy ôm cô, “Hiểu Huyên, cảm ơn em!”
Ánh đèn chợt vụt sáng, chiếu sáng cả khung cảnh xung quanh. Lúc này, Vu Hiểu Huyên mới nhận ra xung quanh mình có camera mini.
Cô ngơ ngác nhìn, Hàn Dịch mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Ngốc ạ, nhắm mắt lại!”
Vu Hiểu Huyên vòng tay ôm eo Hàn Dịch, nhắm mắt lại, yên lặng tận hưởng sự ngọt ngào trong giây phút này. Trên đường về nhà, Vu Hiểu Huyên nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cười toe toét hỏi: “Hàn Dịch, anh chuẩn bị lâu rồi hả?”
“Cũng không lâu lắm.” Trợ lý của anh khá giỏi, chuẩn bị mọi thứ rất nhanh. Lúc này, ở tầng cao nhất của tập đoàn Hàn Thị, vị trợ lý nào đó vịn vào tường mà đứng, thở phào một hơi dài, cuối cùng cũng xong, anh ta có thể về nhà ngủ ngon giấc rồi. “Hàn Dịch, vừa rồi anh có quay lại cảnh đó hả? Em có thể xem không?” Vừa rồi cô nhìn thấy camera mini.
“Em mở điện thoại lên đi, bây giờ có thể xem rồi.” Hàn Dịch vừa cười vừa nói. Vu Hiểu Huyên vốn không hiểu ý của anh, sau đó mới hiểu rõ, “A a a, Hàn Dịch, anh phát sóng trực tiếp!” “Làm vậy mới có thể để cho nhân dân cả nước đều thấy được hạnh phúc của chúng ta.” Hàn Dịch nói rất đương nhiên. Mà làm vậy, cũng có thể xóa tan ý muốn của một số người. Vu Hiểu Huyên sững sờ rất lâu, mới nói: “May là em đồng ý, nếu không thì anh sẽ mất mặt trước nhân dân cả nước.”
“Em sẽ không đồng ý à?” Hàn Dịch hỏi.
“Chẳng lẽ không được?” Vu Hiểu Huyên bất giác hỏi ngược lại, “Được rồi, đúng là em sẽ không từ chối.”
Hàn Dịch mỉm cười.
****
nhà họ Phó, Thẩm Thanh Lan cầm máy tính bảng xem màn cầu hôn này từ đầu đến cuối. Thấy Phó Hoành Dật đi vào, cô mới đặt máy tính bảng xuống, “Thấy Hiểu Huyên hạnh phúc, em rất mừng.” Phó Hoành Dật đang bế An An, cậu nhóc vừa thức dậy, không muốn nằm nên anh ôm con ra phòng khách chơi. Bây giờ anh đã rất thành thục trong việc bế con. Đặt An An bên cạnh Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật nói: “Đây là chuyện sớm hay muộn của hai người họ thôi.”
Thẩm Thanh Lan cười, “Ừ, đúng là chuyện sớm hay muộn.” Chuyện đính hôn chỉ thúc đẩy mối quan hệ giữa Hàn Dịch và Vu Hiếu Huyền mà thôi.
Hôm sau, chờ cục dân chính làm việc, Hàn Dịch dẫn Vu Hiểu Huyên vào đăng ký kết hôn. Từ trong đi ra, cô nhìn cuốn sổ nhỏ màu đỏ trên tay, có chút không dám tin rằng mình đã kết hôn với Hàn Dịch.
“Còn đứng đó làm gì?” Hàn Dịch hỏi, Vu Hiểu Huyên vui vẻ nói, “Không phải anh nói đăng ký kết hôn vào đêm Thất Tịch à?”
“Tối qua anh đã có một màn thổ lộ cảm động như vậy, chắc chắn sẽ khiến nhiều cô gái động lòng. Để đề phòng anh bị người khác đào góc tường, cần phải đóng dấu nổi tên của em lên sớm một chút. Hiểu Huyên, em lời to rồi. Em có được một ông chồng thâm tình, đẹp trai, dịu dàng và lắm tiền như anh, em chui vào trong chăn lén lút sung sướng đi!”
“Hàn Dịch, da mặt anh còn có thể sánh với góc tường thành rồi đấy!” Vu Hiểu Huyên nói, khóe môi đã sớm cười đến mang tai. Cô cầm hai cuốn sổ đỏ, lật tới lật lui xem mãi.
