“Ha ha, phu nhân quan sát thật cẩn thận. Vị này là vệ sĩ của tôi, bảo vệ an toàn tính mạng của tôi, đương nhiên trình độ không thể kém, chân tay thô ráp chẳng phải rất bình thường sao? Tôi thấy mấy người bên cạnh phu nhân tay 1 chân cũng không mềm mại đấy thôi.”
Tần Nghiên dửng dưng nhếch miệng: “Thủ lĩnh Ryan nói rất có lý. Là tôi đường đột rồi, có điều nếu chỉ nhìn dáng cao và tay thì có nói cô ấy là đàn ông thì chắc là cũng có người tin.”
“Vị phu nhân này rất tò mò với vợ tôi thì phải.” Thẩm Thanh Lan nói với giọng lạnh lùng. “Tôi đang nói chuyện với phu nhân, ai cho cậu chen miệng vào.” Ryan quát lớn. Thẩm Thanh Lan lập tức cúi đầu, “Xin lỗi thủ lĩnh.” Ryan nhìn sang Tân Nghiên: “Ha ha, hai người này là vợ chồng, tình cảm vô cùng tốt. Jessy không muốn người khác nói vóc dáng vợ mình cao to, mong phu nhân thông cảm.” Tần Nghiên cười xòa: “Việc này cũng dễ hiểu thôi mà. Nếu tôi là đàn ông, có một người vợ xinh đẹp như vậy thì tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.”
Chuyện này dường như cứ như vậy mà trôi qua. Mọi người nâng chén, chạm cốc. Khóe mắt Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan vẫn luôn chú ý ba người Tần Nghiên. Thấy ba người uống rượu xong, hai người liếc mắt, hết sức ăn ý mà nhấc chân, mỗi người một cước đạp hai người bên cạnh Tần Nghiên xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, không đợi Tần Nghiên kịp phản ứng, hai thuộc hạ của bà ta đã bị Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đạp ra ngoài. Có thể nói, hai người đó cũng phản ứng nhanh nhạy, ngay lập tức xoay người từ dưới đất nhảy lên, nhanh chóng đấu với Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. “Ryan, anh như vậy là có ý gì?” Tần Nghiên trầm mặt, lạnh lùng chất vấn. Ryan cười khẽ: “Phu nhân không cần phải vội. Ở đây có mấy người bạn cũ muốn gặp bà một chút, nhưng hai vệ sĩ này quá vướng víu.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Nghiên liền biển nhưng cố ép bản thân trần bình tĩnh lại. Bà ta hỏi: “Không biết mấy người bạn cũ ấy là ai, chi bằng ra gặp mặt để chúng ta tự ôn chuyện cũng được.”
Ryan ra hiệu bà ta quay người lại nhìn. Tần Nghiên xoay ra sau thì thấy hai thuộc hạ của mình đã bị Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chế ngự.
Tần Nghiên yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan: “Không biết người bạn này là ai? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Thẩm Thanh Lan khoan thai đứng dậy, nhìn Tần Nghiên: “Tần Nghiên, nhanh vậy đã quên rồi à?” Lần này cô dùng giọng của mình, Tần Nghiên lập tức nhận ra. “Thẩm Thanh Lan, hóa ra là cô!” Tần Nghiên trừng mắt nhìn.
“Không sai, là tôi. Thể nào, gặp được tôi ngạc nhiên lắm sao? Chẳng phải bà báo cho tôi tới sao?” Thẩm Thanh Lan hơi nhếch mày. “Thẩm Thanh Lan, không ngờ cô lại đến thật.”. “Bà đã đích thân mời, nếu tôi không đến chẳng phải quá không nể mặt bà sao?” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, chỉ có điều bây giờ trông cô quá mức bình thường nên khi cười chẳng hấp dẫn chút nào.
Tần Nghiên nhìn Thẩm Thanh Lan, hoàn toàn không nhận ra Phó Hoành Dật: “Thẩm Thanh Lan, cô tưởng làm thế này là có thể giữ chân tôi ư? Đừng quên Yamamoto vẫn đang ở bên ngoài!” Trải qua nỗi khiếp sợ ban đầu, giờ đây Tần Nghiên đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Bà có thể gọi điện cho Yamamoto, xem thử ông ta có đến cứu bà không.”
