Thẩm Thanh Lan ngủ không lâu, mới hai giờ đã tỉnh, An An vẫn đang ngủ say, cậu nhóc có tướng ngủ
vô cùng xấu, đạp hết chăn sang một bên, để lộ cái bụng nhỏ. Thẩm Thanh Lan thấy vậy đắp chăn lại
cho con, sờ trán, thấy có vài giọt mồ hôi, cô chỉnh nhiệt độ điều hoà thấp xuống. “Sao em không ngủ thêm chút nữa?” Phó Hoành Dật đang chơi cờ với ông nội, thấy Thẩm Thanh Lan, anh hỏi.
“Không ngủ được nữa.” Thẩm Thanh Lan thuận miệng, cô liếc qua qua bàn cờ: “Ông nội, ông sắp thua kìa.” Phó lão gia trừng mắt: “Đâu?” Thẩm Thanh Lan cười không nói.
“Thanh Lan, cháu mau nói cho ông biết, đâu nào.”
Thẩm Thanh Lan cười khẽ: “Ông nội, xem cờ không nói mới là người quân tử, lời này là ông dạy cháu đấy nhá.”
“Con bé này, ông thấy cháu muốn giúp tên tiểu tử thổi kia thì có.” Phó lão gia thở phì phò. “Ông nội, để cháu nói cho.” Phó Hoành Dật nói, hạ một quân cờ xuống.
Phó lão gia nhìn theo anh, trợn mắt: “Ơ, sao lại đánh thế này. Ôi, sao lại thành thể chết rồi, không tính, ván này không tính, chúng ta chơi lại từ đầu.”
“Ông nội, ông thua ba ván rồi.” Phó Hoành Dật vẫn ung dung.
“Thì làm sao, ông không được thua chắc? Thôi, không chơi với cháu nữa, Thanh Lan, cháu ra chơi với ông, tiểu tử này chả kiên nhẫn gì cả, chơi cờ cũng không tốt bằng cháu, cháu chơi đi.”
“Dạ.” Thẩm Thanh Lan cười cười đồng ý, Phó Hoành Dật nhường chỗ cho cô. Nhìn vài phút, Phó Hoành Dệt đã nhìn ra vấn đề. Thẩm Thanh Lan lén nhường ông nội, nhưng cô chỉ lén lút nhường, ông nội không phát hiện ra.
“Để anh vào xem An An dậy chưa.” Mắt thấy ván cờ đã sắp kết thúc, Phó Hoành Dật cũng không còn hứng thú nữa, anh xoay người đi vào phòng ngủ.
Khi Phí Hoành Dật ôm An An còn đang ngái ngủ đi ra, Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia đã xong ván cờ, kết quả là hoà.
“Ông nội, tài nghệ đánh cờ của ông càng ngày càng tiến bộ, suýt nữa thì cháu thua rồi.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói, chọc ông cụ cười to: “Con nhóc này, chỉ được cái hợp ý ông, khá hơn thằng nhóc thối kia nhiều.” Sao Phó lão gia lại không biết Thẩm Thanh Lan nhường mình. Chẳng qua là ông yên lặng nhận tấm lòng hiếu thảo này của con cháu mà thôi.
“A a!” An An thấy mẹ chẳng thèm để ý đến mình, bèn lên tiếng kháng nghị. Thẩm Thanh Lan đứng dậy, ôm lấy con trai. An An nằm trong lòng mẹ lập tức vui vẻ, lắc lắc cẳng chân, vung vẩy cánh tay nhỏ xíu như củ sen, tựa như đang chào Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan cười với con, cầm bàn tay nhỏ nhắn của con: “Ông nội, thêm ván nữa không ạ?”
Sự chú của Phó lão gia đặt cả lên người chắt trai yêu dấu, nào còn tâm tư chơi cờ: “Không chơi nữa, An An nhà chúng ta dậy rồi, còn chơi cờ gì nữa, phải không, An An.”
An An cười toét miệng với Phó lão gia, An An là một cậu nhóc thích cười, lúc bé vui, tự mình nằm ở trên giường nhỏ cũng cười toe toét, điểm này chẳng giống bố mẹ cậu nhóc chút nào.
Nhưng Sở Vân Dung lại thấy tính An An giống y hệt Thẩm Thanh Lan khi còn nhỏ. Cô cũng là một đứa bé thích cười, tựa như mặt trời nhỏ, thấy cô là thấy ánh mặt trời, khiến người ta tự nhiên thấy tâm trạng mình tốt lên. Phó lão gia thấy An An là cười không thấy tổ quốc, ông duỗi tay ôm An An về phía mình. Nhưng mà nhóc con vừa nằm vào ngực ông nội đã tè một bãi.