Sau đó, Vu Hiểu Huyên lấy điện thoại chụp ảnh hai cuốn sổ đỏ, rồi đăng lên Weibo: [ông Hàn, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn trong suốt quãng đời còn lại!]
Về đến nhà, cô đi thẳng vào phòng ngủ, cất kỹ cuốn sổ đỏ, rồi mới quay lại phòng khách.
Hôm nay Hàn Dịch có một cuộc họp quan trọng, anh đưa Vụ Hiểu Huyên về đến nhà xong liền đi. Cô lên mạng, quả nhiên, trên mạng tràn ngập tin tức Hàn Dịch cầu hôn và tin tức hai người đi đăng ký kết hôn.
Hầu hết mọi người đều chúc phúc cho Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch, chỉ có một số ít người ghen tỵ, nói Vu Hiểu Huyên gả vào nhà giàu, chim sẻ biến thành phượng hoàng. Những bình luận kiểu này cô đều lướt qua, chỉ đọc những lời chúc phúc.
Ở trang Weibo cá nhân của cô, phần lớn là lời chúc phúc của fan hâm mộ, có một bình luận khiến cô chú ý, là bình luận của Ninh Kha, cũng là lời chúc phúc. Nhớ những chuyện liên quan đến Ninh Kha mà Hàn Dịch kể, cô trả lời: Cảm ơn, tôi cũng chúc cô hạnh phúc.]
Phương Đông và Thẩm Thanh Lan chia sẻ Weibo của Vu Hiểu Huyên, dựa vào số lượng fan hâm mộ khổng lồ của Thẩm Thanh Lan, Vu Hiểu Huyên nhận được một làn sóng lớn những lời chúc phúc, khiến cô rất vui vẻ.
Hàn Dịch và tầng lớp quản lý đang họp, cửa lớn phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, là cha của Ninh Kha - Ninh Thiệu Quân đi vào. Ông ta sầm mặt hỏi: “Hàn Dịch, con gái của tôi đâu?”
Những thành viên khác trong phòng họp nhìn nhau, không hiểu ý của cổ đông Ninh. “Cuộc họp tạm dừng ở đây, các vị về làm việc trước đi.” Trợ lý lập tức nói với các vị lãnh đạo. Dù họ rất muốn biết có chuyện gì, nhưng cũng không có lá gan ở lại nghe chuyện của ông chủ, cả đám đều nhanh chóng rời khỏi đây. Người rời đi cuối cùng là trợ lý. Sau khi ra ngoài, anh ta còn không quên đóng cửa lại. Trong phòng họp, Hàn Dịch ngồi trên ghế, vẻ mặt thờ ơ. Ninh Thiệu Quân tức giận hỏi lại: “Hàn Dịch, con gái tôi đâu?” Hàn Dịch cười khẩy, “Cổ đông Ninh, ông có ý gì? Không thấy con gái thì nên báo cảnh sát, tìm tôi có ích gì? Tôi không biết làm ảo thuật, không chơi trò biến ra người sống được.” “Hàn Dịch, cậu đừng giả ngu! Từ ngày con gái tôi đến tìm cậu thì tôi không thấy nó đâu nữa. Nếu không phải cậu nói gì đó với nó, liệu nó sẽ như vậy sao?”
“Cổ đông Ninh, cơm có thể ăn bậy, nhưng lại không thể nói bừa. Nếu có người nghe được lời ông nói, họ còn tưởng rằng tôi đã làm gì con gái ông đấy.”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Hàn Dịch, hôn sự này do cha cậu quyết định, bây giờ cậu lại kết hôn với người phụ nữ khác, cậu có ý gì? Tôi hy vọng cậu cho tôi một lời giải thích, nếu không...”
“Nếu không thì sao?” Hàn Dịch hỏi ngược lại, cười lạnh nói, “Cổ đông Ninh, ông cũng là người lâu năm ở công ty, mà chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều năm, chẳng lẽ ông không biết quan hệ của cha con tôi? Không có sự đồng ý của tôi, các ông đã tự ý quyết định hôn sự, còn công bố ra ngoài. Nếu các người đã dám làm thế thì cũng nên có gan gánh chịu hậu quả.”.