Tần Nghiên nắm chặt tay. Thẩm Thanh Lan đã nói vậy thì chắc chắn đã không liên lạc được với Yamamoto, nói cách khác, bây giờ bà ta hoàn toàn tứ cố vô thân. Thẩm Thanh Lan tiếp tục nói: “Không ngại nói cho bà biết một việc. Mấy tên tay chân ngoài kia của bà bây giờ cũng đã đi gặp Diêm Vương rồi, bà cũng đừng trông cậy sẽ có người đến cứu. Còn Yamamoto mà bà gửi gắm hy vọng, đoán chừng lúc này cũng khó bảo toàn được tính mạng.”
Thẩm Thanh Lan không biết rằng Eden đã thành công chia rẽ quan hệ giữa Tần Nghiên và Yamamoto. Cho dù Tần Nghiên về nước R thì đón chào bà ta cũng chỉ là sự trả thù của Yamamoto.
“Vậy bây giờ cô định giết tôi sao?” Tần Nghiên hỏi. Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không. Giết bà thì hơi cho bà quá. Lần trước để bà chạy thoát, tôi đã buồn phiền rất lâu đấy, lần này thế nào cũng phải mời bà trở lại làm khách.”
Tần Nghiên cười nhạt: “Bây giờ không sợ bị người ta phát hiện thân phận của cô nữa à? Sát thủ Mị! Có lẽ cô không biết, tôi đã sắp xếp nơi này xong xuôi, chỉ cần trong vòng ba ngày tôi không về nhà thì thân phận của cô sẽ bị phơi bày. Đến lúc đó, cô sẽ còn thảm hại hơn tôi.”
Thẩm Thanh Lan không bị ảnh hưởng bởi lời của bà ta: “Bà cho rằng người ta sẽ tin lời bà nói sao?” Allen đã sớm đưa cho cô phần tài liệu cuối cùng từ lâu, sau đó nó bị Phó Hoành Dật làm hỏng nên trên thế giới này đã không còn thứ có thể chứng minh thân phận của cô.
“Tin hay không cố cứ thử thì biết.” Tần Nghiên nhếch môi cười vặn vẹo, chỉ cần Sở Vân Dung tin là được rồi. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi trầm xuống, cô liếc Phó Hoành Dật. Trong tay anh xuất hiện một khẩu súng, nòng súng hướng về phía Tần Nghiên. Thẩm Thanh Lan nhìn bà ta: “Nói đi, người đang ở đâu?” Cô hỏi không đầu không đuôi nhưng Tần Nghiên lại hiểu, bà ta cười đắc ý: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao?”
Tiếng súng vang lên cái đùng”. Nữ thuộc hạ tên Huệ Tử của Tần Nghiên liền bị trúng một phát súng vào đùi, “Bà có thể không nói, nhưng bà sẽ còn không hai thuộc hạ trung thành này nữa.”
Tần Nghiên cười lạnh: “Chỉ là hai con chó giữ nhà mà thôi. Nếu cô thích thì tôi tặng cô đấy.” Bà ta không thèm quan tâm, hoàn toàn không mảy may để tâm đến tính mạng của hai thuộc hạ.
Hai người nói tiếng Trung, Ryan không hiểu nhưng thuộc hạ đi theo Tần Nghiên quanh năm lại hiểu.
Tuy đã sớm biết mình đi theo một kẻ máu lạnh vô tình, nhưng khi nghe chính miệng Tần Nghiên nói ra thì trong lòng khó tránh bị tổn thương. Tần Nghiên cũng mặc kệ hai người họ nghĩ gì. Trong lòng bà ta, thuộc hạ chỉ có hai loại, một là có ích, hai là phế vật có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Hai người này bị người ta chế ngự nhanh vậy thì đã sớm bị bà ta xếp vào loại thứ hai rồi.
