Allen không có hề để ý đến bàn tay đặt trên cổ mình: “Ồ, rất tốt. Tiểu Thất, dùng sức, bóp chết tôi đi,
tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng.” Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan nhìn thẳng vào Allen, tay cô càng ra sức, thấy mặt Allen đã tái nhợt, sắp ngừng thở, nhưng vẫn cười. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hung ác, cô buông Allen ra.
Allen ôm cổ ho khan: “Khụ khụ. Tiểu Thất, em bây giờ mềm lòng rồi. Là ai đã rút móng vuốt của em vậy, là người đàn ông kia sao?”
Ánh mắt vừa mới dịu đi của Thẩm Thanh Lan lập tức lạnh lẽo, tay của cô hết siết chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng buông tay: “Allen, nếu đã không muốn giúp tôi thì anh đi đi.” Cô đứng lên, mục đích lần này của cô chính là muốn biết trong tay Allen có thứ gì khiến Tần Nghiên sợ ném chuột vỡ bình đến như vậy. Bây giờ biết rồi, cũng không tính là uổng công đi một chuyến.
“Chờ đã.” Allen lên tiếng, bước chân Thẩm Thanh Lan dừng lại, “Tiểu Thất, làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến con em trước.”
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan u ám, cô nhấc chân đi thẳng. Lần này, Allen cũng không cản cô, một lúc lâu sau thì mới đưa tay lên sờ cổ mình. Trên cổ vẫn còn đau, nhưng Allen lại không cảm nhận được nỗi đau đó, hắn thì thầm: “Tiểu Thất, tôi nên làm thế nào với em bây giờ?”.
Hắn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, đáy mắt lộ ra sự quyết tâm, vậy cứ thế đi.
***
Thẩm Thanh Lan ngồi trong xe, tay nắm chặt tay lái bất động, mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi nổ máy.
Hôm nay, cô suýt nữa đã bị Allen chọc giận đến mất khống chế. Cô nhìn tay mình, trong mắt lóe lên những tia sáng.
Về đến nhà, Phó Hoành Dật bể An An chờ cô ở cửa, thấy cô bình an quay về thì mới an tâm. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, ôm lấy con.
Ngửi mùi sữa thơm trên người cậu nhóc, lòng cô cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Đêm đến, chờ khi con ngủ say, Thẩm Thanh Lan mới nói dự định của mình cho Phó Hoành Dật nghe. “Em định dùng tro cốt giả để dụ Tần Nghiên xuất hiện?” Phó Hoành Dật hỏi lại cô.
“Vâng, chắc chắn Allen sẽ không giao chiếc nhẫn cho em, mà tro cốt thực sự của Carl ở đâu, Tần Nghiên cũng không biết chính xác. Bà ta để tâm đến tro cốt của Carl như vậy, mặc kệ tin này là thật hay giả thì chắc chắn bà ta cũng sẽ đến điều tra, đến lúc đó em có thể biết được tung tích của bà ta.”
“Đây đúng là một cách hay, nhưng em không được đi. Nếu Tần Nghiên đến, anh sẽ đối phó với bà ta.” Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày: “Phó Hoành Dật, anh không thể can dự vào chuyện này được.” Anh là một quân nhân, nếu tham gia vào chuyện này, bị người khác biết được thì anh coi như xong.
“Anh đang làm nghĩa vụ của quân nhân. Tần Nghiên tiết lộ bí mật quân sự, hại chiến sĩ của anh hy sinh, anh có nghĩa vụ bảo đảm bí mật quốc gia không bị lộ ra ngoài, cũng có quyền bắt những kẻ đã tiết lộ bí mật quốc gia.”
Thẩm Thanh Lan sững sờ. Lý do quang minh chính đại như thế, dù Phó Hoành Dật có tham dự vào cũng sẽ không sao. Dù sao đây là anh đang bảo vệ bí mật quốc gia không để bị tiết lộ, còn Tần Nghiên là gián điệp nước khác bị Phó Hoành Dật khẳng định chỉ với dăm ba câu.
Về phần Nhan An Bang đã từng là vợ chồng với Tần Nghiên thì như thế nào, điều đó cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của Phó Hoành Dật.