Mặt Ninh Thiệu Quần tái mét, “Đó là chuyện của cha con cậu, lúc đó cha con cậu không chịu bàn cho xong, bây giờ lại trách tôi? Hàn Dịch, cậu đừng quá đáng!” Hàn Dịch cười, chẳng qua là ý cười không chạm đến đáy mắt, “Cổ đông Ninh, chúng ta đều biết ai là người quá đáng. Ông đừng khua môi múa mép mài đi sự tôn kính tôi dành cho bề trên là ông. Hôm nay tôi không so đo với ông, nếu sau này còn như vậy thì tôi thấy Hàn Thị và Song Thành không cần phải hợp tác nữa.”
“Cậu uy hiếp tôi?”
Hàn Dịch nhún vai, “Ông nghĩ như nào thì là như thế đó.”
“Hàn Dịch!”
“Hét cái gì. Tôi còn chưa điếc!”
“Hàn Dịch, cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu sao? Hàn Thị và Song Thành hủy bỏ hợp tác, xui xẻo không phải là Song Thành. Cậu đừng quên, trong tay tôi còn 18% cổ phần của Hàn Thị. Nếu tôi bán cổ phần cho người khác, hoặc là bán tháo ra ngoài, thì cậu đừng mong sống yên ổn.” Ninh Thiệu Quân tức giận nói, ông ta chắc chắn Hàn Dịch không dám lấy công ty ra đùa.
Đáng tiếc, ông ta đã đoán sai tính tình của Hàn Dịch, anh ghét nhất là người khác uy hiếp mình. Khuôn mặt anh lạnh xuống, nói: “Chúng ta cứ chờ xem. Nhưng mà trước đó, tôi mời cổ đông Ninh xem một phần văn kiện.”
Hàn Dịch đi ra khỏi phòng họp, Ninh Thiệu Quân im lặng theo Hàn Dịch về phòng làm việc của anh. Anh lấy một tập văn kiện trong ngăn kéo ra đưa cho ông ta xem.
Vẻ lơ đễnh trên mặt Ninh Thiệu Quân trở nên khó coi khi thấy rõ nội dung trong văn kiện. Ông ta nhìn chằm chằm Hàn Dịch, “Cậu lấy mấy thứ này ở đâu?” Hàn Dịch thản nhiên nói: “Tất nhiên là bỏ tiền ra mua rồi. Tôi là người hiền hậu, mua nó theo giá thị trường của Song Thành.” Ninh Thiệu Quân có thể nắm nhiều cổ phần của Hàn Thị như vậy cũng là do nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Lúc Hàn Chính Sơn quản lý công ty, ông ta không giỏi kinh doanh, mà lúc đó Hàn lão gia không khỏe nên ra nước ngoài điều dưỡng, khi ông ta có quyết sách sai lầm, không ai trông coi ông ta, khiến Hàn Thị rơi vào khủng hoảng kinh tế. Để vượt qua cửa ải khó khăn này, ông ta bán một số cổ phần cho Ninh Thiệu Quân, lại còn bán thấp hơn giá thị trường hai phần. Ninh Thiệu Quân lạnh lùng nhìn Hàn Dịch, “Cậu đã lên kế hoạch từ rồi?” Hàn Dịch lắc đầu cười khẽ, “Cổ đông Ninh, đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi không hèn hạ như ông, ông không ngại thì xem ngày ký đi.”
Ninh Thiệu Quân lật trang cuối xem, ngày ký tên là vào hai ngày trước. Nói cách khác, thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này vừa mới được ký. “Cổ đông Ninh, phong cách làm việc của Hàn Dịch tôi là người kính tôi một thước, tôi kính người một trường, người động tới một lần, tôi trả gấp trăm lần. Nếu ông muốn bán tháo cổ phần Hàn Thị thì tôi sẽ không ngăn cản ông. Có điều, giá cổ phiếu Song Thành của ông có dao động hay không thì tôi không thể bảo đảm đâu, dù sao lúc đó tôi lo cho mình còn chưa xong.”
Mặt Ninh Thiệu Quân tối sầm, “Cậu muốn trao đổi với tôi?”
