Không gian trong xe vốn có hạn, Tần Nghiên vừa đến liền trở nên chật hẹp rất nhiều. Nhan An Bang thấy thế thì lập tức lui ra ngoài để nhường lại không gian cho Thẩm Thanh Lan. AN “Tô Tinh, Ân Hi, đè Tần Nghiên xuống cho tớ.” Thẩm Thanh Lan lạnh giọng nói, quá trình này không được mắc sai lầm, nếu không bọn họ sẽ không toàn mạng. Kim Ân Hi và Tổ Tinh một trái một phải cố định Tần Nghiến, ban đầu bà ta chưa biết Thẩm Thanh Lan muốn làm gì, nhưng nhìn động tác của cô thì lập tức hiểu ra, liền muốn giãy giụa.
Nhưng tay chân bà ta đã hoàn toàn bị phế, bây giờ cơ thể lại bị Kim Ân Hi và Tô Tinh cố định, hoàn toàn không thể cựa quậy. “Thẩm Thanh Lan, cổ thả tạo ra, mày mà đụng nhẹ vào quả bom này thì tất cả đều phải chết đó.” Tần Nghiến không muốn để Thẩm Thanh Lan chuyển quả bom, việc này không thành công thì thôi, cùng lắm thì cả đám cùng chết, dù sao bà ta cũng không muốn sống nữa. Nhưng ngộ nhỡ thành công, vậy thì kế hoạch của bà ta sẽ đổ bể. Thẩm Thanh Lan làm như không nghe thấy bà ta nói gì, vẫn không dừng tay, thành thạo cắt bỏ phần áo trước ngực bà ta, để lộ ra phần ngực trần truồng của bà ta. Sau đó cẩn thận cầm một sợi dây trên người Nhan Tịch, hết sức nhanh chóng đính nó lên người bà ta. Cô dừng lại hai giây, nín thở, nhìn chằm chằm quả bom. Nếu lúc này nó nổ tung thì bọn họ cũng đành chịu. Chờ hai giây, vẫn bình an vô sự, Thẩm Thanh Lan khẽ thở phào. Nói cách khác, cách này hoàn toàn có thể thực hiện được. “Tô Tinh, cô cũng muốn giúp bọn chúng sao? Cô đừng quên, ban đầu là tôi cứu mạng cô.” Không thể ra tay với Thẩm Thanh Lan, Tần Nghiên lại nhìn sang Tô Tinh. Trong xe toàn là mùi máu tanh nồng nặc làm người ta buồn nôn, mùi này bốc ra từ cánh tay Tần Nghiên. Cánh tay bị Phó Hoành Dật đánh bị thương của bà ta bởi vì động tác lôi kéo vừa rồi của Tô Tinh mà máu lại chảy ra không ngừng. Tô Tinh nghe vậy thì mắt lóe lên, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, “Tôi làm nhiều việc cho bà như vậy, cho dù là mấy cái mạng cũng đều đã trả lại cho bà rồi.” “Không, cô vẫn còn một chuyện cuối cùng chưa làm. Tôi không muốn cô đi bắt Sở Vân Dung nữa, bây giờ tôi muốn cô giết chết Thẩm Thanh Lan. Chỉ cần hoàn thành thì cô sẽ được tự do.” Tổ Tinh khẽ nhếch môi, “Bà chết thì tôi cũng được tự do thôi. Thay vì tốn sức đi giết Thẩm Thanh Lan, tôi thà nhìn bà chết.”
Trong lúc nói chuyện, sợi dây thứ hai đã được chuyển sang người bà ta. Vừa thấy thì bà ta càng gấp gáp hơn, định cất giọng bảo quản gia nổ súng, nhưng chưa kịp nói thì miệng đã bị nhét vải bịt kín. Chẳng biết Tô Tinh lấy miếng vải đó từ đâu mà bẩn đến không còn nhìn ra màu sắc vốn có, còn tỏa ra mùi lạ.
