“Sao hôm nay Hoành Dật còn chưa rời giường?” Mãi không thấy cháu trai, Phó lão gia cũng lấy
làm lạ. Thẩm Thanh Lan đang ăn sáng cùng ông nội, nghe vậy, cô giải thích: “Đêm qua An An thức giấc, anh ấy cho con ăn, dỗ dành hơi muộn ạ.”
“Đồ của các cháu đã thu dọn xong chưa?” Phó lão gia hỏi.
“Lần này mình Hoành Dật đi thôi ạ. Anh ấy mới chuyển về quân khu thủ đô, có rất nhiều việc phải làm. Đợi anh ấy qua thời gian bận rộn này thì cháu với An An mới đến.”
“Chẳng phải trước đó bảo cùng đi sao?” Phó lão gia khó hiểu, “Thanh Lan à, không phải hai đứa vì ông đấy chứ? Nếu là vì ông thì không cần đâu, một mình ông ở nhà đã quen rồi, ổn lắm”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Ông, cũng không phải hoàn toàn là vì ông ạ. Chủ yếu là giờ An An còn nhỏ quá, Phó Hoành Dật vừa phải chăm sóc cháu với An An, vừa phải để ý công việc, e là sau này rất bận. Cho nên cứ đợi công việc anh ấy ổn định rồi bàn sau ạ.”
Ông cụ nghĩ một thoáng rồi gật đầu: “Cũng phải. Vậy đợi sau này hãy qua đó.” Hai ông cháu đang chuyện trò thì thấy Phó Hoành Dật bế con đi xuống. Thẩm Thanh Lan đã ăn xong. Cô đỡ lấy con trai, để Phó Hoành Dật ăn cơm.
Xe đến đón Phó Hoành Dật tới, anh mau chóng ăn xong bữa. Thẩm Thanh Lan đã bảo người mang hành lý của anh lên xe. Nửa năm nay, Phó Hoành Dật ở trong nhà suốt, Thẩm Thanh Lan cũng đã quen. Giờ thấy anh bỗng sắp đi, trong lòng cô dâng lên cảm giác không nỡ, chẳng qua cổ xưa nay không thể hiện cảm xúc quá rõ, nên không nhìn ra được điều gì trên mặt.
“Anh phải đi đây. Em ở nhà phải chăm sóc bản thân cho tốt. Buổi tối dì Lưu sẽ giúp em trông con.” Phó Hoành Dật dặn dò.
Thẩm Thanh Lan nghiêm túc lắng nghe, không hề có một tia thiếu kiên nhẫn. Trái lại, An An thấy ba nói
mãi, hàng lông mày nhỏ xíu nhíu lại. Phó Hoành Dật trông thấy, anh xoa đầu cậu nhóc: “Thằng nhóc vô lương tâm, ba sắp đi cũng không nở được nụ cười mà tiễn ba.”
An An lắc đầu, như thể muốn bỏ cái tay của ba ra khỏi đầu mình. Phó Hoành Dật mỉm cười, quay người lên xe. Thẩm Thanh Lan bế con đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn anh đi xa dần. Đợi chiếc xe sắp biến mất, An An bỗng òa khóc, giơ tay như đòi Phó Hoành Dật trở lại.
Thẩm Thanh Lan vội bế con trai vào nhà: “Ban nãy ba còn ở đây, sao con không lưu luyến ba chứ.” Cô cười nói.
Nghe thấy tiếng khóc của An An, Phó lão gia hỏi có chuyện gì, Thẩm Thanh Lan chẳng biết nói sao: “Không nỡ xa ba nên khóc ạ.”
Nghe vậy, Phó lão gia cũng cười. Thẩm Thanh Lan bế con trai, dỗ một lúc, An An mới dần nín khóc. Đến tối, An An mãi không ngủ, cứ nhìn đông ngó tây, như thể đang tìm ai đó. Thẩm Thanh Lan biết cu cậu đang tìm Phó Hoành Dật, sống mũi cô cay cay. Cô cũng bắt đầu nhớ anh rồi.
Đang nghĩ vậy thì Phó Hoành Dật gọi điện thoại về, Thẩm Thanh Lan vội bắt máy. “Thanh Lan, em ngủ chưa?”