Bây giờ bà ta đang nghĩ làm sao để chạy trốn, nhưng nghĩ sao cũng khó thoát. “Tần Nghiên, không cần phải nghĩ nữa, lần này là không thoát được đâu.” Thẩm Thanh Lan như đọc được suy nghĩ của bà ta, lạnh nhạt nói. “Nếu cô thả tôi ra thì tôi sẽ không nói thân phận của cô cho những người khác biết.” Tần Nghiên nhìn Thẩm Thanh Lan rồi nói. Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Nhưng mà tôi lại cảm thấy giải quyết bà quan trọng hơn việc thân phận bị vạch trần” “Thẩm Thanh Lan, cô thực sự không quan tâm thân phận mình bị mọi người biết ư?” Tần Nghiên cố gắng đấu tranh,
“Cứ tự nhiên.”
“Đùng.” Lại một tiếng súng vang lên, có điều lần này người bị bắn là Tần Nghiên. Bà ta quỳ sụp xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Khẩu súng trong tay Phó Hoành Dật vẫn đang bốc khói. Tần Nghiên trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, bỗng nhiên cười: “Ha ha, được thôi. Thẩm Thanh Lan, cô đã muốn chết cùng với tôi thì tôi cũng không có gì để nói.”
Mặt Thẩm Thanh Lan không cảm xúc: “Tôi có chết hay không còn chưa biết được, nhưng lần này bà nhất định không sống được.”
“Muốn giết tôi ư?”
“Không. Tôi muốn cho bà biết rằng, đôi khi chết cũng là chuyện xa xỉ” Khóe miệng Thẩm Thanh Lan hơi cong lên, mỉm cười nhìn Tần Nghiên, trong mắt đen sâu thẳm, không thấy rõ cảm xúc.
Người phụ nữ trước mắt này đã đưa chính con gái ruột của mình vào chỗ chết, trơ mắt nhìn cô ấy chết đi. Vận mệnh của cô cũng vì bà ta mà thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cuộc đời Nhan Tịch cũng vì bà ta mà thay đổi. Triệu Giai Khanh chết một cách vô tội. Mẹ cô và người thân phải áy náy và dằn vặt nhiều năm... Từng chuyện từng chuyện như thế, làm sao Thẩm Thanh Lan có thể để bà ta chết một cách dễ dàng như vậy.
“Đùng.” Lại một phát súng nữa, phát súng này là do Thẩm Thanh Lan bắn. Bắn vào chân còn lại của Tần Nghiên khiến bà ta đau đến mức mặt không còn chút hồng hào nào.
Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống trước mặt Tần Nghiên, nâng cằm bà ta, buộc bà ta nhìn vào mắt cô: “Nói, tại sao phải đưa Tần Mộc vào đó, không phải cô ấy là con gái ruột của bà sao?” Trán Tần Nghiên và đẩy mồ hôi lạnh, nghe Thẩm Thanh Lan nói xong, không kiềm chế được mà cười khẽ: “Chẳng phải cô đã biết nguyên nhân rồi sao?”
“Chỉ vì trả thù Nhan An Bang, lẽ nào bà không nghĩ đến trong người cô ấy chảy dòng máu của bà ư? Dù sao cô ấy cũng do bà mang thai mười tháng sinh ra, lẽ nào trong lòng bà không có chút nào không nỡ sao?”
Mặt Tần Nghiện lạnh tanh: “Không nỡ? Ha ha, từ ngày tôi biết có nó thì tôi đã chán ghét sự tồn tại của nó rồi. Nếu không phải trả thù Nhan An Bang thì ngay cả cơ hội có mặt trên đời này nó cũng không có đâu, sự tồn tại của nó là sự sỉ nhục đối với tôi. Tôi vẫn muốn bóp chết nó nhưng rồi lại cho nó một con đường sống. Nếu bản thân nó có bản lĩnh thì đã có thể sống sót mà rời đi giống cô, có chết thì chỉ có thể trách bản thân mình.”
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan dần trở nên rét lạnh. Chẳng biết từ lúc nào mà trong tay cô xuất hiện một con dao găm, vừa giơ tay lên, gân tay trái của Tần Nghiên đã bị cắt đứt, bà ta hét lên thảm thiết.
Ryan đã ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn người. Phó Hoành Dật cắt đứt gân chân gân tay của hai tên thuộc hạ, sau đó đứng qua một bên, không ngăn cản Thẩm Thanh Lan làm bất cứ hành động gì. Anh biết cô đã chịu đựng những tổn thương như thế nào vì Tần Nghiên, nếu không trút ra thì vết thương mãi mãi sẽ không lành lại.