Hai vợ chồng nhanh chóng bàn bạc kế hoạch. Tờ mờ sáng hôm sau, Thẩm Thanh Lan gọi điện cho Kim n Hi, truyền tin ra bên ngoài rằng tro cốt của Carl đang ở trong tay cô. Khi Allen đang chuẩn bị dụ Tần Nghiên xuất hiện thì nghe được tin này. Hắn tức giận đập phá mọi thứ: “Tiểu Thất, không phải em quan tâm đến người nhà nhất sao? Tại sao lần này lại không nghe lời như thế!” Allen tức giận, trong lòng cũng hối hận vì ngày hôm qua đã kích động Thẩm Thanh Lan.
Quản gia đứng bên cạnh, cho dù bị đồ đập trúng chân cũng chẳng hề cau mày, chỉ lẳng lặng đứng im như pho tượng. “Quản gia, truyền tin ra ngoài, nói tro cốt của cha tôi đang ở trong tay tôi.” “Thiếu gia, đã không kịp nữa rồi, chỉ sợ Kim phu nhân đã biết tin.”
Ánh mắt Allen lạnh lùng. Đúng, dựa theo sự chú ý của Tần Nghiên với Thẩm Thanh Lan thì bây giờ chắc chắn bà ta đã biết được tin, có lẽ hắn đi gặp Thẩm Thanh Lan là sai lầm.
“Bây giờ tung tin ra ngoài, nói tro cốt trong tay Thẩm Thanh Lan là giả, chỗ tôi mới là thật.” “Thiếu gia, Kim phu nhân có tin không?” “Tin hay không cũng phải thử mới biết được. Tin là tốt nhất, không tin thì phải người theo dõi Thẩm Thanh Lan. Chỉ cần Tần Nghiên xuất hiện ở thủ đô thì liền đi trước một bước, bắt bà ta lại.”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia lui ra ngoài. Vẻ tức giận trên mặt Allen còn chưa tiêu tan.
Ở một nơi khác, Tần Nghiên đã nhận được tin: “Ô? Tro cốt của Carl thực sự nằm trong tay Thẩm Thanh Lan sao?”
Người đàn ông cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tần Nghiên: “Tôi nghĩ đây là tin giả.”
Tần Nghiên cười khẽ. Bà ta cũng nghĩ đây là tin giả, nhưng dù là tin giả thì bà ta cũng phải đi thử một lần, nếu lỡ là thật? Allen yêu Thẩm Thanh Lan như thế, có lẽ sẽ đưa thứ đó cho Thẩm Thanh Lan, để cô ta uy hiếp mình, cũng để mình không dám tùy tiện ra tay với Thẩm Thanh Lan.
“Chuẩn bị máy bay, tôi phải ra nước ngoài.” Tần Nghiện lạnh giọng nói. Người đàn ông khẽ giật mình: “Phu nhân, quá nguy hiểm, phu nhân không thể đi. Tin này tám chín phần là giả, chắc chắn bọn chúng đã bố trí thiên la địa võng chờ phu nhân.”
Tất nhiên Tần Nghiên cũng biết điều đó, nhưng đó là tro cốt của Carl. Bà ta và Carl đã hơn hai mươi năm không gặp, tối qua bà ta còn mơ thấy Carl hỏi bà ta sao đến giờ vẫn không giúp ông ta báo thù? “Nhanh đi chuẩn bị, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba.” Tần Nghiện lạnh mặt.
Người đàn ông không dám lên tiếng nữa, bèn lui ra ngoài để đi chuẩn bị máy bay cho Tần Nghiên.
Máy bay tư nhân cắt qua bầu trời Thái Bình Dương, để lại một vệt trắng thật dài.
***
Nhan An Bang đang sửa sang căn phòng của Nhan Tịch lúc trước, đem đồ đạc ra phơi nắng, không ngờ lại thấy một tấm ảnh chụp của Tần Mộc trong ngăn kéo. Bức ảnh bị xé làm bốn, sau đó được dán lại bằng băng dính.
Tất nhiên Nhan An Bang nhận ra tấm ảnh này. Đây là bức ảnh ở trong phòng của ông ta lúc trước, về sau không thấy đâu. Bây giờ nghĩ lại, chắc là bị Nhan Tịch lấy mất. Nhan An Bang nhìn Tần Mộc trên ảnh. Khi đó Tần Mộc mới năm tuổi, cười hồn nhiên trước ống kính máy ảnh.
“Đinh đoong, đinh đoong”. Chuông cửa vang lên, kéo suy nghĩ của Nhan An Bang trở lại. Ông ta cẩn thận đặt bức ảnh vào trong túi áo, ở vị trí gần ngực.