Hàn Dịch lắc đầu, “Không phải, tôi chỉ muốn nhắc nhở cổ đông Ninh mà thôi. Chúng ta là bạn hợp tác nhiều năm, bây giờ để lại đường lui thì sau này mới tiện gặp nhau. Cả hai chúng ta đều là cổ đông lớn của tập đoàn đối phương, chỉ có hợp tác càng thêm thân thiết thì mới có thể thúc đẩy tập đoàn phát triển. Có điều, cách hợp tác thân thiết không phải chỉ có liên hôn mới làm được.”
Vẻ mặt Ninh Thiệu Quân liên tục biến đổi. Ông ta đặt thoả thuận chuyển nhượng cổ phần công ty lên bàn rồi nở nụ cười, “Tổng Giám đốc Hàn đúng là khéo ăn khéo nói, tôi đây phục rồi. Cậu nói đúng, sau này Song Thành và Hàn Thị sẽ hợp tác càng thêm thân thiết.”
Trên mặt Hàn Dịch không có chút bất ngờ nào, dường như anh đã dự đoán trước được phản ứng của Ninh Thiệu Quân. Đúng như suy đoán của anh, cáo già trên thương trường như Ninh Thiệu Quân nhất định sẽ biết lựa chọn như thế nào để cho mình được lợi nhiều hơn.
“Tuy nói chuyện đính hôn là do tôi và cha cậu quyết định, nhưng con gái tôi thích cậu là thật, bây giờ con gái tôi mất tích cũng là thật, hy vọng Tổng Giám đốc Hàn có thể cho tôi biết con gái tôi đã đi đầu.” Ninh Thiệu Quân vẫn không quên mục đích chính hôm nay đến đây.
“Cổ đông Ninh, tôi biết thiên kim của ông đối với tôi có tình cảm thật hay có mục đích khác, ông không cần giả vờ như vậy nữa.” Hàn Dịch tựa lưng vào ghế. Từ đầu đến giờ, anh vẫn luôn ngồi tư thế thoải mái này. Ánh mắt Ninh Thiệu Quân hơi đổi, tỏ vẻ không hiểu, “Tôi không hiểu ý của Tổng Giám đốc Hàn.”
“Cổ đông Ninh, con gái cưng của ông nói mình đã có người yêu, vì ông không đồng ý nên mới không ở bên người yêu. Cô ta tìm tôi... chắc ông không cần tôi phải nói rõ ràng đâu nhỉ?”
Mặt Ninh Thiệu Quân lại tái xanh, chỉ là lần này không nhắm vào Hàn Dịch mà là nhằm vào đứa con gái bất hiếu của chính mình. Ông ta không ngờ ngay cả chuyện đó mà Ninh Kha cũng nói với Hàn Dịch, xem ra là nó đã quyết tâm ở bên thằng nhóc kia.
“Tổng Giám đốc Hàn, nếu cậu biết tin tức con gái tôi thì mong cậu hãy nói cho tôi biết.” “Không phải tôi không muốn giúp cổ đông Ninh, mà là tôi hoàn toàn không biết. Hôm đó, con gái ông đến tìm tôi, chúng tôi nói chuyện cũng không được vui vẻ, sau đó con gái ông đi luôn. Trước đây tôi không quen biết cô ta, cho nên...” Hàn Dịch bày ra vẻ vô tội. “Chuyện hôm nay là do tôi hiểu lầm, nếu có gây phiền phức cho Tổng Giám đốc Hàn thì tôi xin nói trước một tiếng xin lỗi.”
Hàn Dịch cười tủm tỉm, “Cổ đông Ninh nói đùa, chuyện nhỏ thôi mà. Về phần cô Ninh, cổ đông Ninh đừng quá lo lắng, có lẽ tâm tình cô Ninh không tốt, muốn ra ngoài giải sầu, một vài ngày nữa là về thôi. Tôi nghĩ cô Ninh ra ngoài mấy ngày này cũng tốt, để tránh dư luận.” Nhớ đến sóng gió trên mạng vào hai ngày qua, Ninh Thiệu Quân im lặng một lát, rồi nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hàn, tôi đi trước.”
“OK. Cổ đông Ninh đi thong thả, nếu rảnh thì đừng ngại đến chỗ tôi uống trà.” Hàn Dịch dửng dưng nói. Đợi Ninh Thiệu Quân đi rồi, sắc mặt anh lập tức xám xịt. Lão hồ ly này, nếu không phải anh sớm có chuẩn bị thì e rằng sẽ thật sự có phiền phức.