Nghe thấy giọng nói thân thuộc, khóe môi Thẩm Thanh Lan khẽ cong lên: “Em chưa. Hôm nay là ngày đầu tiên đến quân khu, đã quen chưa?”
“Cũng được, công việc cần bàn giao khá nhiều. Cũng phải hiểu rõ tình hình cơ bản của nhân viên bên này, phỏng chừng phải bận mất mấy ngày. An An đâu? Con ngủ chưa?” Không thấy con trai, Phó Hoàng Dật hơi không yên tâm.
Thẩm Thanh Lan nhìn cậu nhóc nào đó hăng hái lạ thường, không chịu đi ngủ, cô đáp: “Vẫn chưa. Có lẽ không thấy anh nên có phần không quen, mãi mà không chịu đi ngủ.” Một tháng nay, thời gian Phó Hoành Dật trông con còn nhiều hơn cô, nên An An dựa dẫm vào Phó Hoành Dật cũng không ít hơn cô.
“Chúng ta video call đi!” Thẩm Thanh Lan đề nghị. Phó Hoành Dật cũng muốn nhìn thấy con trai, dĩ nhiên là đồng ý.
Nhìn thấy ba trong di động, đôi mắt to của An An chớp chớp, ngập tràn nghi hoặc, dường như không hiểu tại sao ba cao lớn của mình lại trở nên nhỏ xíu thế này, cậu nhóc vươn tay muốn cầm lấy điện thoại trên tay Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan không đưa cho cậu nhóc mà để di động ở vị trí cậu nhóc không với tới. “An An, có nhớ ba không?” Phó Hoành Dật dịu giọng hỏi con trai.
Nghe thấy giọng của ba, An An toét miệng cười, huơ huơ cái tay nhỏ, rất hưng phấn. Ánh mắt Phó Hoành Dật càng thêm dịu dàng. Trò chuyện nửa tiếng, thấy An An bắt đầu ngáp, Thẩm Thanh Lan liên kết thúc cuộc gọi. Lần này, An An nhanh chóng thiếp đi. Nhưng Thẩm Thanh Lan lại trằn trọc khó ngủ. Cô chạm vào chỗ trống bên cạnh, im lặng thở dài một tiếng, nhắm mắt, ép mình đi ngủ. Đến nửa đêm, Thẩm Thanh Lan trở dậy nhìn con trai một lần. Thấy cậu nhóc vẫn ngủ say sưa, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc, cô lại ngủ tiếp. Cho đến sáng hôm sau, An An mới thức dậy. Thẩm Thanh Lan vừa thay tã cho con vừa cười, bảo: “Con nói xem có phải trước đây con cố ý giày vò ba không? Ba đi cái là con liền ngoan ngay.” Hầu hết thời gian trước kia, Phó Hoành Dật phải dậy ba, bốn lần, không thay tã cho con thì cũng là cho con ăn.
An An “a” một tiếng như thể đang đáp lời Thẩm Thanh Lan. Cô nở nụ cười cưng chiều: “Thảo nào ba con gọi con là thằng nhóc vô lương tâm.” Ăn xong bữa sáng, Thẩm Thanh Lan dẫn An An về nhà họ Thẩm. Sau đó, cô bất ngờ gặp một người ở nhà họ Thẩm: Thẩm Quân Trạch. Thấy Thẩm Thanh Lan, Thẩm Quân Trạch đứng dậy khỏi sô-pha: “Chị.” Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Về bao giờ vậy?”
“Tối qua ạ! Anh cả điều em về tổng công ty, ngày mai đến công ty báo danh, nên hôm nay em qua thăm ông.” Thẩm Quân Trạch giải thích.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày: “Hoàn thành việc học ở nước M rồi sao?” Khi đó, Thẩm Quân Dục từng bảo, chỉ cần Thẩm Quân Trạch lấy được chứng chỉ MBA và có biểu hiện xuất sắc tại chi nhánh công ty thì có thể về tổng công ty rèn luyện. Thẩm Thanh Lan vốn tưởng Thẩm Quân Trạch phải mất ít nhất ba năm mới có thể đạt được mục tiêu. Thế này là xong trước thời hạn? Thẩm Quân Trạch gật đầu: “Em đã hoàn thành rồi.” Cậu ta đáp, rồi lấy hai trong số những cái túi đặt bên cạnh đưa cho Thẩm Thanh Lan: “Chị, đây là quà của em tặng chị và An An, mong chị đừng chê.”
