Trong bệnh viện. Khi Vu Hiểu Huyên mở mắt ra thì cảm nhận được tay mình đang bị ai đó nắm. Quay đầu nhìn thì chỉ thấy đỉnh đầu đen tuyền, cô giật nảy mình. Hàn Dịch lập tức tỉnh dậy, “Hiểu Huyên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Vu Hiểu Huyên mở miệng định nói chuyện, nhưng phát hiện cổ họng mình vô cùng đau rát. Hàn Dịch đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm, “Nào, uống nước trước đi em.”
Vu Hiểu Huyên uống hơn nửa ly nước từ tay Hàn Dịch, “Sao anh lại trở về?”
“Nhận được điện thoại của chị dâu thì anh lập tức bay về ngay. Xin lỗi, lúc quan trọng như vậy mà anh lại không ở bên cạnh em. Lần này sợ lắm phải không?” Hàn Dịch nhìn vào mắt Vu Hiểu Huyên, áy náy nói. Vu Hiểu Huyên gật đầu, thành thật thừa nhận chuyện mình hoảng sợ, “Vâng, em sợ đến phát khóc. May mà có Thanh Lan ở bên cạnh em. Lúc đó em đã nghĩ, nếu em khó sinh, không thể gặp lại anh nữa thì phải làm sao đây.”
“Sao có thể chứ. Anh đã nói sẽ ở bên cạnh em cả đời, sao có thể nuốt lời được. Hơn nữa, bây giờ y học tiến bộ như thế, em nhất định sẽ không sao.” Hàn Dịch an ủi cổ.
Vu Hiểu Huyên dựa vào lòng Hàn Dịch, “Hàn Dịch, con đâu rồi?” “Ở trong phòng trẻ sơ sinh đấy, là một bé gái vô cùng đáng yêu và khỏe mạnh, không giống đứa bé bị sinh non chút nào cả.” Hàn Dịch cười nói.
“Em đợi một lát, trước tiên để bác sĩ kiểm tra cho em, xong rồi anh sẽ bảo bác sĩ bế con tới đây.” “Được, vậy anh mau gọi bác sĩ vào kiểm tra cho em đi.” Vu Hiểu Huyên nôn nóng. Cô mất rất nhiều sức lực để sinh đứa bé này, khi sinh ra rồi cô đã mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào, chưa kịp nhìn con đã thiếp đi.
Bác sĩ kiểm tra cho Vu Hiểu Huyên xong, xác định không có vấn đề gì, Hàn Dịch mới bảo y tá bế đứa bé đến. Bé gái da đỏ hỏn, mặt đầy nếp nhăn, thật ra trông rất xấu xí, nhưng trong mắt Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên, nhìn sao cũng thấy bé là cô bé xinh đẹp nhất trên đời. Đứa bé vừa chào đời, mắt vẫn còn nhắm, Vu Hiểu Huyên cẩn thận ôm con vào lòng, cúi đầu nhìn rồi hôn lên mặt con, “Hàn Dịch, đây là con gái của chúng ta.”
“Ừ, đây là con gái của chúng ta, trông rất giống em.” Vu Hiểu Huyên bật cười nhìn anh, “Thế này mà anh cũng có thể nhìn ra là giống ai à?”
Hàn Dịch nói như chuyện đương nhiên, “Con là do em sinh, tất nhiên là giống em.” Vu Hiểu Huyên cạn lời, cúi đầu tiếp tục ngắm con gái, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Đây là người duy nhất trên đời chảy chung dòng máu với cô, là người thân thiết nhất của cô, ngoại trừ Hàn Dịch.
“Hàn Dịch, chúng ta gọi con là Quả Quả được không?”
“Được, em muốn gọi sao thì gọi vậy. Quả Quả, nghe rất hay.” Hàn Dịch tất nhiên không có ý kiến gì.
