“Chị Linda, kia là người chị đang dẫn dắt đấy à?” Vu Hiểu Huyên thấy ánh mắt của Giai Giai thì cũng nhìn sang đấy. Cô ta lập tức quay đi, không dám đối mặt với Vu Hiểu Huyên.
Hai năm qua Vu Hiểu Huyên nổi lên như ngựa ô(*), dựa vào thực lực của bản thân và sự nâng đỡ của Thánh Huyên mà trở thành ứng cử viên lưu lượng tiểu hoa(**) thế hệ mới trong làng giải trí. Mà sở dĩ gọi là ứng cử viên là vì cô đang mang thai, tạm thời rút khỏi giới giải trí.
(*) Ngựa ô: Trong bóng đá, người ta thường hay dùng khái niệm “ngựa ô” để chỉ một đội bóng tầm thường nhưng không ngán sợ những đối thủ được đánh giá cao hơn nhiều. Về sau, mức độ sử dụng từ này được mở rộng ra các cuộc thi. Từ Hán Việt của từ này là “hắc mã” - chỉ những người có tiềm năng khiến người khác phải ngạc nhiên.
(*) Lưu lượng tiểu hoa: từ chỉ những nữ diễn viên trẻ thường xuyên xuất hiện trong những topic bàn luận trên mạng xã hội tại Trung Quốc. Giới giải trí là nơi nào chứ, trừ khi trở thành ngôi sao tuyến đầu, bằng không thì chỉ là hạt cát trước sóng, không cẩn thận thì sẽ bị sóng đánh khỏi bãi cát ngay. Trường hợp như Vu Hiểu Huyên, thật ra rất nhiều công ty quản lý đều sẽ nhất quyết không cho cô kết hôn vào thời điểm này. Sở dĩ cô không bị ngăn cản, nói trắng ra là vì cô đã cho một người chồng tốt. Dù bây giờ cô tạm thời rút lui, thì đến khi cô muốn quay về thì chồng cô cũng sẽ sẵn lòng vung tiền lót đường cho cô đi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Giai Giai càng phức tạp hơn. Nói về bề ngoài, cô ta tự thấy mình đẹp hơn Vu Hiểu Huyền nhiều. Nhất là dáng vẻ Vu Hiểu Huyền hiện giờ, hoàn toàn như một bác gái, có điểm nào giống một ngôi sao, vóc dáng thì mập mạp, mặt mày cũng không trang điểm, cả người trông thật lôi thôi.
Cũng may, những lời này Giai Giai chỉ thầm nghĩ, nếu cô ta dám nói ra thì chắc chắn sẽ bị rất nhiều người phỉ nhổ. Mặc dù Vu Hiểu Huyên không trang điểm, nhưng quần áo trên người được phối rất thời thượng, hoàn toàn không có chút lôi thôi luộm thuộm nào,
Linda nghe Vu Hiểu Huyên hỏi vậy thì nhìn thoáng về phía Giai Giai rồi gật đầu, “Ừ, chính là cô ta.”
Người mới này có vẻ ngoài trông thật thanh thuần, vừa nhìn đã biết chưa từng đụng dao kéo. Chị Linda, ánh mắt chị càng ngày càng lợi hại đấy.” Vu Hiểu Huyên cười nói. Trong giới giải trí, nét đẹp tự nhiên rất ưu thế. Nhất là trong môi trường mà phẫu thuật thẩm mỹ đang là phong trào như hiện giờ.
Nét mặt Linda thản nhiên, “Cho dù bản thân có ưu thế nhưng không biết tận dụng thì cũng vô ích.”
Vu Hiểu Huyền trợn mắt, “Chị Linda, người ta là người mới mà, hơn nữa xem ra còn nhỏ tuổi hơn em rất nhiều, chị nên kiên nhẫn một chút đi. Nhớ lại ban đầu em cũng từng như thế.”
“Em đó, tự lo cho mình trước đi. Vu Hiểu Huyên, chị nói cho em biết, sau khi sinh ba tháng, nếu em còn không lấy lại vóc dáng như cũ cho chị thì em xem chị sẽ xử em thế nào.” Chị Linda nghiêm mặt.