Thẩm Thanh Lan nhận lấy, để sang một bên: “Em có lòng rồi. Cảm ơn em! Lần này đã về thì làm việc ở công ty cho tốt nhé. Có một số việc phải làm dần dần từng bước, không thể chỉ vì cái trước mắt.”
“Em hiểu. Lần này về tổng công ty, anh cả cũng sắp xếp cho em từ làm từ chức vụ thấp lên, để em tích lũy thêm kinh nghiệm làm việc.” Lúc nói những lời này, Thẩm Quân Trạch rất bình tĩnh. Xem ra, sự tôi rèn trong những năm qua thật sự khiến cậu ta trưởng thành lên nhiều.
Trước đây, tuy Thẩm lão gia ghét đứa cháu trai này kém cỏi, nhưng giờ thấy cậu ta hiểu chuyện, cơn giận trong lòng tự nhiên cũng tiêu tan, “Lần này về, cháu ở đâu?” “Cháu đã thuê một căn phòng gần công ty, đi làm cũng rất tiện.” “Không ở cùng mẹ cháu à?” Thẩm Quân Trạch lắc đầu: “Không, chỗ mẹ cháu xa quá, hằng ngày cháu đi làm mất khá nhiều thời gian. Cháu muốn nhân lúc còn trẻ học hỏi thêm.” Thẩm lão gia rất hài lòng: “Ừ, nghĩ vậy là rất tốt. Nhiều kỹ năng thì đỡ lo áp lực, học hỏi thêm cũng tốt. Nếu rảnh thì về nhà ăn cơm với ông.” Mắt Thẩm Quân Trạch sáng lên, gật đầu: “Vâng.” Thẩm Quân Trạch ở lại đến khi ăn xong bữa trưa mới rời khỏi nhà họ Thẩm. Nhân lúc An An ngủ, Thẩm Thanh Lan chuyện trò với ông nội. “Ông, giờ ông nên yên tâm rồi ạ.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười nói. Thảm lão gia nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ mặt yêu thương: “Lan Lan, ông nội phải cảm ơn cháu đấy.” Thẩm Thanh Lan cười: “ông, ông cảm ơn cháu chẳng phải quá xa lạ sao? Quân Trạch là con trai duy nhất của chú hai. Hồi đó, khi chú hai mất, cháu cũng đã hứa sẽ chăm sóc phần nào cho em ấy.” Không phải Thẩm lão gia không hiểu. Lúc Thẩm Nhượng đi, sở dĩ Thẩm Thanh Lan đồng ý cũng là vì ông. Cô cháu gái này luôn hiểu chuyện đến nỗi khiến ông xót xa.
Thẩm lão gia cười: “Được, ông nội không khách sáo với cháu. Ai bảo cháu là cháu gái ông chứ. Hoành Dật đã tới quân đội, một mình cháu trông con có phải vất vả lắm không?”
“Không đâu ạ. Hai hôm nay An An rất ngoan, rất dễ trồng. Hơn nữa, trong nhà cũng có dì giúp việc trồng giúp ạ.” Bây giờ, càng ngày Thẩm Thanh Lan càng cảm thấy là trước kia cậu nhóc An An cố ý tra tấn Phó Hoành Dật. Anh vừa đi, chỉ cần nói là thằng nhóc sẽ nghe lời. Ngoại trừ buổi tối cu cậu không thích ngủ sớm thì chẳng để ai phải lo lắng.
“Nếu Hoành Dật nghe được lời này sẽ đau lòng đấy!” Thẩm lão gia “vui mừng trên nỗi đau của người khác.”
Thẩm Thanh Lan cũng cười, hai ông cháu vừa chơi cờ vừa nói chuyện rất thoải mái.
***
Bên kia, Thẩm Quân Trạch về tới nhà, Lư Nhã Cầm đang giúp cậu ta dọn dẹp phòng. Thấy con trai về, bà mỉm cười hỏi: “Đi thăm ông nội con chưa?”