Người ngoài cửa là nhân viên chuyển phát nhanh: “Xin hỏi ông Nhan An Bang có nhà không?”
“Là tôi.”
“Đây là bưu kiện của ông, mời ký nhận.” Nhan An Bang cầm bút lên, ký tên, đóng cửa lại. Trên bưu kiện ghi địa chỉ là thành phố G. Trong lòng ông ta run lên, vội vàng mở ra. Bên trong có hai bộ quần áo, còn mới nguyên, có lẽ là Nhan Thịnh Vũ gửi cho mình.
Ông ta đưa tay cẩn thận sờ lên quần áo, rõ ràng là quần áo bình thường, nhưng lại khiến viền mắt Nhan An Bang đỏ hoe. Ông ta cầm điện thoại gọi cho Nhân Tịnh Vũ, nhưng vẫn không gọi được, gọi theo số trên bưu kiện thì có một giọng nữ trả lời.
“Xin chào, xin hỏi ngài cần tìm ai?” Giọng nữ ngọt ngào truyền đến, khiến Nhan An Bang sững sờ: “Tôi nhìn Nhan Thịnh Vũ, tôi là cha nó.”
“ôi, hóa ra là chú. Chú vẫn khỏe chứ ạ? Cháu là bạn gái Thịnh Vũ, tên là Chung Tử Văn. Bây giờ Thịnh Vũ không có ở nhà.”
Nhan An Bang lại cảm thấy bất ngờ, không ngờ Nhan Thịnh Vũ bây giờ đã có bạn gái rồi. Ông ta nhìn thoáng qua bưu kiện: “Khi nào Thịnh Vũ về, cháu chuyến lời giúp chú, rằng chú đã nhận được bưu kiện nó gửi, chú rất thích, nó có lòng rồi.”
“Chú thực sự thích hai bộ đồ đó ạ?” Giọng Chung Tử Văn vui vẻ, trong lòng Nhan An Bang như đoán được điều gì đó: “Hai bộ đồ đó là cháu tặng chú?”
“Vâng, lần trước cháu vô tình biết sắp đến sinh nhật chú, nên muốn tặng chú một món quà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết chú thích gì, hỏi Thịnh Vũ thì anh ấy không chịu nói, nên cháu tự ý mua hai bộ đồ, số đo dựa theo bức ảnh của chú, cũng không biết có vừa không ạ?”
“Cháu đã từng nhìn thấy ảnh chứ?” Chung tử văn thấp giọng nói: “Vâng. Cháu từng thấy trong sách của Tịnh Vũ có kẹp tấm ảnh chụp chung của cả nhà ạ, chú mặc quân phục trông rất oai phong tuấn tú.” Mắt Nhan An Bang tối sầm lại, nhớ tới cuộc sống hạnh phúc kia đã bị chính mình phá hủy.
“Thịnh Vũ nó...” Nhan An Bang đang muốn hỏi thêm về cuộc sống của Nhan Thịnh Vũ, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
“Tháng trước, Thịnh Vũ được thăng chức, bây giờ là trưởng phòng ạ. Có điều vì thăng chức cho nên công việc cũng rất nhiều, hôm nay cuối tuần mà còn phải tăng ca nữa. Chú, chú có khỏe không? Thời gian trước cháu vẫn luôn muốn cùng Thịnh Vũ đến thăm chú, nhưng Thịnh Vũ cứ bận rộn suốt, không có thời gian.”
Trong lòng Nhan An Bang hiểu rõ, không phải Nhan Thịnh Vũ không có thời gian mà là không muốn gặp
ông. Nhan An Bang ai trò chuyện với Chung Tử Văn thêm mấy câu, “Rảnh rỗi thì cùng Thịnh Vũ trở về ăn một bữa cơm nhé.”
“Vâng. Chú, chờ khi nào công việc của Thịnh Vũ bớt bận rộn hơn, bọn cháu sẽ đến. Nếu chú có việc gì có thể gọi cho cháu, điện thoại của cháu lúc nào cũng mở máy. Chú ở Nam Thành nhớ chú ý sức khỏe ạ.”
“Được, cảm ơn cháu đã quan tâm. Hai đứa cũng phải giữ gìn sức khỏe. Người trẻ tuổi cố gắng làm việc là tốt, nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe.”