“Ha ha, Thẩm Thanh Lan, cô ở căn cứ nhiều năm như vậy mà bây giờ chỉ có chút thủ đoạn hành hạ người thế này thôi à? Vậy thì cô kém xa Allen rồi, cô không xứng được tốt nghiệp. Nếu tôi là Allen, thấy cảnh này thì sẽ thất vọng biết bao.” Tần Nghiên không thèm để tâm đến vết thương của mình. Nếu đã không thoát được thì còn có gì mà phải để tâm, cũng chỉ là cái mạng nhỏ bé mà thôi, có điều, đáng tiếc là không thể tiêu diệt được nhà họ Thẩm.
“Bà không cần phải kích tôi. Tần Nghiên, bà sẽ được nếm thử thủ đoạn của tôi nhanh thôi.” Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói.
Thẩm Thanh Lan khẽ gõ vào đồng hồ đeo tay hai cái, ngay sau đó Eden nhanh chóng đi vào, “Eden, chăm sóc Kim phu nhân của chúng ta thật tốt, đừng để bà ta chết sớm đấy.” Vẻ mặt Eden không cảm xúc, nhìn lướt qua Tần Nghiên: “Được.”
“Được rồi, Hình như cơ thể con người có đề kháng mạnh với virus, hay là anh dùng bà ấy làm vật thí nghiệm, biết đầu nghiên cứu của anh lại nhanh chóng có tiến triển mới.” Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói.
Tần Nghiên nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhớ đến loại virus khiến bà ta sống không bằng chết, trong mắt bà ta liền hiện lên sự sợ hãi theo bản năng. Bà ta nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt ác độc: “Thẩm Thanh Lan, lòng dạ mày ác độc như thế nhất định sẽ bị báo ứng.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Tôi có bị báo ứng hay không, không nhọc bà phải quan tâm. Bà nên nghĩ xem sau này làm sao chuộc tội cho nửa đời trước của mình đi.” Eden xách cổ áo Tần Nghiên và kéo ra ngoài không chút thương hoa tiếc ngọc. Còn lại hai người, Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống: “Chủ nhân của hai người đã xong đời rồi, nếu hai người muốn chết thoải mái chút thì nói cho tôi biết người Tần Nghiên sắp xếp là ai, đang ở đâu?”
Huệ Tử cúi đầu, không thèm để ý đến Thẩm Thanh Lan. Người đàn ông còn lại cũng lạnh lùng.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, không ngờ hai người này lại trung thành với Tần Nghiên như vậy, đã bị bà ta vứt bỏ mà vẫn không bán đứng bà ta. Thẩm Thanh Lan cũng không biết là hai người này vốn là ăn xin, được Tần Nghiên nuôi dưỡng. Đối với họ, Tần Nghiên không chỉ là chủ nhân mà là ân nhân, lại bị Tần Nghiên tẩy não nhiều năm, muốn bọn họ phản bội Tần Nghiên cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thẩm Thanh Lan chỉ cần liếc nhìn ánh mắt bọn họ là đã biết chuyện này không có hy vọng gì, nghĩ ngợi một lúc rồi bảo Eden đưa họ đi. Tuy không hỏi được gì nhưng làm vật thí nghiệm cho Eden cũng không tệ lắm.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. Lúc này Phó Hoành Dật mới đến ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, dịu dàng nói: “Đừng lo. Chỉ cần chúng ta không cho Tần Nghiên cơ hội thì người của bà ta sẽ không được như ý. Trong tay bà ta không có chứng cứ, khả năng công khai trắng trợn không lớn, có khả năng là sẽ xuống tay với người nhà không biết chuyện. Bây giờ chúng ta về trước, kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi.”
Thẩm Thanh Lan dựa vào lòng Phó Hoành Dật, gật đầu. Thật ra hai người đều biết khả năng cao là Tần Nghiên sẽ động đến Sở Vân Dung, dù sao bệnh của Sở Vân Dung cũng là một vết cắt tốt.
Chuyện bên này tiến hành thuận lợi hơn so với dự tính ban đầu của bọn họ. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nói cảm ơn Ryan rồi trở về thủ đô, còn Eden thì ở lại đây cùng Ryan.
