Một ngày trước, Nam Thành. ' 'Nhan An Bang nhận được bưu kiện từ nước Y. Ông ta biết gần đây Nhan Tịch đi du lịch, tưởng rằng cô gửi nên thầm vui mừng, không kịp chờ đợi mà mau chóng mở ra. Bên trong là một cái USB. Nhan An Bang ngờ vực, đang yên lành Nhan Tịch gửi USB cho ông ta làm gì? Ông ta cắm USB vào máy tính, vừa thấy nội dung bên trong, vẻ mặt ông ta liền biển. Trong video là bộ dạng điên cuồng của Nhan Tịch, bộ dạng đó giống hệt như trước đây ông ta đã từng nhìn thấy.
“Tần Nghiên.” Ông ta gần hai chữ mang theo nước mắt bị thương.
Nhan An Bang dựa theo địa chỉ ghi trên chuyển phát nhanh, mua vé máy bay đi nước Y. Nơi Nhan An Bang đến là nơi Tần Nghiên ở trước đó, bây giờ không còn người nữa. Đang lúc ông ta lo lắng, điện thoại chợt vang lên, là một tin nhắn có ghi địa chỉ. Ông ta không nghĩ gì, chạy thẳng đến địa chỉ đó. Ba bốn giờ sáng, Thẩm Thanh Lan leo đến đỉnh vách núi, đây là lúc con người mệt mỏi nhất. Đúng như cô đoán, chỗ này không có người trông coi, có lẽ ngay cả Tần Nghiên cũng không tin là có người có thể leo lên vách núi cao như vậy. Trên tay Thẩm Thanh Lan có vết máu, nhưng nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch. Đây là vết xước do tảng đá sắc nhọn cắt phải khi cô trượt xuống. Cô không để ý đến vết thương, gõ nhẹ vào khuyên tai hai cái, Kim Ân Hi và Andrew liền biết cô đã thuận lợi đến nơi. Hai người cùng thở phào, may là không xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ Thẩm Thanh Lan đang ở vườn hoa sau biệt thự. Vườn hoa không lớn, chỉ trồng mấy cây hoa cỏ. Nhìn bốn phía, thấy một căn phòng mở cửa sổ, cô tiếp tục leo lên. Lần này động tác của cô rất vững vàng, chỉ mất mười mấy giây đã đến bên cửa sổ. Cô ghé vào bệ cửa, nhìn thoáng qua bên trong, phát hiện không có người, hình như là phòng trống. Chống tay lên bệ cửa sổ, Thẩm Thanh Lan dứt khoát xoay người nhảy vào căn phòng, nhanh chóng giấu mình sau rèm cửa sổ.
Cô lẳng lặng đứng nghe động tĩnh xung quanh. Tuy tiếng sấm rất lớn nhưng nghe kỹ vẫn có thể biết trong căn phòng này không có người. Cô thở nhẹ một hơi, vừa rồi leo núi đã làm cô tốn rất nhiều sức lực, bây giờ cô cần nghỉ ngơi một chút.
Gửi cho hai người Kim Ân Hi một ám hiệu, Thẩm Thanh Lan tùy ý ngồi xuống mặt đất. Cô không có bản đồ biệt thự, cũng không biết Nhan Tịch bị nhốt ở đâu. Cô cần thời gian đi tìm, nếu xui xẻo bị phát hiện trước khi tìm ra Nhan Tịch thì cũng chỉ trách cô quá xui xẻo.
Ngồi khoảng mười phút, khôi phục sáu bảy phần sức lực, Thẩm Thanh Lan đứng lên. Cô bước đi rất nhẹ, gần như không nghe thấy tiếng bước chân. Lúc nãy nghỉ ngơi, cô đã vắt nước ngấm vào quần áo. Tuy cả người vẫn ướt đẫm, nhưng... ít nhất... đi lại sẽ không bị nhỏ nước.
Cô ra khỏi phòng, mượn ánh sáng tia chớp ngoài cửa sổ để quan sát xung quanh. Cô phát hiện sát vách là một căn phòng, nơi này là tầng hai, cô nhìn vị trí cầu thang, lặng lẽ đi xuống lầu.