Bây giờ sức đề kháng của bé còn rất yếu, không lâu sau thì y tá bế bé đi. Vu Hiểu Huyên vừa tỉnh ngủ nên không buồn ngủ nữa, dựa vào đầu giường trò chuyện với Hàn Dịch. Mày cô vẫn nhíu chặt, vừa sinh con xong, phía dưới vẫn còn rất đau. Nhất là khi vừa tỉnh ngủ, mọi cơ quan cảm giác đều hồi phục, cơn đau càng rõ ràng hơn, tuy không đau bằng lúc sinh, nhưng Vu Hiểu Huyên vẫn đau không chịu được. Đau đớn thế này thật sự là quá sức chịu đựng. “Hàn Dịch, sau này em không muốn sinh nữa. Chúng ta sẽ chỉ có mỗi mình Quả Quả thôi, có được không anh?” Trong lòng Vu Hiểu Huyên vẫn rất sợ chuyện sinh con. Hàn Dịch cũng vô cùng đau lòng, “Được, không sinh nữa. Chúng ta có Quả Quả là đủ rồi. Đợi đến khi con bé trưởng thành, chúng ta sẽ chỉ cho con lấy một người chịu ở rể, như vậy Quả Quả sẽ ở bên chúng ta cả đời.”
“Không được, em và Thanh Lan đã hẹn rồi. Nếu em sinh con gái thì sẽ cho con bé làm vợ An An, cho nên chúng ta không thể tìm con rể khác được.”.
Hàn Dịch thầm rầu rĩ, sao đến lúc này rồi mà cô vẫn nhớ chuyện đó vậy. Anh không muốn gả con gái mình cho thằng nhóc nhà họ Phó chút nào. Có điều bây giờ hai đứa bé vẫn còn nhỏ, nói mấy chuyện này cũng vô dụng. Nếu sau này hai đứa thích người khác thì sao, bọn họ làm phụ huynh cũng đâu thể ép bọn trẻ phải ở bên nhau được.
Nghĩ vậy, rốt cuộc trong lòng Hàn Dịch cũng thấy thoải mái hơn. Bất kể Vu Hiểu Huyên nói gì, anh cũng dịu dàng đồng ý.
“Đúng rồi, Thanh Lan đâu?” “Chị dâu về nhà trước rồi. Cô ấy ở lại bệnh viện với em suốt cả một đêm, mãi cho đến khi em ra ngoài, thấy em bình an vô sự, cô ấy mới rời đi.”
Trong lòng Vu Hiểu Huyên vô cùng cảm động. Lần này nếu không có Thẩm Thanh Lan, rất có thể cô sẽ không ra khỏi phòng sinh được. Cô nhìn Hàn Dịch, nghiêm túc nói, “Hàn Dịch, em cảm thấy mình vẫn rất hạnh phúc, có được một người bạn thân luôn cho đi mà không cần nhận lại như Thanh Lan.”
“Chờ sau khi em ra tháng, anh sẽ mời hai người bạn thân của em ăn một bữa. Anh không biết đâu, lúc em ngủ, Phương Đồng đã gọi mấy cuộc điện thoại đến hỏi thăm tình hình của em. Cô ấy đang trên đường trở về, có lẽ sẽ nhanh chóng đến đây thôi.”
“Sao Phương Đồng lại trở về?”
“Cô ấy lo cho em.” Nói đến đây thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau thì Phương Đồng bước vào phòng bệnh, “Hiểu Huyên, đã đỡ hơn chút nào chưa?” Vu Hiểu Huyên lắc đầu, ấm ức đáp, “Chưa đỡ, tớ rất không khỏe. Phương Đông, tớ đau muốn chết luôn.”
Phương Đông đau lòng, ngồi xuống giường bệnh của cô, “Thanh Lan nói cậu sinh đến mười mấy tiếng đồng hồ, phải chịu rất nhiều đau đớn.” Vu Hiểu Huyên nhìn vào mắt Phương Đông, tiếp lời, “Đúng vậy. Lúc đó tớ còn tưởng rằng bác sĩ muốn rạch một dao lên bụng tớ nữa đấy. Nếu thật sự như vậy thì sau này tớ sẽ không thể mặc đồ đẹp được mất.” Phương Đông cạn lời, vỗ nhẹ lên vai Vu Hiểu Huyên, “Vu Hiểu Huyên, cậu đúng là hết thuốc chữa. Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, cậu lại nói nhảm với tớ.” “Tớ cũng nói nghiêm túc mà. Lúc đó tớ thật sự sợ muốn chết.” Vu Hiểu Huyên ấm ức, vì sao cô nói thật mà không ai tin vậy. Phương Đồng bỗng ôm lấy Vu Hiểu Huyên, “Hiểu Huyên, chúc mừng cậu đã làm mẹ.”
