Hàn Chính Sơn lại nghĩ ra được mấy cái tên rồi, nhưng thấy thái độ của Hàn Dịch, cuối cùng ông ta vẫn không thể nói nên lời rằng để ông ta đặt tên cho cháu, “Không cần vội đặt tên, gọi Quả Quả nghe rất hay!” • A Hàn Chính Sơn và Vu Hiểu Huyên người hỏi người đáp, Hàn Dịch thì lạnh lùng ngồi một bên, không nói câu nào, Cuối cùng, Hàn Chính Sơn mới lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra, “Đây là quà tặng cho con bé, là đồ mà mẹ Hàn Dịch để lại, ừm, đưa cho con bé.”
Vu Hiểu Huyên nhìn sang Hàn Dịch, Hàn Chính Sơn thấy thể thì trừng mắt, “Nhìn nó làm gì? Đây là quà tôi tặng cho cháu, còn phải cần nó đồng ý sao?”
Hàn Dịch im lặng không bày tỏ thái độ. Vu Hiểu Huyền đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn ba.” “Không cần cảm ơn tôi, cũng đâu phải tặng cô. Còn nữa, đừng tưởng sinh con rồi thì tôi sẽ chấp nhận cô. Cô vẫn không phải là người nhà họ Hàn chúng tôi.”
“Không cần ông chấp nhận. Tôi chấp nhận là được. Nhìn xong chưa, xong rồi thì về đi.” Hàn Dịch vừa nghe lời này thì lập tức không vui.
Vu Hiểu Huyên lại đưa mắt ra hiệu với Hàn Dịch. Cô nghe mấy lời này quá nhiều nên đã miễn dịch từ lâu. Huống hồ bây giờ cô đã có con. Đối với cô, con là quan trọng nhất. Còn về việc Hàn Chính Sơn có đồng ý hay không, có lẽ cô đã từng để tâm, nhưng bây giờ đã chẳng sao nữa rồi.
“Hàn Dịch, tôi là ba anh!” Hàn Chính Sơn nổi giận, nhưng giọng nói vẫn rất khẽ vì sợ đứa bé giật mình. Hàn Dịch ngoáy ngoáy lỗ tai, “Thế thì sao? Muốn tôi đích thân tiễn ông ra cửa à?” Hàn Chính Sơn giận run người, nhìn đứa bé một cái, cuối cùng vẫn không nên được cơn giận, phẫn nộ bỏ đi. “Anh cần gì phải làm vậy chứ? Ba đến thăm con mình, anh cứ để ba thăm xong rồi ra về là được mà.” Vu Hiểu Huyên dịu dàng khuyên nhủ. Hàn Dịch nhìn sang cô, “Anh không cấm ông ta đến thăm con, nhưng không thích thái độ của ông ta với em. Em là vợ anh, dù ông ta có chấp nhận hay không thì vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được điều này.” “Có những lời này của anh là em mãn nguyện rồi. Hàn Dịch, trước kia là do em hay để tâm mấy chuyện vụn vặt, cứ cảm thấy nếu hôn nhân mà không có được sự chúc phúc của người lớn thì sẽ không hạnh phúc. Thế nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi, gia đình ta có anh, có em, và có con của chúng ta nữa, như vậy là đủ rồi.”
Hàn Dịch nắm lấy vai cô, “Em nghĩ như vậy thì tốt rồi. Sau này chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc.” Vu Hiểu Huyên gật đồng rồi bỗng ngây người. Hàn Dịch nhìn cô, “Sao vậy em?” Vu Hiểu Huyên cúi đầu nhìn con gái, “Hàn Dịch, hình như con gái anh tiểu rồi.”
Nghe vậy, Hàn Dịch vội bế con gái lên, đưa tay sờ tã xem bé có tiểu thật không, quả nhiên. Anh thuần thục thay tã mới cho con, sau đó mới đưa con lại cho Vu Hiểu Huyền.
Vu Hiểu Huyên thấy Hàn Dịch dường như đã luyện tập việc này hàng trăm lần, đến nỗi cô phải mở mang tầm mắt, “Hàn Dịch, trước đây anh từng nuôi trẻ con rồi à?” “Nói linh tinh gì vậy. Nếu em quan sát kỹ hơn thì sẽ biết thôi mà.” Hàn Dịch trừng mắt nhìn cô. Mấy ngày nay anh đã học cách chăm sóc trẻ nhỏ từ y tá. Qua mấy ngày tập luyện tất nhiên là phải làm thuần thục rồi.
Vu Hiểu Huyền cười hì hì. Điện thoại của Hàn Dịch bỗng đổ chuông. Cô đưa điện thoại cho anh, là trợ lý gọi đến.