Vu Hiểu Huyên đã hiểu rõ tính tinh Linda từ lâu nên hoàn toàn không sợ, còn cười hì hì kéo tay chị ấy, “Em biết rồi, bảo đảm sẽ gầy đi mà. Vóc dáng bây giờ của em đến chính em còn nhìn không nổi nữa là.”
Câu nói này khiến Linda rất hài lòng.
“Chị Linda, chị Hiểu Huyên.” Giai Giai ở bên kia do dự một lúc lâu mới lấy hết can đảm đi đến chào hỏi.
Nét mặt Linda vẫn thản nhiên, còn Vu Hiểu Huyên lại cười rất thân thiện, “Chào em, vừa rồi chị vừa nói với chị Linda rằng lần này chị ấy đã tìm được một mỹ nhân rồi. Không biết nên xưng hô thế nào nhỉ?”
“Chị Hiểu Huyên, em là Cổ Giai Giai, chị cứ gọi em Giai Giai là được.” Giai Giai mỉm cười ngại ngùng. Vu Hiểu Huyên chỉ sang vị trí trên cạnh, “Giai Giai, chào em, ngồi xuống nói chuyện đi.” Giai Giai nhìn thoáng qua Linda, thấy chị ấy không nói gì mới ngồi xuống bên cạnh Vu Hiểu Huyên.
Linda nhìn cô ta, thản nhiên hỏi, “Em đã làm xong bài tập chị giao hết chưa?”
“Xong hết rồi ạ.” Vu Hiểu Huyên thấy hình như Giai Giai rất sợ chị Linda thì không khỏi nhớ lại bản thân khi vừa vào đây cũng đã từng như thế, bèn cười nói: “Chị Linda, đừng nghiêm túc như vậy mà. Chị xem cô bé bị chị dọa đến nỗi không dám nói chuyện luôn rồi kìa.”
Linda lườm cô, “Trước đây chị còn nghiêm khắc với em hơn thế này, sao không thấy em sợ chị hả?”
“Sợ chứ. Ai nói em không sợ, chỉ là da mặt em dày nên chị không nhìn ra thôi.” Vu Hiểu Huyên cười hì hì, hoàn toàn không nghiêm chỉnh tí nào.
Linda biết cô đang nói tốt cho mình. Bây giờ Vu Hiểu Huyên cũng đã rất tinh khôn, sao có thể không nhận ra trong lòng Giai Giai có thành kiến với chị Linda.
Ở trong giới giải trí, thật ra quan hệ của nghệ sĩ và người đại diện là một yếu tố rất quan trọng. Nhất là người đại diện hàng đầu như Linda, chị ấy dẫn dắt quá nhiều người, mạng lưới giao thiệp rộng lớn và nguồn tài nguyên dồi dào chính là át chủ bài chưa lật trong tay chị ấy. Có thể nói là dù rời khỏi Thánh Huyền, thì một mình Linda vẫn có thể làm tốt.
Có lẽ vì đã có quá nhiều kinh nghiệm, cho nên chị ấy không khỏi nghiêm khắc với người mới. Và nếu người mới không không biết cách tạo mối quan hệ tốt với chị ấy mà lại oán giận chị ấy, thì cho dù ngọc thô tốt đến mấy cũng mãi mãi chỉ là ngọc thổ.
“Chị Linda, đến giờ em vẫn nhớ rất rõ, trước kia chị bắt em giảm cân, làm em phải ăn chay mấy tháng liền, suýt chút nữa em đã biến thành rau cải luôn. Bây giờ chị cũng đối xử như vậy với Giai Giai phải không?” Vu Hiểu Huyên tò mò hỏi, cũng để làm không khí tự nhiên hơn.
Chị Linda lại lườm cố, “Chị không cho phép thì em vẫn lén ăn đấy thôi, còn ăn đến nỗi chị phải đưa em vào bệnh viện. Em còn không biết xấu hổ mà nhắc lại.” Vu Hiểu Huyên ngượng ngùng, “Chị Linda, đừng nhắc tới mấy chuyện này mà.”