Nhờ trận mưa lớn này mà tiếng động trong đêm tối được che giấu rất tốt. Đại khái là Tần Nghiên không ngờ bọn họ sẽ hành động trong thời tiết như vậy, người trong biệt thự đều đã nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Lan thuận lợi đi xuống tầng một, tùy ý mở cửa một căn phòng, là một phòng khách trống, không có ai ở. Cô ngẫm nghĩ rồi đóng cửa phòng lại, đi về một hướng khác. Căn phòng này có tiếng người ngày đều đều, rõ ràng là đang ngủ rất say. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, cố gắng không đánh động đến người bên trong. Thẩm Thanh Lan liên tục mở cửa ba căn phòng, hai căn phòng có người, một căn phòng trống, không căn phòng nào có Nhan Tịch. Thẩm Thanh Lan nhìn căn phòng cuối cùng ở tầng một, căn phòng này nhìn giống phòng chứa đồ. Cô đi tới, nhìn thoáng qua, trên cửa có một ổ khóa đã bị khóa kỹ. Cô không có công cụ mở khóa thích hợp, nhớ lại những nơi vừa đi qua, hình như phòng bếp cách đây không xa. Cô lần mò đi vào phòng bếp, tìm một lúc lâu mới thấy một sợi dây thép mỏng. Trở lại phòng chứa đồ, Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Cô không đi vào, vì cô nghe tiếng nức nở rất nhỏ. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ át mất tiếng nức nở, nhưng cô chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
Trực giác nói cho cô biết, người bên trong là Nhan Tịch.
Cô không tùy tiện đi vào mà từ từ mở cửa phòng ra, nhìn thoáng qua bên trong. Đây đúng là phòng chứa đồ, bên trong chất đầy đồ linh tinh. Trong góc phòng, một bóng người ngồi co ro lại. Trên bầu trời chiếu xuống một tia chớp, cô thấy rõ bóng người kia, thật sự là Nhan Tịch.
Trong nháy mắt đó, cô thấy Nhan Tịch cuộn mình lại, toàn thân lạnh run làm ổ trong góc, tiếng nức nở yếu ớt cô vừa nghe chính là tiếng của cô ấy. Lòng Thẩm Thanh Lan đau xót, cô bước nhanh đi về phía Nhan Tịch. Cảm giác có người tới gần, cô ấy đứng lên hét chói tai. May mà lúc này bầu trời vang lên một tiếng sấm vang dội, vừa vặn át đi tiếng hét ấy, không làm kinh động đến những người khác, nếu không thì động tĩnh vừa rồi hoàn toàn có thể kinh động phần lớn người trong biệt thự. Sắc mặt Thẩm Thanh Lan chợt biến, cô vội vàng bịt miệng Nhan Tịch. Nhan Tịch bắt đầu giãy giụa dữ dội, Thẩm Thanh Lan ôm chặt Nhan Tịch, nói bên tai cô ấy: “Tiểu Tịch, là chị, chị là Thẩm Thanh Lan.”
Nhan Tich làm ngơ lời nói của Thẩm Thanh Lan mà ra sức vùng vẫy. Thẩm Thanh Lan nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ấy, lòng chợt chìm xuống đáy vực. Cô ấy bỗng nhiên quay sang cắn tay cô, cô đau đến nhíu mày nhưng lại không đẩy Nhan Tịch ra, mà còn ôm chặt cô ấy vào lòng, liên tục gọi tên cô ấy, “Nhan Tịch, Tiểu Tịch, là chị, chị là Thẩm Thanh Lan, chị tới cứu em.”
Thẩm Thanh Lan cảm nhận được tay mình đã chảy máu, có lẽ mùi máu tươi kích thích Nhan Tịch, làm cô ấy buông tay cô ra rồi hét lên, cô vội che miệng cô ấy lại, “Tiểu Tịch, đừng hét. Chị đưa em về nhà, em ngoan một chút được không?”