Hàn Dịch nói với trợ lý vài câu thì nét mặt liền sầm xuống, “Nếu bọn họ đã không muốn thì chuyện này chấm hết. Nói cho bọn họ biết, tôi chỉ đồng ý họp qua video hoặc bọn họ đích thân tới thủ đô nói chuyện trực tiếp, nếu không thì không cần hợp tác nữa.” Cúp máy, Hàn Dịch liền nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Vu Hiểu Huyền, “Hàn Dịch, có phải vì em mà công việc của anh bị chậm trễ không?”
Hàn Dịch mỉm cười, “Chỉ là một dự án hợp tác nho nhỏ mà thôi. Đối phương lại cứ làm khó dễ mà lợi nhuận không được bao nhiêu, không hợp tác cũng chẳng sao.” Vu Hiểu Huyên biết chắc chắn sự việc không đơn giản như vậy, “Hàn Dịch, nếu anh có việc thì cứ đi làm đi, dù sao anh cũng phải kiếm tiền mua sữa cho Quả Quả mà.”
Hàn Dịch ngồi xuống rồi đút trái cây cho Vu Hiểu Huyên ăn, “Không cần. Anh sẽ ở lại bệnh viện với em. Bây giờ với anh, mẹ con em là quan trọng nhất, không thấy hai mẹ con thì anh không yên lòng. Còn về tiền sữa của Quả Quả, dù em có sinh thêm mười tám đứa nữa, anh vẫn có thể nuôi được.”
Vu Hiểu Huyên thầm cảm động trong lòng.
##
Nước Y, biệt thự của Allen.
Quản gia đi từ bên ngoài vào, không thấy Allen trong phòng thì đến phòng sách, quả nhiên hắn đang ở đấy, “Thiếu gia, người của Tần Nghiên vẫn đang tìm kiếm tro cốt của lão gia.” Allen đang cầm một quyển album, bên trong là ảnh của Thẩm Thanh Lan, đều là ảnh chụp lén. Hắn sắp xếp nó lại rồi bỏ vào album ảnh, đầy hai quyển lớn. Nghe thấy lời của quản gia, Allen chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Vì thế?” “Có cần tôi cho người giải quyết bọn họ không...” “Không cần, bọn họ muốn tìm thì cứ để bọn họ tìm” “Thiếu gia, bọn họ tìm kiếm đã lâu nhưng đều không tìm được, vậy mà vẫn chưa dừng lại, có thể thấy bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ. Không biết tro cốt của lão gia ở đâu, có cần tôi cho người đi bảo vệ không?” Cuối cùng Allen cùng ngẩng đầu từ quyển album lên, bình tĩnh nhìn quản gia, ánh mắt lạnh như băng, “Ông thật sự tò mò à?” Quản gia giật mình, “Không tò mò. Thiếu gia, là tôi đã vượt quá bổn phận.” “Không có lần sau. Lui ra đi.” “Vâng, thiếu gia.” Quản gia xoay người đi được hai bước thì khựng lại, “Thiếu gia, thời gian qua vẫn không nghe thấy bất cứ tin tức nào của Tần Nghiên, có cần cho người đi điều tra không ạ?” “Quản gia, hôm nay ông đặc biệt lắm lời đấy.” Giọng nói của Allen rất lạnh lùng. “Thiếu gia, vậy tôi sẽ đi chịu phạt.” Allen lạnh lùng nhìn quản gia rời khỏi, một lúc lâu sau mới dời mắt đi, nhìn vào ảnh của Thẩm Thanh Lan, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.
“Này, quản gia.” Peter thấy quản gia vội vã đi, bèn vẫy tay chào hỏi. Quản gia dừng bước, “Chào ngài Peter.” “Quản gia, ông đang định đi đâu thế?”
“Tôi đi dặn phòng bếp làm bữa trưa.” Peter bĩu môi, “Đi đi, đi đi. Quản gia à, ông càng ngày càng chẳng thú vị gì cả. Theo Allen đã lâu, người nào người nấy đều biến thành đầu gỗ.”
Quản gia cúi người, lướt qua Peter đi về phía phòng bếp. Peter đến phòng sách tìm Allen. “Tôi nói này Allen, ngày nào anh cũng xem đi xem lại quyển album này mấy trăm lần mà không thấy chán à?” “Đi ra ngoài.” Allen lạnh giọng nói.
Peter chẳng những không đi ra mà còn ngồi xuống đối diện Allen, “Nói với anh một chuyện nghiêm túc này. Tần Nghiên đã bị nhóm người Thẩm Thanh Lan bắt đi một thời gian rất lâu rồi, anh thật sự không định mang bà ta về sao?”