Giai Giai ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, Nghe đến đây thì không khỏi hiếu kỳ nhìn sang Vu Hiểu Huyên, “Trước đây chị synda cũng không cho chị ăn ạ?” Nói xong mới nhận ra Linda cũng đang ở đây, cô ta vội nhìn sang chị ấy, thấy chị ấy không có phản ứng gì đặc biệt mới yên tâm.
“Đâu chỉ như vậy. Thê thảm nhất là có lần chị phải luyện tập suốt mấy tiếng liền, ấy vậy mà chị ấy chỉ cho chị ăn một đĩa salad rau củ, mà còn là loại salad không có tương nữa.” Vu Hiểu Huyên tố khổ.
Giai Giai ngạc nhiên, không ngờ chị Linda thật sự còn nghiêm khắc với Vu Hiểu Huyên hơn cô ta. Ít nhất trong phương diện ăn uống, tuy chị Linda không cho cô ta ăn nhiều, nhưng còn chưa đến mức bắt cô ta ăn chay. Nghĩ vậy, tâm trạng Giai Giai bỗng cân bằng lại. Xem ra không phải chị Linda có thành kiến với cô ta mà là đối với nghệ sĩ nào cũng vậy. Sau khi đã nghĩ thông suốt, trong lòng cô ta cũng thoải mái hơn, “Chị Linda, chị Hiểu Huyền, vậy em đi luyện tập tiếp đây.”
“Đi đi.” Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm. Đến khi Giai Giai đi khỏi, cô mới nhìn sang Linda, “Chị Linda, có phải chị nên cảm ơn em không?”
Linda hừ lạnh, “Ai nhờ em xen vào việc của người khác.”
Vu Hiểu Huyên vẫn cười tít mắt, “Chị Linda, chị đúng là một người khẩu xà tâm phật, rõ ràng chị chỉ muốn tốt do cô ấy mà lại không chịu nói ra. Đâu phải ai cũng thông minh như em, dù chị không nói thì em cũng có thể nhận ra tấm lòng của chị chứ.” Câu cuối cùng, cô còn không quên nhân tiện tự khen ngợi mình.
Linda lườm cô rồi nghiêm túc lại, “Hiểu Huyên, chỉ có một việc muốn nói với em.”
Vu Hiểu Huyên thấy chị ấy nghiêm túc, thì cũng thôi cười, “Chị Linda, chị nói đi.”
Chuyện của Mina Đường trước đó có phải là do em làm hay không?” “Chị Linda, sao chị biết được?” Vu Hiểu Huyên cũng không định giấu Linda.
“Hai ngày trước, chị tình cờ tìm thấy một tin tức về em, mặc dù là giả nhưng vẫn gây ra ảnh hưởng không tốt đối với em.”
“Tin gì vậy chị?”
“Vào phòng làm việc rồi nói.” Chị Linda nhìn xung quanh một lượt rồi nói, Vu Hiểu Huyên gật đầu đi theo.
Sau khi vào phòng làm việc, Linda lấy một tờ báo trong ngăn tủ ra, “Lúc bài báo này vừa được đăng thì đã bị ém lại.” Vu Hiểu Huyên cầm tờ báo đọc qua. Đây là tờ báo của hai ngày trước, cô cũng có đọc, nhưng nội dung không giống thế này. Trang đầu của tờ báo cô đọc đưa tin một đại gia nọ đang đang bao nuôi tình nhân, còn tờ báo này lại viết cô đang mập. mà không rõ với người khác, ngoại tình trong thời gian mang thai, cắm sừng Hàn Dịch.
“Chị Linda, người trong ảnh hoàn toàn không phải em.” Sắc mặt Vu Hiểu Huyên lập tức tối sầm, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên đó. Bối cảnh bức ảnh là trong một quán bar mà cô chưa từng đến.
“Điều này tất nhiên chị biết.” Linda đáp. Tình cảm của Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch vô cùng tốt, đang quấn quýt như keo như sơn, sao có thể xảy ra chuyện này được chứ. “Chị đã mang ảnh gốc đi kiểm tra, nó đã bị photoshop, không cần nói cũng biết đối phương có ý đồ gì”
“Ai làm ạ?” Vụ Hiểu Huyên lạnh giọng hỏi.
“Minna Đường.” Linda thốt ra một cái tên.