Nhan Tịch vẫn giãy giụa, bây giờ cô ấy không còn lý trí, chỉ một mực giãy giụa. Thấy thời gian dần trôi qua, chỉ cần sơ ý một chút là động tĩnh nơi đây sẽ thu hút người khác tới, Thẩm Thanh Lan rơi vào đường cùng, đành phải đánh ngất Nhan Tịch.
Nhan Tịch ngã vào lòng Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan mượn ánh sáng tia chớp nhìn lướt qua cả người Nhan Tịch, ngoại trừ quần áo hơi nhăn thì trên người không có vết thương khác, không biết Tần Nghiên đã làm gì mà Nhan Tịch nhớ lại quá khứ rồi lại nổi điên.
“Tiểu Tịch, xin lỗi.” Giọng Thẩm Thanh Lan hơi nghẹn ngào. Nhan Tịch tựa đầu lên vai Thẩm Thanh Lan, giống như đang ngủ. Thẩm Thanh Lan cõng Nhan Tịch trên lưng, dùng dây thừng buộc chặt cô ấy lại. Dây thừng là cô cố ý mang tới, không ngờ bây giờ lại dùng đến.
Căn phòng chứa đồ này không có cửa sổ, đường ra duy nhất là cửa chính. Thẩm Thanh Lan vừa ra ngoài liền đụng phải người hầu gái rời giường đến nhà bếp rót nước uống. Người hầu gái thấy có người đột nhiên xuất hiện trong phòng khách, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó trừng mắt to mắt nhỏ với Thẩm Thanh Lan, cuối cùng cũng kịp phản ứng, há miệng muốn hét to lên.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan phát lạnh, ánh đạo sắc bén lóe lên bay ra ngoài, cắt ngang tiếng hát của người hầu gái, hòa lẫn trong tiếng mưa rơi, biến mất trong bóng đêm.
Thi thể hầu gái ngã trên mặt đất, máu loang ra sàn nhà. Sắc mặt Thẩm Thanh Lan không đổi, rút dao ra đi về hướng nhà bếp. Vừa rồi, lúc cô đến nhà bếp thì phát hiện nhà bếp nằm ở phía đối diện vách núi.
Cô xoay người từ cửa sổ phòng bếp đi ra ngoài. Vì cõng Nhan Tịch nên động tác của cô không nhanh nhẹn như lúc tới, sơ ý làm rơi chén đĩa thủy tinh trên bàn xuống mặt đất, tiếng vỡ giòn giã đánh thức một số người không hề ngủ như chết.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi đổi, cô nhanh chóng đi đến vách núi, chỉ có điều leo lên vách núi đã không dễ, mà muốn an toàn xuống vách núi càng khó, nhất là trong tình huống mang theo một người.
“Có người xông vào!” Trong biệt thự, có người rời giường kiểm tra động tĩnh, thấy thi thể người hầu gái trong phòng khách thì lập tức hô lên, đánh thức tất cả mọi người. Quản gia nhanh chóng xoay người xuống giường, chạy ra khỏi phòng. Trong nháy mắt, biệt thự sáng đèn, hai tên canh phòng ở cửa chính vọt vào, “Quản gia, không nhìn thấy người xông vào.” Quản gia nhìn về phía nhà bếp, “Phía sau vách núi.” Thấy biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Andrew và Kim Ân Hi liền biết Thẩm Thanh Lan đã bị phát hiện, Andrew không chút do dự nhận cò súng bắn chết hai người giữ cửa. Tiếng súng trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, mọi người vừa nghe thì lập tức chạy về phía cửa chính.
Andrew bắn hai phát súng thì tạm dừng, mục đích của anh là hấp dẫn tầm mắt bọn chúng và hỏa lực của đám người đó để Thẩm Thanh Lan có thời gian rút lui.