Kim Ân Hi khịt mũi, ghét bỏ nhìn thoáng qua miếng vải trong miệng Tần Nghiên. Tô Tinh nhún vai, tỏ ra vô tội, “Tôi lấy trong xe.” Thẩm Thanh Lan làm lơ tình hình bên cạnh, chỉ tập trung nhìn sợi dây trên bom. Trên quả bom có tất cả sáu sợi dây, hiện tại đã chuyển đi hai sợi, còn lại bốn sợi.
Một bên khác. Quản gia trơ mắt nhìn Tần Nghiến bị Tô Tinh lôi đi như lôi một con chó chết thì lập tức nóng ruột, “Các người thả phu nhân ra.” Tổ Tinh nào quan tâm đến việc này, vẫn lôi Tần Nghiên vào xe. Quản gia định xông lên nhưng lại bị Allen và Phó Hoành Dật giơ súng cản lại ngay tại chỗ.
Phó Hoành Dật và Allen cũng không biết Thẩm Thanh Lan đưa Tần Nghiên đi để định làm gì, nhưng ngẫm nghĩ cũng biết chắc chắn là có liên quan đến bom trên người Nhan Tịch.
“Tôi sẽ đưa điều khiển từ xa cho các người và để các người đi, các người thả phu nhân ra.” Quản gia thỏa hiệp, ông ta rất bất an khi thấy Tần Nghiên bị đưa đi. Phó Hoành Dật tỉnh bơ, lạnh lùng nhìn quản gia, “Các người lùi về sau sáu mươi mét. Sau đó ném súng xuống đất cho tôi.” Khoảng cách sáu mươi mét đã vượt qua tầm sát thương của súng ngắn, có thể cho bọn họ thời gian nhất định để tranh thủ rút lui.
Quản gia sầm mặt, “Cái này không được, ai biết được một khi tôi lùi lại thì các người có làm gì phu nhân hay không.” Ông ta tuyệt nhiên không tin tưởng đám người Thẩm Thanh Lan sẽ bỏ qua cho Tần Nghiên. Cơ hội lần này, dù nói thể nào cũng là cơ hội tốt cho đối phương.
“Ông chỉ có thể lựa chọn tin tưởng chúng tôi.” Phó Hoành Dật nói. Vấn đề bây giờ là quản gia không nắm được thóp bọn họ nên không uy hiếp được bọn họ.
“Tối đếm ba tiếng, nếu các ông không lùi lại, vậy chúng tôi chỉ có thể lựa chọn liều chết đến cùng.” Giọng của Phó Hoành Dật càng lúc càng lạnh, “Ba, hai,...”
“Khoan đã.” Quản gia lên tiếng, “Chúng tôi lùi” Ông ta phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi về sau. “Nhiều nhất là hai mươi mét thôi.” Quản gia vừa lùi vừa nói.
Phó Hoành Dật chỉ muốn tranh thủ thời gian cho Thẩm Thanh Lan, đương nhiên không quan tâm quản gia lùi lại bao nhiêu mét. Quản gia lùi hơn hai mươi mét thì dừng lại, giằng co với đám người của Phó Hoành Dật phía xa xa, không hề có ý định bỏ súng trong tay xuống.
Allen nhìn sang Peter, “Đi xem thử tình hình bên kia thế nào.” Peter đi ra sau xe, vừa đến đã thấy Thẩm Thanh Lan đang chuyển sợi dây thứ tư. Thấy rõ bọn họ đang làm gì, Peter giật nảy mình. Đây quả thật là hành động điên rồ, chẳng lẽ bọn họ không biết chỉ cần sơ sẩy một chút thì cả đám sẽ đi gặp Thượng đế sao?