Quả nhiên là cô ta. Vu Hiểu Huyên lạnh lùng nói, “Chị Linda, trường hợp như thế này thì em có thể hiện cô ta tội vu khống không?”
“Bây giờ thì chưa được. Tin tức này đã bị chị chặn lại, người ngoài vẫn chưa biết được, chúng ta không có bằng chứng để kiện cô ta.”
Vu Hiểu Huyên có chút không cam lòng, “Lẽ nào cứ bỏ qua chuyện này như vậy sao?”
Ánh mắt của Linda lạnh băng, “Chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cứ chờ cô ta giở trò lần nữa đi. Dạo này cô ta bị đóng băng, tình hình rất khó khăn. Dưới tình cảnh này, cô ta nhất định rất hận em. Con người ấy mà, trong lúc điên cuồng thì rất có thể làm ra một số chuyện không thể ngờ tới, cho nên để đảm bảo an toàn, thời gian này tốt nhất em chỉ nên ở nhà, cố gắng đừng ra ngoài. Bạo lực mạng còn có thể tránh được, nhưng nếu thân thể bị thương thì mới là tổn hại lớn nhất.”
Vu Hiểu Huyên gật đầu lia lịa, “Vâng, em biết rồi chị Linda. Hôm nay em cũng chỉ sẵn tiện tiễn Hàn Dịch ra sân bay nên ghé thăm chị một chút thôi.”
“Bây giờ thăm xong rồi, không có việc gì nữa thì em về sớm đi.” Linda thản nhiên đáp. Vu Hiểu Huyên trề môi, “Chị Linda, người ta hiếm khi được ra ngoài một chuyến, vậy mà chị ghét bỏ em như vậy sao? Em còn muốn ăn cơm trưa cùng chị nữa mà.”
“Buổi trưa chị ăn ở nhà ăn của công ty, em ăn được à?” “Được chứ. Vậy em cũng ăn ở nhà ăn của công ty. Hơn nữa, bữa trưa ở nhà ăn của công ty chúng ta rất ngon mà.” Vu Hiểu Huyên cười tít mắt.
Linda chịu thua với cô, “Được rồi, vậy trước tiên em ở đây chờ chị một lát. Nửa tiếng sau chúng ta sẽ đi ăn, trong thời gian này em ngẫm lại cách nắm bắt nội tâm nhân vật mà chị vừa nói với em đi. Còn về Minna Đường thì cứ để chị xử lý.”
“Vâng.” Vu Hiểu Huyên biết Linda giao thiệp rất rộng, có một số tin tức chị ấy lấy được rất dễ dàng, còn cô phải mất rất nhiều công sức, cho nên cô gật đầu đồng ý ngay.
Linda thấy cô nghe lời yên tâm rời khỏi, chị ấy còn phải đi bàn giao sắp xếp lịch trình buổi chiều. Biểu hiện của Giai Giai trước sau vẫn không khiến chị ấy hài lòng. Linda cũng không đi bao lâu, một lát sau đã quay lại. Có điều, khi Linda trở lại thì phát hiện Vu Hiểu Huyên đã nằm úp lên bàn ngủ mất. Chị ấy bất đắc dĩ cười, lấy áo khoác phủ lên người Vu Hiểu Huyên.
Năm nay chị ấy đã bốn mươi tuổi, lúc trẻ quá bận rộn với công việc, cho nên đến giờ vẫn chưa lập gia đình. Chị ấy coi Vu Hiểu Huyên như em út trong nhà, ngoài mối quan hệ người đại diện và nghệ sĩ ra thì về tư, tình cảm của chị ấy và Vu Hiểu Huyên cùng xem như là mối quan hệ tốt nhất mà chị ấy có được trong nhiều năm qua. Vu Hiểu Huyên cũng chợp mắt không lâu, chốc lát đã tỉnh dậy, “Chị Linda, sao chị không gọi em dậy?”
Linda gập tài liệu lại rồi đứng lên, “Bây giờ vừa đúng lúc. Đi thôi, ăn cơm nào.”