Lúc nãy khi Phí Hoành Dật ôm con ra trai đi vệ sinh rồi. Nhưng trong thời tiết nóng nực như này, anh không mặc tã cho con, vốn anh định lát mặc cho con sau, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Phó lão gia nhìn vết xước trước ngực mình, An An chẹp chẹp miệng cười vui vẻ. Trong nháy mắt, phòng khách yên tĩnh đến lạ thường, đến mức một chiếc kim rơi cũng nghe thấy tiếng. Nét mặt Thẩm Thanh Lan đầy xấu hổ, vội vàng ôm con: “Ông nội, ông không sao chứ ạ?”
“Ha ha ha ha, được, thằng nhóc này được.” Đột nhiên Phó lão gia bật cười thành tiếng, xua tay: “Không sao, không sao, nước tiểu đồng tử là sạch sẽ nhất đấy, An An nhà chúng ta thích ông nội nhất đúng không, đúng không nào?”
Thẩm Thanh Lan toát mồ hôi hột, Phó Hoành Dật âm thầm liếc con trai mang vẻ mặt vô tội. Không hiểu sao anh lại nhớ tới hồi đầy tháng, thằng nhóc này cũng... ra đầy tay anh.
“Ông nội, ông mau thay quần áo đi.” Thẩm Thanh Lan nói.
Phó lão gia cười ha hà gật đầu: “Ừ, ông đi thay quần áo đây.” Trên quần áo của An An cũng bị ướt một chút, Phó Hoành Dật định ôm con đi thay quần áo, Thẩm Thanh Lan liếc anh một cái: “Để em thay cho.”
Trong phòng ngủ, Thẩm Thanh Lan thay quần áo cho con trai xong, nhìn gương mặt vô tội kia, cười bất đắc dĩ, giơ tay vỗ vỗ vào mông cậu nhóc: “Lần trước là bố con, lần này là cụ nội, con cố ý đúng không, hứ?”
Bạn nhỏ An An toét miệng cười. “Con chỉ biết cười thôi, con đừng tưởng cười rồi là mẹ không phạt con. Tối nay không kể chuyện cổ tích cho con nữa, tự ngủ đi.” An An vẫn tiếp tục cười, để lộ cả lợi mềm, miệng ê ê a a không biết đang nói gì.
****
Để giải thoát Thẩm Thanh Lan khỏi khốn cảnh phải cho con uống sữa suốt ngày, Phó Hoành Dật đề nghị cô lấy sữa ra để vào bình cho con uống.
Lần đầu tiên, An An sống chết không chịu uống, chỉ nhìn Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan không để ý tới cậu nhóc, thì nó liên nước mắt lưng tròng, bày ra vẻ mặt: mẹ mà không cho con ăn, con khóc cho mà xem. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa bé chưa đầy ba tháng tuổi, Thẩm Thanh Lan thấy mà thương, bèn nói: “Hay để sau này rồi tính.” “Không được.” Thái độ của Phó Hoành Dật vô cùng kiên quyết: “Giờ con quá ỷ lại em, hơn nữa còn cực kỳ kén chọn, đây không phải thói quen tốt, phải bỏ.” Thẩm Thanh Lan cũng biết lời Phó Hoành Dật có lý, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của con trai, cô lại mềm lòng: “Phó Hoành Dật.”
Phó Hoành Dật khẽ thở dài: “Thanh Lan, anh không muốn em mất đi tự do vì con, em là mẹ, nhưng cũng là chính em. Cuộc sống sau này không thể cứ quay quanh nó mà không thể làm việc gì khác, mà An An còn là con trai, không thể nuôi như thế được.”
Thẩm Thanh Lan trầm mặc, quay đi, không nhìn con đang nằm trong lòng Phó Hoành Dật nữa, ý tứ ngầm đồng ý.
Phó Hoành Dật ôm con trai ngồi cách xa Thẩm Thanh Lan, đặt bình sữa bên miệng An An, An An ngậm miệng, ánh mắt vẫn dõi về hướng Thẩm Thanh Lan.