Vu Hiểu Huyên ngẩn ra, cũng ôm lấy cô ấy, mặt mày dịu dàng, “Ừ, tớ làm mẹ rồi. Phương Đông, tớ vui lắm.” “Cậu vui là được rồi. Có đều, không phải còn một tháng nữa mới tới ngày dự sinh của cậu sao? Sao đang yên đang lành lại sinh non vậy?” Phương Đông thấy khó hiểu. Vừa nghe hỏi vậy, nụ cười trên mặt Vụ Hiểu Huyền liền vụt tắt. Mà Hàn Dịch đã biết chuyện gì xảy ra, mặt mày cũng vô cùng lạnh lẽo. Say khi vừa biết chuyện, anh đã lập tức cho người đi điều tra xem người gây ra vụ tai nạn là ai, nhưng bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Cảm nhận được bầu không khí trong phút chốc trở nên nặng nề, Phương Đồng liên đoán lần này Vu Hiểu Huyên sinh non là có nguyên nhân. Bây giờ nghĩ lại tình cảnh khi đó mà Vu Hiểu Huyên vẫn thấy sợ. Nếu lúc đó không may đụng trúng bụng thì có phải con gái cô sẽ... Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
“Hiểu Huyên, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Phương Đồng hỏi.
Vu Hiểu Huyên nhếch môi, “Chuyện đã qua rồi. Bây giờ tớ và đứa bé cũng không sao, chuyện phiền lòng này để Hàn Dịch xử lý đi. Đúng rồi, cậu vẫn chưa gặp con gái tớ phải không, để tớ bảo y tá bế đến cho cậu xem, cực kỳ đáng yêu luôn.”
Phương Đông thấy Vu Hiểu Huyên không muốn nhắc nhiều thì cũng không hỏi thêm nữa, “Vậy tớ đi xem con bé trước, rồi lát nữa trở lại với cậu.”
Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Đi đi, nhớ chụp một tấm ảnh giúp của bé con cho tớ, vừa nãy tớ quên chụp rồi.” Phương Đồng ra dầu OK. Đến khi phòng bệnh chỉ còn Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên, cô mới nhìn sang anh, “Thật ra chuyện này cũng tại em. Nếu tiễn anh xong em về nhà ngay thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Anh cũng có thể được chứng kiến con gái chào đời.”
Hàn Dịch nắm tay Vu Hiểu Huyên, “Nói linh tinh gì vậy, chuyện này không liên quan gì đến em cả. Lần này bất kể là ai làm, đã dám tổn thương đến em và con thì anh sẽ không bỏ qua.”
Vu Hiểu Huyên hơi do dự rồi khẽ nói, “Em nghĩ có lẽ mình biết ai làm.”
“Ai?”
“Minna Đường. Thời gian trước vì cô ta lợi dụng anh để tạo scandal, em đã vạch mặt cô ta trên Weibo và còn cho người thu thập không ít chuyện xấu của cô ta, khiến cô ta bị phong sát. Nếu nói người hận em, muốn em chết thì ngoài cô ta không còn ai khác.”
Hàn Dịch híp mắt, “Bây giờ em vừa sinh xong, không nên suy nghĩ nhiều, việc này cứ để anh xử lý. Anh sẽ điều tra rõ ràng, nếu thật sự là cô ta thì sẽ chẳng phải đơn giản chỉ là phong sát thôi đâu.”
“Hàn Dịch, anh định làm gì?”
“Cô ta đã có gan cố ý giết người thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, không phải sao?” Hàn Dịch thản nhiên nói, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự lạnh lùng thấu xương trong đó. Vu Hiểu Huyên cũng không muốn buông tha cho người đã suýt chút nữa làm tổn thương mình và con, cho nên không hề có ý kiến gì với lời nói của Hàn Dịch.
“Điện thoại của em đâu? Vu Hiểu Huyên bỗng hỏi.
“Em tìm điện thoại để làm gì?”
“Em muốn gọi điện cho Thanh Lan. Em tỉnh rồi, muốn nói cho cậu ấy là em đã bình an.”
Hàn Dịch đưa điện thoại của mình cho cô, “Gọi bằng điện thoại của anh đi. Điện thoại của em hết pin rồi, vẫn chưa sạc.”