Vu Hiểu Huyên gật đầu đi theo. Vừa tỉnh ngủ nên đầu óc cô còn hơi mơ màng. Cơm nước xong, Vu Hiểu Huyên lại đến phòng làm việc của Linda ngồi một lúc. Sau đó, khi chị ấy rời khỏi công ty, cô mới ra về theo.
“Về nhà nghiên cứu lại kịch bản thật cẩn thận, tranh thủ nắm chắc bộ phim này cho chị. Chị hy vọng khi bộ phim này khởi chiếu, nó sẽ trở thành tác phẩm tiêu biểu nhất của em, nhắm vào mục tiêu thị hậu năm sau.” “Chị Linda à, chị nói thể khiến em thấy áp lực đè nặng như núi vậy.” “Có áp lực mới có động lực. Vai diễn này có tính thử thách rất cao đối với em, chỉ cần nắm bắt được thì kỹ năng diễn xuất của em cũng sẽ tiến bộ vượt bậc. Nếu còn vấn đề gì không hiểu nữa thì cứ gọi điện thoại hỏi chị” Linda nghiêm túc nói. Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Chị Linda, em biết rồi. Em sẽ cố gắng đọc thật kỹ. Không thành công thì cũng thành nhân.”
“Được rồi, về nhà đi, đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Linda chờ đến khi Vụ Hiểu Huyên lên xe mới quay người trở vào công ty.
Nhưng hai người lại không hề thấy, ngay bên góc đường, trong một chiếc xe con màu đen có một người vẫn nhìn chằm chằm về phía Thanh Huyền, thấy Vu Hiểu Huyên lên xe rời đi liền đi theo.”
“Bà chủ, bây giờ trực tiếp về nhà sao?” Tài xế riêng của gia đình hỏi. “Ừ, về nhà đi.” Vụ Hiểu Huyên dựa vào lưng ghế sau, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Cô đã quen ngủ trưa, trưa nay vẫn ngủ chưa đủ nên tinh thần không được tốt lắm. Xe đang đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ và định rẽ thì một chiếc xe con màu đen phía sau đột nhiên lao lên đụng mạnh vào. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Vu Hiểu Huyên không kịp đề phòng nên lập tức bị đập đầu vào phía trước. “Ôi, xảy ra chuyện gì thế?” Vu Hiểu Huyên kêu lên, lập tức đưa tay ôm lấy bụng mình theo bản năng. Tài xế Trần dừng xe lại, nhìn thoáng ra phía sau, “Hình như có ai đã đụng vào đuôi xe, để tôi đi xuống xem sao.”
Có điều, tài xế Trân chưa kịp xuống xem thì chiếc xe kia lại lao đến tông mạnh vào đuôi xe bọn họ một lần nữa. Đầu Vu Hiểu Huyên bị đập mạnh vào cửa sổ xe, sắc mặt cô lập tức trắng bệch. Còn chiếc xe gây tai nạn kia lại nhanh chóng lao lên chạy mất. Đây không phải là một vụ va chạm bình thường mà rõ ràng là cố ý gây tai nạn. Tài xế Trần không xuống xe xem tình hình mà nhìn về phía Vu Hiểu Huyên, “Bà chủ, cô không sao chứ?” Vu Hiểu Huyên ôm bụng, mặt mày tái nhợt do hoảng sợ. Nghe tài xế Trần hỏi, cô lắc đầu, “Thôi không sao, mau về nhà đi.” Cũng may là chất lượng chiếc xe này rất tốt, tính năng vượt trội, cho nên dù bị đụng mạnh hai cái nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tính năng của xe. Có điều, xe chạy đến nửa đường thì mặt của Vu Hiểu Huyên càng ngày càng trắng bệch, “Tài xế Trần, đến bệnh viện trước đi, tôi đau bụng.”
Tài xế Trần hốt hoảng, nhìn thoáng qua Vu Hiểu Huyên, thấy cô đau đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi thì vội nói, “Được, bà chủ, cô hãy ngồi cho vững, tôi sẽ lập tức lái đến bệnh viện ngay.” Tài xế Trần đạp chân ga, không thèm quan tâm đến đèn xanh hay đèn đỏ, nhanh chóng chạy về phía bệnh viện.