“Mang bà ta về làm gì?” “Bà ta là một vật thí nghiệm rất tốt. Tôi muốn dùng bà ta làm thí nghiệm. Anh giúp tôi mang bà ta về đi. Tôi nghĩ chỉ cần anh nói một tiếng thì họ sẽ giao bà ta ra thôi.” Sắc mặt Allen lạnh nhạt, “Anh không thấy quan hệ của tôi và bọn họ thể nào à?”
Peter ngượng ngùng. Được rồi, mấy người kia đều hận Allen đến thấu xương. Nếu hẳn lên tiếng thì dám chừng sẽ khiến sự việc càng hỏng bét thôi. Có điều món nợ này là Allen gây ra, mặc dù Thẩm Thanh Lan không chịu quá nhiều tổn thương, nhưng những người khác đều bị hắn phải người đuổi giết. Mấy người họ có khi còn muốn ăn tươi nuốt sống Allen nữa kìa. Nghĩ vậy, ý định mang Tân Nghiên về trong lòng Peter cũng vơi bớt đi.
Anh ta cũng chỉ định mang Tần Nghiện ra làm vật thí nghiệm. Dù sao bà ta cũng là người bị làm thí nghiệm đầu tiên, có lẽ phản ứng xuất hiện trên cơ thể bà ta sẽ không giống những người khác.
“Được rồi, tạm thời dẹp chuyện này sang một bên đi. Mấy ngày nay quản gia làm sao vậy? Vừa rồi tôi thấy ông ta có vẻ rất vội vàng, mặt mày u ám, bị ăn mắng à?”
“Không biết rõ thân phận của mình, bị mắng thì có gì lạ?” Allen thờ ơ đáp.
Peter tặc lưỡi, “Allen, anh cũng đừng xấu tính quá. Quản gia rất trung thành và tận tâm với anh, anh lại đối xử với ông ta như thế, không sợ ông ta lạnh lòng sao?
Allen hừ lạnh, không thèm nói gì.
Peter dựa lưng vào ghế, “Bây giờ Tần Nghiên đã rơi vào tay của nhóm người Thẩm Thanh Lan, vậy anh định giải quyết thể lực của bà ta thế nào? Đám người đó cứ đảo tới đảo lui trước mặt, trông chướng mắt thật đấy.”
Đàn em của Tần Nghiên không biết thủ lĩnh đã bị người ta bắt, vẫn tiếp tục đi tìm tro cốt của Carl theo chỉ thị của bà ta. Peter đã phát hiện ra mình bị theo dõi không dưới một lần. Lẽ nào đám người này nghĩ anh ta biết được nơi cất giấu tro cốt sao? Đừng có đùa, mặc dù anh ta đã theo Allen rất nhiều năm, có một số việc Allen không giấu anh ta, nhưng chuyện này thì có lẽ trên đời chỉ có một mình Allen biết.
Allen cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt trầm tư, “Gọi quản gia đến đây cho tôi.” Mắt Peter sáng lên, “Anh định ra tay à?” Allen không đáp, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta. Peter cười ha ha, “Biết rồi. Tôi đi ngay đây.” Khi Peter tìm thấy quản gia thì ông ta vừa chịu phạt xong, “Quản gia, ông làm gì thế?”
Trán quản gia đổ mồ hôi, ông ta nhìn Peter, “Ngài Peter, đây là việc riêng của tôi.” Peter nhún vai, “Được rồi, nếu ông cần băng bó thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ không thu phí chữa trị của ông đâu.”
Quản gia đi lướt qua Peter thì bị ông ta gọi lại, “Quản gia, Allen tìm ông, đang ở phòng sách chờ ông, bảo ông đến đó ngay bây giờ.”
Quản gia nhìn Peter, thấy nét mặt anh ta nghiêm túc, không có ý nói đùa mới nghiêm mặt, định đi lên tầng trên. Peter hỏi, “Ông định cứ để thể này đi gặp anh ta sao? Bây giờ cả người ông đều bị thương, hay là để tôi băng bó cho ông trước đi, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
“Không cần, cảm ơn ngài Peter.” Được rồi, có ý tốt lại bị người ta từ chối, trong lòng Peter như có một con mèo nhỏ không vui, đưa mắt nhìn quản gia, thản nhiên nói, “Ông không sao là được.”
Sau khi quản gia lên tầng trên, Peter cũng rời đi. Dù sao anh ta cũng không có quyền nhúng tay vào chuyện của Allen. Biết càng ít chuyện thì càng an toàn.