Vụ Hiểu Huyên gọi đến số của Thẩm Thanh Lan, kết quả chuông điện thoại lại vang lên ngay ở cửa phòng bệnh, thì ra Thẩm Thanh Lan đã đến. “Thanh Lan, cậu đến rồi.” Vu Hiểu Huyên vui vẻ. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Tỉnh lại là tốt rồi. Bây giờ cậu thấy thế nào?”
“Đau.” Vu Hiểu Huyên đáng thương nói.
“Đây là phản ứng bình thường, đợi đến khi vết thương lành thì sẽ ổn thôi. Tạm thời cậu cố chịu đựng đi, nếu có thể thì đừng dùng thuốc giảm đau.” Thẩm Thanh Lan nói. Vu Hiểu Huyên gật đầu rồi nhìn cái bình giữ nhiệt Thẩm Thanh Lan cầm, hít hít mũi, “Thanh Lan, mang món ngon gì đến cho tớ à?”
Thẩm Thanh Lan mở bình giữ nhiệt ra, “Ông nội dặn dò dì Triệu hầm canh cho cậu đấy, rất tốt cho phụ nữ sau khi sinh, bổ lắm.” Hàn Dịch ngượng ngùng. Anh đã hoàn toàn quên mất chuyện này, “Chị dâu, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo như vậy.”
Thẩm Thanh Lan múc canh gà ra rồi đưa cho Vu Hiểu Huyên, “Ăn thử xem.”
Vu Hiểu Huyên ngửi ngửi rồi nói, “Thơm quá, tay nghề của dì Triệu thì không cần phải nói.” Có điều vừa uống một ngụm, vẻ mặt của cô lại rất kỳ quặc, “Thanh Lan, chẳng lẽ hôm nay dì Triệu quên bỏ muối à?”
Canh gà này rất thơm nhưng lại không có chút mùi vị nào cả. “Cậu đang ở cữ, không thể ăn muối được.” Nét mặt Vu Hiểu Huyên cứng đờ. Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Nhớ lại khoảng thời gian Thẩm Thanh Lan ở cữ, cô còn ăn thử ăn cơm của Thẩm Thanh Lan một lần. Nghĩ đến chuyện phải trải qua cuộc sống như thế suốt một tháng, Vu Hiểu Huyên liền thấy tuyệt vọng.
Cô nhìn sang Hàn Dịch, “Hàn Dịch, anh sẽ ăn cùng em mà phải không? Trước đây, ngài Phó đã ăn cùng Thanh Lan suốt một tháng đấy.” Hàn Dịch lập tức gật đầu, “Tất nhiên rồi.” Vu Hiểu Huyên nhìn bát canh gà trước mắt, suy đi nghĩ lại vẫn quyết định nhắm mắt uống hơn nửa chén. Phương Đông vừa từ bên ngoài vào thì thấy vẻ mặt đau khổ của Vu Hiểu Huyên, “Sao vậy?”
“Phương Đông, tớ thật đáng thương, suốt một tháng tới tớ sẽ phải ăn thức ăn không có mùi vị gì cả.” Phương Đông cười khúc khích, “Chuyện này có là gì, một tháng thôi mà, sản phụ nào cũng vậy thôi. Cậu xem, trước kia không phải Thanh Lan cũng như vậy sao? Này, cậu xem ảnh đứa bé đi, thấy con bé rồi cậu sẽ không thấy khổ nữa.”
Phương Đồng đưa điện thoại cho Vu Hiểu Huyên. Cô cầm điện thoại lướt xem từng tấm ảnh, khoé miệng nhanh chóng cười đến mang tai.
Hàn Dịch và Lý Bác Minh ra khỏi phòng bệnh, chữa không gian riêng lại cho ba cô gái.
Biết Vu Hiểu Huyên không sao, Thẩm Thanh Lan cũng không ở lại bệnh viện lâu liền nhanh chóng trở về. Khi về đến nhà vừa đúng thời gian dự tính, An An vừa tỉnh giấc. “Mẹ, bế.” An An nói rõ từng chữ. Bây giờ cậu nhóc đã có thể gọi ba mẹ rõ ràng. “Mẹ thay đồ đã, An An chờ mẹ một chút nhé?”