Quả nhiên là người được Allen dạy dỗ, điên rồ y như hắn vậy. Peter nhìn thoáng qua, không bước đến quấy rầy mà quay về nhỏ giọng báo cáo tình hình với Allen, đương nhiên Phó Hoành Dật cũng nghe thấy được, ánh mắt anh hơi dao động nhưng không nói gì. Cho dù Thẩm Thanh Lan làm gì, chỉ cần anh ở bên cạnh thì anh đều sẽ ủng hộ cô.
Chỉ có điều, ngay lúc Thẩm Thanh Lan suôn sẻ chuyển được sợi dây thứ tư qua người Tần Nghiên thì con số trên quả bom bỗng nhiên nhảy nhanh, vốn vẫn còn 2/3 thời gian, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại ba phút.
Kim Ân Hi nhìn vào con số, sắc mặt lập tức thay đổi, “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Nhịp tim hai người không đều, thời gian chạy nhanh hơn, Tiểu... cổ Thẩm, mau lên, tranh thủ thời gian.” Tô Tinh thúc giục.
Mặc dù trên bom hiện ba phút, nhưng trên thực tế bọn họ vốn dĩ không có đầy ba phút, làm không tốt thì ngay cả một phút cũng không có.
Thẩm Thanh Lan trầm tĩnh, cô là kiểu người càng gặp nguy hiểm, tình hình càng nguy cập thì sẽ càng bình tĩnh hơn người, bèn nhanh chóng chuyển hai sợi dây cuối cùng qua người Tần Nghiên, sau đó chuyển bom lên người bà ta, nói với Tô Tinh, “Mau ném xuống biển.”
Tần Nghiên biến sắc, định giãy giụa nhưng đã bị Kim Ân Hi và Tô Tinh khiêng ra khỏi xe.
Con đường này vốn là đường núi, một bên là núi, một bên là biển cả. Nên vài chiếc xe gặp chuyện ở đây sẽ lao thẳng xuống biển và không còn chút khả năng sống sót nào.
Kim Ân Hi và Tô Tinh tức tốc ném mạnh Tần Nghiên ra ngoài, cơ thể Tần Nghiên vẽ lên không trung một đường vòng cung đẹp đẽ, chỉ là không đợi đường vòng cung này rơi xuống thì trên không đã chợt vang lên một tiếng nổ rất lớn.
“Nằm xuống!” Thẩm Thanh Lan hét lên, đám người vô thức ôm đầu nằm sấp xuống đất. Quản gia trơ mắt nhìn bọn họ khiêng Tần Nghiên ra khỏi khoang xe, không đợi ông ta kịp phản ứng đã ném xuống biển, sau đó “bùm” một tiếng, mọi thứ biến thành ngọn lửa lớn trước mắt ông ta. Trận nổ này làm đất rung núi chuyển, nước biển bị bắn lên cao rồi vòng một ít lên người bọn họ. Không đợi tiếng động lắng lại, Thẩm Thanh Lan đã nhanh chóng bò dậy, “Đi mau!”
Mọi người cũng phản ứng rất nhanh, bèn trở lại xe rồi lập tức chạy ra ngoài.
Đến khi quản gia chấp nhận sự thật Tần Nghiên đã bị nổ chết thì đám người Phó Hoành Dật đã lái xe đi rất xa.
Mắt quản gia đỏ ngầu, trong mắt đều là vẻ điên cuồng, “Đuổi theo cho tôi, một tên cũng không được để sống.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói. Trò chơi rượt đuổi quanh đường núi bắt đầu. Đám người Thẩm Thanh Lan vừa chạy vừa nã súng về phía sau, đạn bắn vào thân xe rồi rơi xuống mặt đường, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn. Bỗng nhiên, xe của đám Thẩm Thanh Lan bị người của quản gia bắn thủng lốp, ngay cả bình xăng cũng bị bắn thủng, “An, chúng ta phải bỏ xe thôi.” Kim Ân Hi nói.