Sau khi cúp máy, Chung Tử Văn nhìn sang Nhan Thịnh Vũ đang lạnh lùng ngồi trên sô pha, “Thịnh Vũ, anh còn giận em à?”
Nhan Thịnh Vũ không trả lời.
Chung Tử Văn ngồi xuống bên cạnh anh, định cầm tay anh nhưng bị Nhan Thịnh Vũ tránh đi, “Em biết anh trách em gửi đồ cho ba anh. Nhưng Thịnh Vũ à, dù sao ông ấy cũng là ba anh, ngoài em gái anh ra thì ông chính là người thân duy nhất trên đời này của anh. Cho dù ông ấy đã làm sai điều gì, nhưng bây giờ ông ấy cũng đã như vậy, lỡ như ông ấy có mệnh hệ gì, anh có hối hận cũng không kịp đâu.” Nhan Thịnh Vũ vẫn lạnh mặt, không chịu nói gì.
Chung Tử Văn rũ mắt nhìn xuống đất, “Thịnh Vũ, em cũng hận ba em. Ba em là một người ham mê bài bạc đến nỗi thua sạch tiền trong nhà. Vì trả nợ cho ông, mẹ em phải bán nhà đi, một mình làm ba công việc để xoay xở cuộc sống gia đình, để em được đi học. Thỉnh thoảng, bà lại phải đưa tiền cho người ba tồi tệ đó của em. Chẳng những như vậy, mỗi lần ba em thua bạc, về nhà lại đánh mẹ em. Anh không biết em hận ông ấy đến mức nào đâu. Em hận đến nỗi chỉ muốn ông chết đi, như vậy em và mẹ sẽ có thể được giải thoát. Nhưng sau đó, năm năm trước, khi ba em thật sự qua đời thì trong lòng em lại không vui vẻ như em tưởng. Em chỉ rất đau lòng, rất khó chịu. Bây giờ có lẽ anh không thể nào hiểu được sự đau sự khó chịu trong lòng của em lúc đó đâu.”
“Có thể trong lòng anh cảm thấy em xem vào việc nhà anh. Hai chúng ta chỉ là người yêu chứ chưa phải vợ chồng, em không có quyền xen vào chuyện của anh. Nhưng Thịnh Vũ à, em thấy được thật ra sâu trong lòng anh vẫn rất quan tâm đến ba anh. Nếu có thể, anh hãy trở về thăm ông ấy đi. Đừng như em, bây giờ muốn báo hiếu nhưng ba mẹ đã không còn.” “Tâm trạng của anh không tốt, bây giờ chắc cũng không muốn nhìn thấy em. Em về trước đây, hôm khác lại đến tìm anh. Em làm cơm xong rồi, để ở trong nồi đó, anh nhớ ăn nhé.” Chung Tử Văn đứng lên định về nhưng lại bị Nhan Thịnh Vũ kéo tay lại. Tay anh hơi dùng sức kéo cô ngồi xuống đùi anh. “Xin lỗi, vừa rồi thái độ của anh không tốt. Em đừng giận.”
Chung Tử Văn mỉm cười, “Em không giận. Em chỉ không muốn thấy anh buồn. Về sau, nếu anh không thích thì em sẽ không tự quyết định nữa.”
Nhan Thịnh Vũ tựa đầu vào lòng Chung Tử Văn, nhỏ giọng nói: “Bây giờ anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Chờ một thời gian nữa đi, khi nào anh chuẩn bị xong, anh sẽ đưa em về thăm ông ấy.” Chung Tử Văn ôm đầu anh, dịu dàng đáp, “Vâng.”
Nhà họ Nhan.
Nhan An Bang một mình ngồi trong phòng khách, nhìn căn nhà trống trải mà trong lòng chất chưa không biết bao nhiêu xúc cảm.
Chuông cửa lại vang lên, một lúc lâu sau ông mới đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa, Tần Nghiên nhìn ông, nét mặt kích động, “An Bang, em về rồi.”
Sắc mặt Nhan An Bang lập tức thay đổi. Ông ta đưa tay kéo Tần Nghiên vào, đóng cửa lại, còn không quên khóa trái.
Tần Nghiên bị Nhan An Bang kéo mạnh, nhất thời không kịp đề phòng nên ngã xuống đất. Bà ta kinh ngạc nhìn Nhan An Bang, “An Bang, anh làm sao vậy? Là em, em là Tần Nghiên đây.” “Tôi biết cô là Tần Nghiên. Rốt cuộc cô đã đi đâu?” Nhan An Bang nhìn Tần Nghiên, ánh mắt xám xịt. Tần Nghiên, cô có biết tôi chờ cô lâu lắm rồi không?