An An gật đầu. Đến khi Thẩm Thanh Lan thay đồ đi ra thì cậu nhóc đã tự ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm về phía phòng thay đồ. Thẩm Thanh Lan bế con đến phòng khách rồi đặt xuống thảm. An An nhanh chóng đứng dậy, tay vịn lấy sô-pha, đứng vững nơi đó.
“Bây giờ An An càng ngày càng đứng vững nhỉ” Dì Triệu cười nói. Thẩm Thanh Lan gật đầu, ánh mắt luôn để ý đến con trai, đề phòng con ngã, “Đúng vậy, một thời gian nữa là thằng bé có thể đi rồi.” Thời gian trôi qua thật mau. Mới đây mà An An sắp một tuổi rồi.” Dì triệu cảm thán. Tối qua bà nằm mơ thấy Phó lão phu nhân và cha mẹ Phó Hoành Dật.
“Dì triệu, hôm nay dì sao vậy?” Thẩm Thanh Lan quan tâm hỏi han.
“Người già hay xúc động vậy thôi. Đúng rồi, buổi tối cháu muốn ăn gì, dì nấu cho.” “Dì nấu gì cũng được. Cháu không kén ăn mà.” “Vậy ăn cá hấp tương nhé, An An cũng có thể ăn món này.” Dì Triệu lẩm bẩm rồi đi vào bếp.
“Mẹ.” An An gọi. Thẩm Thanh Lan liền trả lời con, “Mẹ đấy.”
“Ăn.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu bật cười, “Con đúng là tham ăn, đòi ăn suốt ngày. Yên tâm đi, bà Triệu đã đi nấu cá cho con ăn rồi.” An An buông số-pha ra, đi về phía Thẩm Thanh Lan, có điều vừa bước được hai bước đã ngã xuống. Cô cũng không đỡ vậy, cậu nhỏ ngã xuống đất nhưng không bị đau.
An An ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, thấy mẹ không định bể mình nên tự ngồi dậy, cầm lấy chiếc xe lửa nhỏ dưới đất rồi tự chơi. Thẩm Thanh Lan mỉm cười. Cô không có ý định nuông chiều con trai. Bây giờ An An đang học đi, cho nên đôi khi thấy con ngã, chỉ cần không bị đau thì cô sẽ không đỡ nó dậy. Sở Vân Dung sang đây thăm cháu ngoại thấy con gái và cháu ngoại đang ngồi trong phòng khách chơi thì đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan.
“Con đã đến bệnh viện thăm Hiểu Huyên rồi à?”
“Vâng, vừa trở về.”
“Ngày mai mẹ cũng sẽ đến thăm. Hiểu Huyên sinh con mà không có người lớn ở bên cạnh chăm sóc, chắc con bé tủi thân lắm.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền nhớ tới cảnh tượng khi Vu Hiểu Huyên sinh, cứ luôn nắm tay cô nói sợ, trong lòng lại càng thương cô ấy hơn, “Mẹ, ngày mai lúc mẹ đến thăm Hiểu Huyên nhớ mang theo chút cánh gà nhé.” “Được, đúng lúc ở nhà có một con gà, để mẹ bảo chị Tổng hầm cho con bé bồi bổ. Đúng rồi, quần áo cho lễ thôi nôi của An An con định tính thế nào?” Mục đích chính Sở Vân Dung đến đây hôm nay chính là chuyện này.
Thẩm Thanh Lan vỗ đầu một cái. Cô thật sự đã quên mất chuyện này. Sở Vân Dung thấy thế liền hiểu ra, “Được rồi, chuyện này cứ giao cho mẹ. Gần đây con cũng mệt mỏi nhiều, cứ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Cảm ơn mẹ, con không sao.”
***
Năng suất làm việc của Hàn Dịch rất cao, chưa đến ba ngày đã điều tra ra nguyên nhân của vụ tai nạn giao thông lần này. Quả nhiên là Minna Đường giật dây. Khi Hàn Dịch tìm đến thì cô ta đang chuẩn bị ra nước ngoài. Sau khi hay tin Vu Hiểu Huyên sinh được một đứa con gái qua truyền thông, mẹ tròn con vuông thì Minna Đường liền biết sớm muộn gì chuyện lần này do cô ta gây ra cũng bị bại lộ. Nếu bây giờ cô ta không bỏ trốn thì đến khi Hàn Dịch trở về, cô ta sẽ không thể nào đi được nữa.