Kim Ân Hi cũng ở lại. Sicily và Andrew liếc nhau: “Andrew, mọi chuyện kết thúc quá nhanh, chúng ta còn chưa có cơ hội ra tay” Cô tiếc nuối, vốn nghĩ rằng lần này sẽ còn có cơ hội ra tay. Andrew cười: “Không phải vẫn để lại ba người sao, nếu em buồn chán thì có thể chơi đùa với họ.”
Mắt Sicily sáng lên, vỗ ngực Andrew: “Ý kiến hay đấy, chúng ta đi nhanh thôi.” Hai người chạm mặt Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. Thẩm Thanh Lan nhìn vẻ mặt hưng phấn Sicily, hỏi: “Hai người định đi đâu đấy?”
“Đương nhiên là đi thăm Tần Nghiên rồi. Khó khăn lắm chúng ta mới bắt được con gián đánh mãi không chết. Nếu không ân cần thăm hỏi bà ta cho tốt thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt này sao.”
“Hai người không định đi cùng em à?”
Sicily xua tay: “Không được. Hôm khác bọn chị sẽ đến thủ đô gặp em, em và tiểu thư Benn này về trước đi.” Mặt Phó Hoành Dật vốn không biểu cảm, nghe thấy mấy chữ tiểu thư Benn thì lập tức tối sầm, lạnh lùng nhìn lướt qua Sicily. Sicily vuốt vuốt cánh tay, “À ờ... An à, bọn chị đi trước.” Nói xong liền kéo Andrew rời đi.
“Jessy, chúng ta cũng nên đi thôi.” Phó Hoành Dật lạnh nhạt nói, chỉ có điều Thẩm Thanh Lan nghe thể nào cũng thấy lúc nói hai chữ Jessy này anh như hơi nghiến răng nghiến lợi mà nói. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, nắm lấy tay Phó Hoành Dật, “Được. Bây giờ chúng ta về nhà.”
Bọn họ không đi theo con đường như lúc đến đây mà đi đường vòng, vào biên giới từ một hướng khác.
Phó Hoành Dật nhếch mày nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của Thẩm Thanh Lan, chậm rãi nói: “Trước đây em đã từng đi qua con đường này rồi à?”.
Anh đã đổi lại trang phục đàn ông. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ, có lẽ là tám, chín năm trước, em từng đến đây thực hiện nhiệm vụ một lần, đã ở đây hai tháng.” Đi qua biên giới, hai người đã đến một trấn nhỏ. Từ đường phố và kiến trúc có thể thấy nơi này vô cùng lạc hậu, kinh tế kém phát triển.
Hai người đi suốt đêm, lúc này trời đã dần sáng, bụng đã hơi đói, Phó Hoành Dật gõ cửa một gia đình, người mở cửa là một phụ nữ trung niên: “Chào cô, tôi và vợ ra ngoài du lịch, không cẩn thận nên lạc đường, bây giờ mới đến được đây, trên người đã hết đồ ăn, cô có thể cho chúng cháu chút đồ ăn không?”
Người phụ nữ quan sát Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dệt một lượt, thấy dáng vẻ đi đường mệt mỏi của cả hai thì gật đầu: “Được, có điều trong nhà tôi chỉ có cháo trắng và bánh bao thôi.” “Như vậy là đủ rồi, cảm ơn” Phó Hoành Dật cảm ơn.
Người phụ nữ nhanh chóng bưng hai bát cháo và mấy cái bánh bao ra cho Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, “Hai người ăn trước đi, tôi đi trông con tôi.” Bà đặt các thứ xuống rồi rời đi, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nói cảm ơn rồi cầm đũa lên ăn.
Mãi đến khi ăn xong mà người phụ nữ vẫn chưa đi ra. Thẩm Thanh Lan lấy một xấp tiền giấy trong ví ra đặt lên bàn, sau đó cùng Phó Hoành Dật rời khỏi đây.
Vất vả lắm mới ra khỏi trấn nhỏ này, lại băng qua một ngọn núi, hai người mới đến được nơi có thể ngồi xe, đi vài vòng, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật mới mua được vé máy bay về thủ đô.