Phó Hoành Dật lại xoay sang hướng khác để cậu nhóc không nhìn thấy Thẩm Thanh Lan. An An không thấy mẹ, ngơ ngác nhìn mặt ba, mếu máo, bắt đầu gào khóc. Thẩm Thanh Lan định đứng lên, Phó Hoành Dật đã ôm con đi trước.
“Em ở lại đây đi.”Phó Hoành Dật nghiêm túc nói.
Bước chân Thẩm Thanh Lan khựng lại, đứng tại chỗ nghe tiếng con khóc vọng từ phòng khách ra. Lòng cô như bị ai siết chặt, cô phải cố hết sức mới ghìm được ý muốn ôm con lại.
Cô hiểu hành động của anh là đúng đắn, cô không thể buông hết mọi chuyện xuống được, lỡ ngày đó cô có việc cần ra ngoài trong chốc lát, An An lại giống như lần trước, như vậy chỉ khổ con, mà người lo lắng lại là những người lớn như bọn họ. So với nuôi dưỡng thói quen xấu này cho An An, chẳng thà sửa ngay từ bây giờ.
Trong phòng khách, Phó Hoành Dật lạnh mặt nhìn con trai khác, cũng chẳng dỗ cậu nhóc.
Phó lão gia ngồi trên lầu nghe thấy tiếng thì đi xuống: “An An sao vậy, sao lại khóc suốt thế?”
Phó Hoành Dật đáp lại một câu: “Không có gì đâu ông, ông cứ lên gác đi.” “Thằng bé khóc nức nở thế kia, cháu dỗ nó đi kìa.” Phó lão gia sốt ruột, nhất là khi nhìn thấy An An khóc khản cả giọng, ông thấy mà lòng đau nhói.
“Thằng bé quá ỷ lại vào Thanh Lan, lại hay kén chọn, phải sửa lại tật xấu này.” Phó Hoành Dật giải thích.
Lúc này Phó lão gia mới nhìn thấy bình sữa trong tay Phó Hoành Dật, lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Nó mới được mấy tháng, trẻ con tuổi này đều dính mẹ, có gì lạ đâu.” Phó lão gia tức giận.
Nếu An An đã ba bốn tuổi mà Phó Hoành Dật làm vậy, ông sẽ không nói gì, nhưng giờ chắt ông còn chưa đầy ba tháng tuổi, có muốn dạy con cũng không thể vội vàng thế được.
Phó lão gia bất mãn với cháu trai: “Đúng là hồ đồ, đưa nó cho ông.” “Ông nội, chuyện này ông đừng nhúng tay vào.” “Mặc kệ? Sao ông có thể mặc kệ được? Cháu đang ngược đãi chắt yêu của ông, cháu không thương con thì để ông thương. Phó Hoành Dật, đưa thằng bé cho ông.”
Phó Hoành Dật không đưa, anh quyết tâm phải sửa lại tật xấu này cho con. Qua một quãng thời gian ở chung, anh nhận ra một điều, đừng thấy An An còn nhỏ mà coi nó như những đứa trẻ bình thường khác, thực ra tính tình cậu nhóc rất quật cường. Như cách đây hai ngày, kiên quyết không ăn chút gì cả, khóc một lần liền mất nửa tiếng, khóc mất cả tiếng cũng không chịu dừng.”
Phó Hoành Dật thấy con khóc không đau lòng sao? Không, anh đau chứ, đây là đứa bé mà Thẩm Thanh Lan dùng mạng để đổi lấy, cũng là đứa con đầu tiên của anh, là đứa con cùng anh trải qua bao gian nan trắc trở. Anh yêu con hơn bất kỳ ai, nếu anh là một người đàn ông bình thường, mỗi ngày đều ở nhà giúp Thẩm Thanh Lan san sẻ gánh nặng thì anh cũng không vội vàng như thế.
Nhưng chỉ hơn một tháng nữa, kỳ nghỉ phép của anh sẽ kết thúc. Đến quân khu thủ đô, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc cần làm, đến lúc đấy khó mà lo liệu được việc nhà, cũng đồng nghĩa với việc Thẩm Thanh Lan phải gánh vác trách nhiệm gia đình. Dựa trên mức độ ỷ lại của thằng nhóc đối với Thẩm Thanh Lan, trọng trách chăm sóc con sẽ chỉ thuộc về mình Thấm Thanh Lan, người khác muốn nhúng tay vào cũng khó.