Khi quản gia vào phòng sách lần nữa thì Allen đã đặt album ảnh xuống. Ông ta đứng cách Allen một mét, cúi đầu, “Thiếu gia.” Allen nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Quản gia cũng im lặng đứng đó, không nói lời nào. Khi yên lặng thì dường như toàn bộ sức chú ý đều tập trung vào vết thương ở sau lưng, khiến trán ông ta càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi.
“Người của Tần Nghiên dạo này hoạt động ở khu vực nào?” Một lúc lâu sau, Allen mới lên tiếng. “Toàn bộ đều tập trung ở khu vực nghĩa trang gia tộc.” Quản gia nhíu mày. Đám người kia đã vào khu nghĩa trang không biết bao nhiêu lần, chỉ thiếu điều quật ba thước đất lên. “Đêm nay dẫn người đi giải quyết bọn chúng cho tôi. Trò chơi này như vậy là đủ rồi, tôi không muốn chơi nữa.”
“Vâng, thiếu gia, có muốn tiêu diệt tận gốc không ạ?” “Ừ. Tôi sẽ đích thân dẫn ông đến hang ổ của Tần Nghiên. Lần này phải giải quyết toàn bộ thể lực của bà ta cho tôi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Allen ném một thứ tương tự như lệnh bài cho quản gia, “Tự mình đi nhận vũ khí đi. Tôi chỉ cần kết quả.” “Vâng, thiếu gia, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.” “Đi đi.” Allen phất tay, ra hiệu cho quản gia ra ngoài.
Quản gia không vội đi triệu tập người mà về phòng của mình trước để xử lý vết thương trên lưng. Quản gia nhìn vào gương, khắp lưng ông ta đều chằng chịt vết thương do đòn roi, tuy trông rất đáng sợ nhưng thực tế chỉ là vết thương ngoài da, tự ông bôi thuốc khử trùng là được. Sau khi làm xong mọi chuyện, thì cả người quản gia lại đổ đầy mồ hôi. Ông ta mặc quần áo vào, đợi vết thương bớt đau hơn mới đi triệu tập người.
Khi màn đêm buông xuống, cả biệt thự bị bao phủ trong bóng tối, nhìn từ xa như một con thú dữ mở miệng to như chậu máu. Chỉ có phòng sách vẫn sáng đèn. Peter đi đến, nói: “Allen, chuẩn bị xong rồi. Bây giờ chúng ta xuất phát ngay sao?”
Allen gật đầu, “Đi thôi.” Peter đi sau Allen, nhìn theo bóng lưng hắn, khó hiểu nói: “Allen, chẳng phải anh đã sai quản gia dẫn người đi tiêu diệt người của Tần Nghiên rồi à? Sao còn phải đích thân đi nữa? Anh sợ quản gia làm không xong ư?” Ngay sau khi quản gia rời khỏi, Allen gọi anh ta vào phòng sách, bảo anh ta tập hợp tất cả những người còn lại, đồng thời chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, nhưng lại không nói đi đâu, làm gì.
“Bớt nhiều lời đi.” Allen lạnh lùng nói.
Peter nhún vai, được rồi, anh ta đã biết trước sẽ không có được câu trả lời từ miệng Allen mà. Trên tay anh ta xách theo một hộp thuốc nhỏ, chuẩn bị để đề phòng bất trắc. Quản gia đã dẫn phân nửa số người đi, nên thật ra trong tay Allen không còn nhiều người có thể dùng, cũng may những người còn lại đều là cao thủ, khả năng chiến đấu rất mạnh. “Allen, anh định ra nước ngoài à?” Peter thấy trực thăng đậu bên ngoài sân thì hỏi.
“Nói thừa.”
Được rồi, lại bị mắng, Peter tỏ ra mình đã quá quen với chuyện này.
Trực thăng bay lên không trung, sau đó đi về hướng Thái Bình Dương. Peter nhìn mặt biển bao la mà khóc không ra nước mắt, “Allen, không phải anh muốn tôi nhảy xuống đấy chứ? Tôi sẽ chết đuối đấy.” Tuy rằng anh ta có thể xem như là biết bơi, nhưng tuyệt đối không thể sinh tồn được trong biển lớn mênh mông như thế này.
“Anh có thể ở lại đây một mình.” Allen dửng dưng đáp, sau đó không chút do dự nhảy xuống. Dù trên lưng bung ra trong màn đêm, hòa vào bóng tối, không ai có thể phát hiện ra được. Sau Allen, lần lượt từng người nhảy xuống. Cuối cùng trên trực thăng chỉ còn lại Peter. Peter nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không dám nhảy xuống, bèn tự an ủi mình, “Quên đi, mình chỉ là một bác sĩ, không hề có sức chiến đấu, nhảy xuống cũng chỉ ngáng chân bọn họ.”