Thẩm Quân Trạch gật đầu. Thấy Lư Nhã Cầm mang chăn của mình ra ngoài phơi, Thẩm Quân Trạch liền mở miệng: “Mẹ, không cần dọn dẹp đâu. Tối nay con dọn ra ngoài ở”
Động tác của Lư Nhã Cầm khựng lại, nhìn Thẩm Quân Trạch: “Dọn ra ngoài? Tại sao?” “Trước khi về, con đã nhờ bạn tìm giúp con một căn phòng gần công ty. Chỗ đó gần công ty hơn, con đi làm cũng tiện.” Thẩm Quân Trạch giải thích. Lư Nhã Cầm dừng hẳn động tác trong tay: “Quân Trạch, ở nhà cũng được mà. Chẳng phải con có xe sao, lái xe đi làm cũng rất tiện đấy thôi.” Bà không muốn con trai dọn ra ngoài.
Nghĩ tới những chiếc xe thể thao đắt tiền để trong gara, Thẩm Quân Trạch mỉm cười. Trước kia, cậu ta không biết nỗi vất vả để kiểm tra được đồng tiền, suy nghĩ mỗi ngày toàn là ăn uống vui chơi, mua hết chiếc xe này tới chiếc xe khác. Gara cũng sắp không chứa nổi. Hiện tại cũng nên xử lý những chiếc xe này rồi.
“Mẹ, con chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty, mẹ bảo con lái xe thể thao đi làm sao được?”
“Nếu con cảm thấy lái xe thể thao quá phô trương thì mẹ bảo cậu mua cho con một chiếc xe bình thường.” Lư Nhã Cầm vô thức nói. Thẩm Quân Trạch chợt sầm mặt: “Mẹ đừng nhắc đến người đó với con!” Nghe vậy, Lư Nhã Cầm có phần không lúng túng: “Quân Trạch, mẹ đang định nói với con chuyện này. Cậu biết con về nên đã gọi điện thoại cho mẹ, bảo con về công ty làm việc, giữ chức Phó tổng giám đốc. Việc này tốt hơn so với việc đến tập đoàn quân Lan làm nhân viên tiêu thụ bình thường gì gì đó.”
“Con đã bảo đừng nhắc tới ông ta với con rồi mà.” Thẩm Quân Trạch bỗng nhiên nổi đóa, “Cho dù con có đến tập đoàn quân Lan làm lao công cũng sẽ không tới Thẩm Thị làm con chó vẫy đuôi cho ông ta.” Lư Nhã Cầm sợ hãi bởi cơn giận đột ngột của con trai: “Quân Trạch, con đừng tức giận, mẹ chỉ thuận miệng thôi. Nếu con không muốn đi thì thôi vậy.” Sắc mặt Thẩm Quân Trạch dịu đi: “Mẹ, đừng nói với con chuyện này nữa. Về sau, mẹ cũng đừng liên lạc với nhà họ nữa. Còn về Thẩm Thị, đó là công ty của ba để lại cho con, sớm muộn gì con cũng sẽ lấy lại. Chẳng qua hiện tại để Lư Tiến Tài trông coi hộ con thôi.” “Quân Trạch, cậu con nói, không phải cậu muốn chiếm công ty của ba con. Chỉ là, giờ con còn trẻ, không gánh vác nối công ty, cho nên mới thay con quản lý mấy năm. Đợi con có năng lực tiếp quản công ty rồi thì sẽ trả công ty lại cho con.” Sắc mặt Thẩm Quân Trạch sa sầm, nhìn mẹ mình chằm chằm. Lư Nhã Cầm bị con trai nhìn mà trong lòng hoảng sợ: “Quân... Quân Trạch, con sao vậy. Sao con nhìn mẹ như thế?” “Mẹ, về sau nếu mẹ còn qua lại với Lư Tiến Tài nữa thì đừng nhận đứa con trai này nữa. Trong nhà này, có con thì không có ông ta. Mẹ tự chọn đi!” Lư Nhã Cầm nhìn con trai bằng ánh mắt không thể tin được: “Quân Trạch, con có biết mình đang nói gì không? Đó là cậu của con, là người thân duy nhất trên đời này của mẹ ngoài con ra đấy.”