Phó Hoành Dật thương con, nhưng anh cũng thương vợ mình. Bây giờ, trong nhà có nhiều người như vậy mà Thấm Thanh Lan đã liên tục mấy ngày không được ngủ ngon rồi, quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ rệt, có lẽ bản thân cô không cảm thấy gì, nhưng anh lại vô cùng đau lòng.
Đây cũng là nguyên do chủ yếu anh muốn sửa lại tự xấu này cho con trai, chỉ khi giảm bớt tính ỷ lại của con với cô thì những người khác mới giúp trông được, lúc đó Thẩm Thanh Lan mới có thời gian để nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Lan cũng hiểu nỗi khổ tâm của Phó Hoành Dật, quý trọng tấm lòng của anh dành cho cô nên mới kìm nén không bước ra.
“Phó Hoành Dật, cháu muốn để thằng bé khóc tới khi nào?” Phó lão gia tức giận. “Phải xem khi nào nó chịu uống sữa.” Phó Hoành Dật thản nhiên đáp, nhưng trong mắt lại có chút đau lòng khó nhận thấy.
An An vẫn đang khóc, không thèm chạm vào bình sữa ba mình đưa. Phó Hoành Dệt nhét bình sữa vào miệng cậu nhóc, nhưng nó nhổ ra ngay. “Thanh Lan đâu rồi?”Phó lão gia hỏi dì Triệu.
Dì Triệu khó xử. “Ông đừng tìm cô ấy, cháu bảo cô ấy rồi, nếu cô ấy mà nhúng tay vào chuyện này, thì ngay lập tức cháu sẽ về quân khu.”
“Cháu... Phó Hoành Dật, cháu muốn ông tức chết phải không?”
“Ông nội, trẻ con khóc vài tiếng cũng không có chuyện gì lớn đầu, ông cứ lên trước đi, bao giờ nó mệt thì nín thôi.” Sắc mặt Phó lão gia xanh mét, hừ một tiếng: “Đây là con trai cháu, ông không có quyền quản chứ gì. Được rồi, ông mặc kệ.” Ông tức giận đùng đùng đi về phòng.
“Hoành Dật.” Dì Triệu muốn khuyên, đứa bé còn quá nhỏ, muốn dạy dỗ nó thì bây giờ cũng chưa phải lúc. “Dì Triệu, hôm nay Thanh Lan còn chưa ăn cơm, dì nấu cho cô ấy bát mì đi.”
Dì Triệu thở dài một hơi, đi vào bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai cha con, Phó Hoành Dật nghiêm túc nhìn con trai: “Phó Thần Hiên, giờ không có ai giúp được con đâu, nếu hôm nay con uống hết chỗ sữa này, bố mang con đi tìm mẹ, còn không uống thì nhịn đói đi.” An An chẳng quan tâm anh nói gì, chỉ lấy hơi liều mạng gào khóc, nước mắt rơi lã chã, từng hạt từng hạt lăn xuống. Nửa tiếng sau, cuối cùng tiếng khóc cũng tạm dừng, chỉ còn tiếng sụt sịt với tiếng nấc cụt. Phó Hoành Dật ngẩn người, trong đầu anh bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc của An An, nó giống như ma âm quẩn quanh trong đầu anh, muốn gạt đi cũng không được. Sữa đã lạnh từ lâu, Phó Hoành Dật dặn dì Triệu kệu Thẩm Thanh Lan hút thêm một bình nhỏ, sau đó nhẹ nhàng bế con lên, vỗ nhẹ vai con. An An vẫn đang nấc cụt, mắt mũi đỏ bừng vì khóc, bộ dạng vô cùng đáng thương. Phó Hoành Dật duỗi tay lau nước mắt cho con: “Con xem đàn ông đàn ang khóc thể có mất mặt không? Lẽ ra lúc nãy ba phải quay lại, đợi con lớn rồi bật cho con xem.”
An An sụt sịt mũi, lâu lâu xì một cái, dì Triệu nhanh chóng mang bình sữa đến. Phó Hoành Dật đặt bên miệng An An, nhưng nhóc con vẫn không chịu uống.
“Hôm nay con mà không uống là không có gì khác để ăn đâu đấy.” Phó Hoành Dật nói, chẳng quan tâm cậu nhóc có hiểu hay không. An An kiên quyết không chịu há mồm, Phó Hoành Dật giằng co với con trai. Cuối cùng An An đành thỏa hiệp, mở miệng bắt đầu uống sữa. Phó Hoành Dật thấy thế bèn thở phào, nếu con vẫn tiếp tục không uống, anh cũng không kiên trì nổi nữa.