Đáng tiếc, cô ta đã chậm một bước, Hàn Dịch vừa nhận được tin liên báo cho cảnh sát. Cảnh sát đưa cô ta từ sân bay đi, toàn bộ quá trình này đều bị paparazzi chụp lại bằng điện thoại, ngày hôm sau liền trở thành một tin lớn trên trang nhất.
Hàn Dịch còn cố ý tiết lộ với bên ngoài về nguyên nhân Minna Đường bị bắt.
“Chị Linda, chị thấy em đã gầy đi chưa?” Trong phòng bệnh, Vu Hiểu Huyên đang trò chuyện với Linda.
Linda lạnh lùng quan sát cả người cô, “Chị thấy em càng ngày càng mập ra thì có.” Vu Hiểu Huyên vô cùng đau khổ, “Không phải đâu, đã sinh Quả Quả ra rồi, em cảm thấy chắc chắn mình đã gầy đi.” “Có muốn chị lấy cho em một cái gương để soi không?” Linda thản nhiên nói.
Vu Hiểu Huyên hừ một tiếng, “Thôi đi, em sẽ không hành hạ bản thân mình.” “Được rồi, bây giờ điều quan trọng nhất với em là điều dưỡng thân thể. Giảm cân gì đó thì chờ đến khi em ra tháng rồi tính sau.” Giọng nói của Linda dịu lại. Lần này thật ra chị ấy cũng rất hoảng sợ, vừa mới bảo Vu Hiểu Huyên nên đề phòng Minna Đường, đừng để cô ta có cơ hội hại mình thì Vu Hiểu Huyên liển gặp tai nạn.
May mà lần này chỉ bị hoảng sợ, bằng không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. “Chị Linda, em cảm thấy dạo này em thật xui xẻo.” Nhắc đến chuyện này, Vu Hiểu Huyên cũng rất phiền muộn. Ban đầu vốn có kế hoạch sẽ cùng Hàn Dịch chào đón con ra đời, kết quả thì sao chứ? Trở thành một sự kiện đáng sợ. Đúng là thật xui xẻo.
“Em không sao là tốt rồi.” “Vâng, em cũng nghĩ vậy. Chị Linda à, chị thấy con bé chưa?” Bây giờ Vu Hiểu Huyên đã biến thành một người cuồng khoe con gái, ai đến thăm cô, cô cũng nhất định bảo người ta đi xem con gái mình.
“Thấy rồi, con bé rất đáng yêu, sau này sẽ càng xinh đẹp hơn cho xem.” Linda cười gật đầu. Dù sao cũng mang gen của Hàn Dịch mà. Gương mặt đứa bé giống Hàn Dịch như đúc, chắc chắn sau này lớn lên sẽ rất xinh đẹp.
“Đúng không, đúng không!!! Em cũng thấy như vậy, con bé thay đổi từng ngày, mỗi ngày đều lớn hơn một chút, em thấy thật kỳ diệu. Chị Linda, em cảm thấy từ khi có con bé, thì cuộc đời em liền viên mãn.”
Linda thấy mặt mày Vu Hiểu Huyên ngập tràn vui vẻ và hạnh phúc, trong lòng cũng mừng cho cô. Linda đã đồng hành cùng Vu Hiểu Huyên từ khi cô vừa bước vào giới giải trí cho đến khi có được thành tựu như ngày hôm nay, cô đã trải qua những chuyện gì, chị ấy là người hiểu rõ hơn ai hết. Đặc biệt là khoảng thời gian cha mẹ Vu Hiểu Huyên qua đời, ngay cả chị ấy cũng cảm thấy cô không thể vực dậy nổi, nhưng cuối cùng cô cũng vượt qua được.
“Vậy em nghỉ ngơi đi, chị về đây.” Linda thấy Hàn Dịch vào thì gật đầu với anh một cái rồi nói với Vu Hiểu Huyền. “Vâng, chị Linda, đi đường lái xe cẩn thận nhé.”