“Mẹ coi ông ta là người thân, nhưng ông ta coi chúng ta là người thân sao? Mẹ, lẽ nào mẹ còn chưa hiểu? Ông ta sớm đã không còn là người cậu khi xưa rồi. Hiện tại, ông ta chính là một kẻ tiểu nhân đầy rẫy dã tâm, tơi tưởng số tài sản của ba con. Chẳng lẽ mẹ đã quên, lúc đầu ông ta liên kết với ban giám đốc cấp cao trong công ty để loại trừ con, đuổi con ra khỏi công ty như thế nào sao? Con cho mẹ biết, cả đời này con cũng không quên đâu.” Lư Nhã Cầm sững sờ, nhỏ giọng phân trần: “Cậu con không có ý đó.” “Vậy ý của ông ta là gì?” Thẩm Quân Trạch hỏi ngược lại, lạnh lùng nhìn Lư Nhã Cầm.
Lư Nhã Cầm đáp: “Cậu con thật sự không có ý đó. Cậu biết con có hiểu nhầm với cậu, nên lúc con không ở nhà, cậu thường đến thăm mẹ. Còn cả mợ con cũng dẫn con cái qua chơi với mẹ.”
“Ha ha.” Thẩm Quân Trạch cười lạnh, “Con thấy mẹ bị cả nhà bọn họ tẩy não rồi!” “Quân Trạch, con mới bị người nhà họ Thẩm tẩy não.” Thấy nói thế nào con trai cũng không xuôi, Lư Nhã Cầm hơi giận: “Hồi ấy, nhà họ Thẩm không cho mẹ vào cửa, mẹ và ba con mới phải bỏ đi. Nhưng khi ba con về, sức khỏe đã thành ra như vậy rồi mà nhà họ Thẩm còn không chịu thừa nhận mẹ, cũng không nhận con là cháu trai. Con đã quên những điều đó rồi sao?”
Nhắc tới nhà họ Thẩm, đừng nhìn ngoài mặt Lư Nhã Cầm vâng vâng dạ dạ, nhưng bà ta lại thầm oán giận nhà họ Thẩm. Vì Thẩm Nhượng, bà ta rời khỏi gia đình mình, thậm chí không kịp gặp mặt cha mẹ lần cuối cùng. Thẩm Nhượng qua đời, nhà họ Thẩm bề ngoài thì đồng ý chăm sóc mẹ con bà ta. Song thực tế thì sao, ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc lấy một cái, để mặc họ tự sinh tự diệt, nói một đằng làm một nẻo, đúng là vô cùng giả tạo. Thẩm Quân Trạch nhìn Lư Nhã Cầm với ánh mắt xa xôi. Hồi lâu cậu ta mới lên tiếng: “Mẹ, thực ra trong lòng mẹ luôn oán hận ông nội đúng không? Mẹ hận nhà họ Thẩm không thừa nhận mẹ là con dâu, không chấp nhận cháu trai là con đây. Mẹ hận nhà họ Thấm vì sau khi ba mất, họ không ngó ngàng tới chúng ta, không giơ tay ra khi Lư Tiến Tài bắt nạt chúng ta?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Nói gì thì trên người con cũng chảy dòng máu của nhà họ Thẩm. Con đường đường là cháu trai của nhà họ Thẩm, nhưng con nhìn cả thủ đô này xem, ai biết nhà họ Thẩm còn có đứa cháu trai là con nào? Mấy hôm trước, lễ mừng trăm ngày tuổi của con Thẩm Thanh Lan, có mời con tham gia không? Nhiều người đi như vậy, duy chỉ quên mỗi mình con. Không lẽ con còn không hiểu điều này là có ý gì?”
Nhắc đến chuyện này, Lư Nhã Cầm càng thêm tức giận. Không phải bà ta không muốn cải thiện quan hệ với nhà họ Thẩm. Biết con trai của Thẩm Thanh Lan được trăm ngày, bà còn đặc biệt chuẩn bị quà tặng. Nhưng người ta căn bản chẳng có ý mời mình. “Ông nội bảo con về, là tự con không muốn đi.” Thẩm Quân Trạch nói. Lần đó không chỉ là trăm ngày của con trai Thẩm Thanh Lan mà còn là đại thọ chín mươi của Phó lão gia. Năm ấy, ba mẹ mình làm tổn thương con gái nhà họ Phó như thế, tất nhiên người nhà họ Phó không hề muốn thấy họ, hà tất phải khiến ông nội khó xử trong ngày vui như vậy?