Tim Tần Nghiên giật thót, trong lòng bỗng nảy lên linh cảm chẳng lành. Lần này bà ta quá tự tin nên đã tự chui đầu vào rọ rồi.
“An Bang, anh làm sao vậy? Anh như vậy làm em rất sợ.”
Tần Nghiên, đến bây giờ mà cô vẫn còn đóng kịch với tôi sao? Cô thật sự coi tôi là thằng ngu sao? Trong lòng Nhan An Bang vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố khống chế cơn giận, nhìn bà ta.
“Em còn biết trở về à? Thời gian qua rốt cuộc em đã đi đâu? Bỏ đi cũng không nói một lời, em muốn làm tôi lo lắng đến chết sao?” Nhan An Bang tức giận to giọng.
Tần Nghiên thấy Nhan An Bang nổi trận lôi đình thì ngược lại trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó khóc lóc kể lể, “An Bang, anh nghe em giải thích đã. Em bị chồng trước bắt đi. Hôm đó, anh ta thừa dịp anh đi vắng mà xông vào nhà, đánh em ngất xỉu rồi mang đi. Vì để trừng phạt em, anh ta còn nhốt em mấy tháng, em rất muốn liên lạc với anh nhưng không tìm được cơ hội. Lần này, nếu không phải kẻ thù của anh ta tìm tới nhà thì chắc chắn em vẫn không có cơ hội trốn ra nữa.”
Nhan An Bang lạnh lùng nhìn bà ta diễn kịch. Thấy nước mắt của bà ta, ông ta chẳng còn mảy may đau lòng nữa mà chỉ cảm thấy ghê tởm. Tại sao trước đây mình lại có thể bị biểu hiện giả dối thế này qua mặt được cơ chứ?
Lẽ nào vì bề ngoài yếu đuối của bà ta sao? Ha ha, Triệu Giai Khanh nói không sai, ngay từ đầu ông ta đã mắt mù, cho nên mới coi nước mắt cá sấu là ngọc trai.
“An Bang, anh phải tin em, từng câu từng chữ em nói đều là sự thật. Anh cũng biết chồng trước của em có quen biết với cấp trên của anh mà. Anh ta cho rằng em phản bội anh ta, do trước kia anh là sĩ quan nên anh ta không dám làm gì em. Nhưng bây giờ anh không còn là sĩ quan nữa nên anh ta...”
“Nói vậy, mấy tháng qua em đã ở bên cạnh hắn?” Giọng điệu ông ta dịu đi, vẻ mặt khó dò, không thể đoán ra hiện giờ rốt cuộc trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Ánh mắt Tần Nghiên lóe lên, “An Bang, em không hề. Anh ta muốn vậy nhưng em đã từ chối. Thật sự đó! An Bang, mấy tháng qua tuy anh ta luôn hành hạ em nhưng em không hề phản bội anh.” Nhan An Bang lẳng lặng nhìn Tần Nghiên một lúc, rồi vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho bà ta, “Đừng khóc.”
Sâu trong đáy mắt Tần Nghiên lóe lên vẻ đắc ý. Xem ra con ngu Thẩm Thanh Lan kia thật sự không nói thân phận của mình cho Nhan An Bang biết. Trước khi về đây, bà ta vẫn luôn do dự, rốt cuộc nên đến thủ đô trực tiếp tìm Thẩm Thanh Lan hay là đến nhà họ Nhan trước. Bây giờ xem ra bà ta đã quyết định đúng đắn. “An Bang, em rất nhớ anh.” Tần Nghiên tỏ vẻ dịu dàng nói. Nhan An Bang mỉm cười, “Anh cũng rất nhớ em!” Thế nhưng vẻ mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, bóp chặt cổ Tần Nghiên, “Con khốn, đến bây giờ mà vẫn còn muốn diễn kịch với tao, vui lắm phải không?” Tần Nghiện bắt lấy cổ tay Nhan An Bang, “An Bang, anh làm gì vậy? Em là Tần Nghiên đây mà.”
“Tần Nghiên, cuối cùng cô cũng đã trở về. Tôi chờ cô lâu lắm rồi. Hay là cô thích tôi gọi cô là Kim-phu-nhân hơn.”