Hàn Dịch bể con gái đến. Vu Hiểu Huyên thấy con gái lập tức vui vẻ cười tươi, “Hàn Dịch, cho em bé một chút đi.” Hàn Dịch đưa con cho cô. Vu Hiểu Huyên cúi đầu nhìn con gái, “Con uống sữa chưa?” Vu Hiểu Huyên không có sữa, mấy ngày nay luôn uống thật nhiều nước để thúc sữa, nhưng vẫn không có. Để con gái không bị đói, Vu Hiểu Huyên chỉ có thể vừa ăn những món thúc sữa, vừa để con gái uống sữa bột.
Hàn Dịch gật đầu, “Vừa uống xong. Anh còn quay video lại nữa, em có muốn xem không?”
Vu Hiểu Huyên liền gật đầu, “Em muốn, anh cho em xem một chút.”
Hàn Dịch đưa điện thoại cho cô. Vu Hiểu Huyên một tay ôm con, một tay cầm điện thoại xem video, “Hàn Dịch, anh xem cái miệng nhỏ nhắn chúm chím của con này, đáng yêu quá đi.” Hàn Dịch vẫn nhìn cô mà đáp, “Ừ, quả thật rất đáng yêu.”
“Khụ.” Ngoài cửa tiền vào tiếng ho khan, Hàn Dịch Vụ Hiểu Huyên nhìn ra thì thấy Hàn Chính Sơn. Ba ngày trước, Hàn Chính Sơn biết tin Vu Hiểu Huyên đã sinh được một đứa con gái, ông ta cứ luôn chờ Hàn Dịch chủ động gọi điện thoại cho mình, kết quả đợi suốt ba ngày cũng không có tin tức gì. Chịu không được nữa, Hàn Chính Sơn bên chủ động đến đây thăm cháu gái.
Hàn Dịch thấy ông ta đến những nét mặt rất thờ ơ, thậm chí không thèm chào một tiếng. Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Dịch rồi nói, “Ba, sao ba lại tới đây?”
Hàn Chính Sơn thấy Hàn Dịch không thèm nhìn mình thì trong lòng rất khó chịu, nghe Vu Hiểu Huyên hỏi vậy, mặt mày liền sầm xuống, “Sao nào? Anh chị không chủ động gọi tôi đến thăm đứa bé thì tôi tự đến thăm cũng không được à?” Ông ta cố ý bỏ qua cách xưng hô của Vụ Hiểu Huyên với mình.
Vu Hiểu Huyên xấu hổ, “Ba, con không có ý đó.”
“Nếu ông đến bệnh viện để gây sự thì mời ông ra ngoài cho.” Hàn Dịch lạnh giọng nói.
Hàn Chính Sơn tức giận, “Hàn Dịch, thái độ của anh như thế là thế nào?” “Ông muốn tôi có thái độ gì?” Hàn Dịch lạnh lùng hỏi ngược lại. Vu Hiểu Huyên đưa tay kéo vạt áo Hàn Dịch, ý bảo anh đừng nói nữa, không thấy nét mặt của Hàn Chính Sơn đã tối sầm rồi sao? Mấy ngày qua vẫn rất yên tĩnh, tâm trạng của cô rất tốt, không muốn bị Hàn Chính Sơn phá hỏng. Hàn Dịch hiểu ý Vu Hiểu Huyên liền không nói gì nữa, cũng không để ý tới Hàn Chính Sơn.
Thấy Hàn Chính Sơn tiến thoái lưỡng nan, Vu Hiểu Huyên lên tiếng giải hòa, “Ba, ba có muốn xem cháu gái không?” Hàn Chính Sơn sao có thể từ chối sự nhượng bộ của Vu Hiểu Huyên, ông ta liền đi tới xem đứa bé. Ông không đưa tay bể bé mà chỉ đứng nhìn, khuôn mặt già nua ôn hòa. Sức khỏe con bé thế nào?” Hàn Chính Sơn hỏi Vụ Hiểu Huyên.
Vu Hiểu Huyên cười nói, “Rất khỏe ạ. bác sĩ nói tuy sinh non, nhưng sức khỏe của con bé rất tốt, không hề bị ảnh hưởng, rất khỏe mạnh.” “Vậy thì tốt. Con bé tên gì?”
Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Dịch rồi đáp, “Biệt danh là Quả Quả. Quả của kết quả, còn tên thì vẫn chưa nghĩ ra ạ.”