Thẩm Thanh Lan cũng nghe thấy tiếng súng, cô biết Andrew đã bắt đầu hành động. Nhìn quanh bốn phía, lúc này đã là hơn năm giờ sáng, sắp tới sáu giờ, mặc dù trời đổ mưa to nhưng chân trời đã bắt đầu hửng sáng, tầm mắt không mờ mịt làm cho cô nhìn rõ tình hình xung quanh. Cô vừa leo lên vách núi trơn trượt, cách nơi này khoảng chừng năm mươi mét có sợi dây leo trên vách đá.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan ánh lên vẻ vui mừng, cô chạy về hướng đó, dưới chân bỗng nhiên rơi xuống một viên đạn, cô quay đầu lại liền thấy quản gia mang người nổ súng về phía cô.
Thẩm Thanh Lan xoay người lại, hai tay cầm hai khẩu súng bắn về phía quản gia. Nghe tiếng súng, Kim Ấn Hi vốn đang hấp dẫn một phần hỏa lực nhanh chóng chạy về hướng này. Thẩm Thanh Lan không mang nhiều đạn, cô phải đến bảo vệ cô ấy. Andrew bắn súng rất chuẩn, một người một súng, một viên đạn một mục tiêu. Vì công kích tầm xa nên người của đối phương rất khó xác định được chính xác vị trí của anh, trong thời gian ngắn bọn họ không thể làm gì được anh. Hơn nữa, vị trí của Andrew cũng không cố định, cho người ta cảm giác anh là một tay súng bắn tỉa ẩn trong bóng tối. Người cầm đầu bên này không phải quản gia, người đó thấy vậy thì không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Thẩm Thanh Lan thấy đã bị phát hiện, tất nhiên sẽ không trốn tránh nữa. Hai bên nổ súng rất dữ dội, quản gia thầy thể thì ngắm bắn một phát hướng Nhan Tịch ở sau lưng Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nghe tiếng xe gió sau lưng, theo bản năng xoay người khom lưng, viên đạn bay vượt qua vai cô, trên da truyền đến cảm giác nóng hực, nơi đó đã bị trầy da. Thẩm Thanh Lan không kiểm tra vết thương mà xoay người chạy về phía rừng cây. Một bên biệt thự là khu rừng, bên còn lại là biển sâu. Nếu nghỉ phép thì đây là một nơi có cảnh cực tốt. Đã bị phát hiện, tính nguy hiểm của việc nhảy xuống vách núi càng thêm lớn. Nếu lúc cổ ở giữa không trung, đám người quản gia cắt đứt dây thừng thì cô và Nhân Tịch chỉ có thể chôn mình trong biển sâu. Bởi vậy, cô chạy vào trong rừng, may ra còn có chút hy vọng sống. Đạn rơi bên chân, nước mưa xối xả lên mặt, trên lưng cũng một người, tình hình hiện giờ hỏng bét. Thẩm Thanh Lan vừa chạy trốn vừa liên lạc với đám Kim Ân Hi, lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến, rút vào rừng cây, chạy ra khỏi nơi này trước rồi tính sau.
***
Phó Hoành Dật và Allen đang chạy tới biệt thự cạnh biển. “Mau hơn nữa!” Phó Hoành Dật giục.
Thi thể hầu gái ngã trên mặt đất, máu loang ra sàn nhà. Sắc mặt Thẩm Thanh Lan không đổi, rút dao ra đi về hướng nhà bếp. Vừa rồi, lúc cô đến nhà bếp thì phát hiện nhà bếp nằm ở phía đối diện vách núi.
Cô xoay người từ cửa sổ phòng bếp đi ra ngoài. Vì cõng Nhan Tịch nên động tác của cô không nhanh nhẹn như lúc tới, sơ ý làm rơi chén đĩa thủy tinh trên bàn xuống mặt đất, tiếng vỡ giòn giã đánh thức một số người không hề ngủ như chết.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi đổi, cô nhanh chóng đi đến vách núi, chỉ có điều leo lên vách núi đã không dễ, mà muốn an toàn xuống vách núi càng khó, nhất là trong tình huống mang theo một người.