Lư Nhã Cầm sững người: “Con nói gì? Nhà họ Thẩm mời con?”
“Vâng, ông nội sớm đã gọi điện cho con rồi, bảo con về nhà tham gia bữa tiệc. Là tự con không muốn về. Hơn nữa, khi ấy con cũng phải bàn giao lại công việc đã hoàn thành cho rõ ràng, nên không có thời gian. Mẹ, nhà họ Thẩm không đón nhận con, không phải bởi con là con trai mẹ, mà là bởi con là đứa khốn kiếp, tồi tệ. Không thể đổ lỗi cho người khác được.” “Mẹ nói nhà họ Thẩm bỏ mặc chúng ta, nhưng con biết, con có được sự thay đổi ngày hôm nay đều là nhờ Thấm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục. Là anh chị ấy cho con cơ hội làm người lần nữa, để con nhận thức được tầm quan trọng của việc tự lực cánh sinh, cũng để con biết được thế nào là trách nhiệm thực sự.”
Thẩm Quân Trạch dịu giọng nói tiếp: “Mẹ, con biết Lư Tiến Tài là người thân duy nhất còn lại của mẹ, nhưng ông ta thực sự là một kẻ bụng dạ nham hiểm. Cho dù ông ta nói gì với mẹ cũng đều là giả. Giúp con quản lý công ty, sau này trả cho con cái gì chứ. Hết thảy đều là giả dối. Thịt đã ăn đến miệng, mẹ cho rằng ông ta sẽ bằng lòng nhả ra sao?”
“Nhưng Quân Trạch, cậu con bảo sau này trả lại công ty cho con thật mà. Cậu còn viết giấy nữa kìa.” Lư Nhã Cầm nói rồi xoay người ra khỏi phòng Thẩm Quân Trạch, về phòng mình lấy một tập tài liệu ra, “Con xem, đây là chữ của cậu con. Sau ba năm thì cậu sẽ trả lại công ty cho con.” Thẩm Quân Trạch lật giở giấy tờ, sắc mặt liền thay đổi: “Mẹ, đây là chi phiếu không, không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào, đem ra để lừa những người không hiểu về pháp luật như mẹ mà thôi.” Mà cho dù là giấy tờ thật thì có thể chứng minh được điều gì? Sau ba năm, Lư Tiến Tài ẵm sạch tiền công ty, phủi mông chạy lấy người, để lại cho cậu một công ty chỉ còn cái vỏ rỗng, hoặc một mớ bòng bong với những khoản nợ xấu thì cũng xem như hoàn thành lời hứa trên giấy tờ. Còn bản thân mình thì phải chùi đít cho ông ta. Lư Tiến Tài tính toán hay thật.
Sau khi xem xét rõ ràng những chuyện này, sắc mặt Thẩm Quân Trạch càng lạnh lẽo, tiện tay vứt giấy tờ sang một bên: “Mẹ, chuyện này mẹ hãy nghe con. Nếu như mẹ còn nhận đứa con trai này thì hãy vạch rõ giới hạn với Lư Tiến Tài đi.”
“Quân Trạch, nhất định phải như vậy sao?”
“Vâng, nhất định phải như vậy.”
Lư Nhã Cầm ôm mặt: “Rõ ràng là người thân, trước kia quan hệ tốt như thế, sao lại ầm ĩ đến nỗi này chứ?”
Nhìn dáng vẻ đau lòng của mẹ mình, Thẩm Quân Trạch lại không an ủi bà. Có những việc sau khi nhìn rõ thì lòng mới trở nên cứng rắn. Cậu có thể hiểu được tại sao ông nội không thích mẹ mình, có lẽ không chỉ bởi xuất thân của bà.
“Mẹ, con còn có việc, con đi trước đây. Cuối tuần con lại về thăm mẹ.” Thẩm Quân Trạch rời đi không chút lưu luyến, bỏ lại Lư Nhã Cầm đứng nguyên tại chỗ, đau lòng khôn nguôi.