Cảm thấy bụng càng ngày càng đau dữ dội, giữa hai chân còn thấm ướt, trong lòng Vu Hiểu Huyên vô cùng hoảng sợ. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Dịch, nhưng bây giờ anh đang trên máy bay, di động đã tắt máy, cô lại bấm số Thẩm Thanh Lan.
“Thanh Lan, hình như tớ sắp sinh rồi.” Giọng nói cô vừa nghẹn ngào vừa sợ hãi.
Thẩm Thanh Lan biến sắc, “Cậu đang ở đâu?”
Vu Hiểu Huyên nhìn xung quanh rồi lắc đầu, “Tớ... tớ cũng không biết nữa. Tớ đang trên đường đến bệnh viện, Thẩm Thanh Lan, tớ sợ.” “Hiểu Huyên, hít thở sâu vào, đừng sợ, cố tỉnh táo đi. Đưa điện thoại cho tài xế để tớ nói chuyện với anh ấy.”
Vu Hiểu Huyên đưa điện thoại cho tài xế Trần, anh ta nói, “Cô Thẩm”
“Tài xế Trần, bây giờ hai người đang đi về hướng nào?” Thẩm Thanh Lan vừa hỏi vừa lấy chìa khóa xe, “Ông nội, Hiểu Huyên sắp sinh, cháu đến bệnh viện xem thế nào.” Phỏ lão gia chưa kịp trả lời thì cô đã đi mất.
“Tài xế Trần, bây giờ bệnh viện gần hai người nhất nằm ở đường Tân Hoa.” Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nói. Trùng hợp thay, bệnh viện này chính là nơi trước kia Hàn Dịch chọn để chuẩn bị cho Vu Hiểu Huyên sinh.
“Được, cô Thẩm, bây giờ tôi sẽ đưa phu nhân đến bệnh viện đó ngay.”
Tài xế trả lại điện thoại cho Vu Hiểu Huyên rồi tăng tốc.
Vu Hiểu Huyên có thể cảm nhận được chất lỏng chảy dọc theo chân cô càng lúc càng nhiều. Cô cũng không biết đó là máu hay nước ối vì cô không dám nhìn, “Thanh Lan, tớ sợ lắm.” Vu Hiểu Huyên bật khóc. Lần đầu tiên trong đời trải qua chuyện thế này, lại không có người thân hay bạn bè bên cạnh, giờ phút này cô có cảm giác như đang một mình ở trên một hoang đảo.
Thẩm Thanh Lan lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, chiếc xe như một mũi tên bay khỏi cung, lao vun vút về phía trước. Khi Thẩm Thanh Lan chạy đến bệnh viện, thì Vụ Hiểu Huyên cũng vừa tới. Vu Hiểu Huyên nhìn thấy cô thì liền nắm chặt tay cô, “Hu hu, Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng an ủi, “Đừng khóc, bây giờ cậu chỉ bị vỡ nước ối, đứa bé trong bụng không sao đâu. Bé nóng lòng muốn ra gặp mẹ thôi. Cậu hãy thả lỏng, cậu sẽ nhanh chóng gặp được bé cưng của cậu thôi.”
Nước mắt Vu Hiểu Huyên vẫn không ngừng rơi. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, “Thanh Lan, tớ không nín được.”
“Đừng sợ, tớ ở đây với cậu. Hàn Dịch đâu, anh ấy đâu rồi?” Nghe vậy, Vu Hiểu Huyên càng khóc lớn hơn, “Hàn Dịch sang nước F công tác rồi.” Mặt Thẩm Thanh Lan lạnh xuống. Hàn Dịch này cũng thật là, đi công tác lúc nào không đi lại phải đi vào lúc này. Khó trách Vu Hiểu Huyên lại sợ hãi như vậy.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Vu Hiểu Huyên rồi nói, “Sản phụ đã vỡ nước ối, sắp sinh rồi.” Ở cửa phòng sinh, Vu Hiểu Huyên nắm chặt tay Thẩm Thanh, nhất quyết không chịu buông ra, “Thanh Lan, tớ sợ.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng an ủi cô, “Đừng lo, tớ ở ngay bên ngoài chờ cậu ra, sẽ không đi đâu cả.”