“Có người xông vào!” Trong biệt thự, có người rời giường kiểm tra động tĩnh, thấy thi thể người hầu gái trong phòng khách thì lập tức hô lên, đánh thức tất cả mọi người. Quản gia nhanh chóng xoay người xuống giường, chạy ra khỏi phòng. Trong nháy mắt, biệt thự sáng đèn, hai tên canh phòng ở cửa chính vọt vào, “Quản gia, không nhìn thấy người xông vào.” Quản gia nhìn về phía nhà bếp, “Phía sau vách núi.” Thấy biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Andrew và Kim Ân Hi liền biết Thẩm Thanh Lan đã bị phát hiện, Andrew không chút do dự nhận cò súng bắn chết hai người giữ cửa. Tiếng súng trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, mọi người vừa nghe thì lập tức chạy về phía cửa chính.
Andrew bắn hai phát súng thì tạm dừng, mục đích của anh là hấp dẫn tầm mắt bọn chúng và hỏa lực của đám người đó để Thẩm Thanh Lan có thời gian rút lui.
Thẩm Thanh Lan cũng nghe thấy tiếng súng, cô biết Andrew đã bắt đầu hành động. Nhìn quanh bốn phía, lúc này đã là hơn năm giờ sáng, sắp tới sáu giờ, mặc dù trời đổ mưa to nhưng chân trời đã bắt đầu hửng sáng, tầm mắt không mờ mịt làm cho cô nhìn rõ tình hình xung quanh. Cô vừa leo lên vách núi trơn trượt, cách nơi này khoảng chừng năm mươi mét có sợi dây leo trên vách đá.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan ánh lên vẻ vui mừng, cô chạy về hướng đó, dưới chân bỗng nhiên rơi xuống một viên đạn, cô quay đầu lại liền thấy quản gia mang người nổ súng về phía cô.
Thẩm Thanh Lan xoay người lại, hai tay cầm hai khẩu súng bắn về phía quản gia. Nghe tiếng súng, Kim Ấn Hi vốn đang hấp dẫn một phần hỏa lực nhanh chóng chạy về hướng này. Thẩm Thanh Lan không mang nhiều đạn, cô phải đến bảo vệ cô ấy. Andrew bắn súng rất chuẩn, một người một súng, một viên đạn một mục tiêu. Vì công kích tầm xa nên người của đối phương rất khó xác định được chính xác vị trí của anh, trong thời gian ngắn bọn họ không thể làm gì được anh. Hơn nữa, vị trí của Andrew cũng không cố định, cho người ta cảm giác anh là một tay súng bắn tỉa ẩn trong bóng tối. Người cầm đầu bên này không phải quản gia, người đó thấy vậy thì không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Thẩm Thanh Lan thấy đã bị phát hiện, tất nhiên sẽ không trốn tránh nữa. Hai bên nổ súng rất dữ dội, quản gia thầy thể thì ngắm bắn một phát hướng Nhan Tịch ở sau lưng Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nghe tiếng xe gió sau lưng, theo bản năng xoay người khom lưng, viên đạn bay vượt qua vai cô, trên da truyền đến cảm giác nóng hực, nơi đó đã bị trầy da. Thẩm Thanh Lan không kiểm tra vết thương mà xoay người chạy về phía rừng cây. Một bên biệt thự là khu rừng, bên còn lại là biển sâu. Nếu nghỉ phép thì đây là một nơi có cảnh cực tốt. Đã bị phát hiện, tính nguy hiểm của việc nhảy xuống vách núi càng thêm lớn. Nếu lúc cổ ở giữa không trung, đám người quản gia cắt đứt dây thừng thì cô và Nhân Tịch chỉ có thể chôn mình trong biển sâu. Bởi vậy, cô chạy vào trong rừng, may ra còn có chút hy vọng sống. Đạn rơi bên chân, nước mưa xối xả lên mặt, trên lưng cũng một người, tình hình hiện giờ hỏng bét. Thẩm Thanh Lan vừa chạy trốn vừa liên lạc với đám Kim Ân Hi, lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến, rút vào rừng cây, chạy ra khỏi nơi này trước rồi tính sau.
***
Phó Hoành Dật và Allen đang chạy tới biệt thự cạnh biển. “Mau hơn nữa!” Phó Hoành Dật giục.