Thẩm Thanh Lan gật đầu rồi nói với Phó Hoành Dật trên chiếc xe bên cạnh, “Phó Hoành Dật, yểm trợ bọn em.” Phó Hoành Dật và Allen nghiệm mặt rồi tới gần Thẩm Thanh Lan hơn. Phó Hoành Dật mở cửa xe chĩa súng ra sau bắn liên tục mấy phát, Allen thì ở cửa xe bên kia. Dưới sự yểm trợ hỏa lực của hai người, ba chiếc xe của thuộc hạ Allen dần tiến đến gần xe của Thẩm Thanh Lan, Kim Ân Hi lợi dụng đúng thời cơ nhảy thẳng qua, sau đó đến Tô Tinh. Thẩm Thanh Lan điểu khiển xe, thấy Kim Ân Hi và Tô Tinh đã rời đi. Mọi người thấy cô đột nhiên lâm vào khó khăn.
Cô phải làm sao đây. Vừa rồi cô giữ cho tốc độ cho hai xe song song nên Kim Ân Hi và Tô Tinh mới thuận lợi nhảy qua xe hắn, bây giờ đến phiên cô thì phải làm sao đây?
“Thanh Lan, đưa tay cho anh.” Phó Hoành Dật nói.
Allen lập tức hiểu được ý của Phó Hoành Dật, bèn bảo Peter giữ đều tốc độ với xe của Thẩm Thanh Lan. Andrew đã nhoài nửa người ra ngoài xe, điên cuồng bắn về phía bọn người quản gia.
Quản gia trơ mắt nhìn Tần Nghiên bị nổ tan xác trước mặt mình thì đã sớm phát điện nên tất nhiên không chịu buông tha cho Thẩm Thanh Lan.
Ông ta gần như tập trung hết hỏa lực vào xe của cô, lúc này cô mà nhảy sang sẽ rất nguy hiểm. Nhưng nếu cô không nhảy thì khi xe nổ tung, cô sẽ càng nguy hiểm hơn. Cân nhắc lợi và hại, hiện giờ cô chỉ có thể lựa chọn nhảy khỏi xe.
Phó Hoành Dật vứt súng đi, một tay nắm thật chặt cửa xe, một tay duỗi về phía Thẩm Thanh Lan, hoàn toàn không quan tâm đan lạc bên người. Nếu không nhờ đám Allen và Andrew yểm trợ, đoán chừng anh đã bị thương. Thẩm Thanh Lan mở cửa xe, nắm lấy tay Phó Hoành Dật, đặt chân lên xe Allen. Anh kéo mạnh một cái, cô liền ngã vào lòng anh.
Anh che chở cô chui vào xe, cô quay lại nhìn anh. Vừa nãy cô nghe được tiếng rên của anh, tám chín phần là đã bị thương. Phó Hoành Dật lắc đầu nhìn cô, ra hiệu mình không sao. Một giây cuối cùng, anh bị trúng đạn lạc vào cánh tay. Anh mặc quần áo màu đen, nên không nhìn thấy vết thương đang chảy máu. Nhưng quần áo sẫm màu lại và mùi máu tanh vẫn nhắc nhở Thẩm Thanh Lan biết rằng anh đã bị thương.
Cô kéo tay anh qua, đang định kiểm tra cho anh thì anh lại rút tay ra, đưa súng cho cô, “Chờ an toàn rồi nói.” Cô mím môi, nhìn anh một lúc lâu rồi tập trung chú ý về phía sau.
“Allen, không xong rồi, phía trước bị sạt lở do cơn mưa to đêm qua, đường bị một tảng đá lớn cản trở, chúng ta không qua được.” Sắc mặt Peter chợt biến khi nghe đàn em báo cáo. Mọi người nghe vậy thì mặt đều biến sắc, đúng là nhà dột còn gặp mưa. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhanh chóng quan sát địa hình gần đây một chút, “Nhanh, chúng ta lên núi.”
Một bên là núi, một bên là biển, chắc chắn bọn họ không thể nhảy xuống biển tập thể, cũng sẽ không chọn cách chết cùng quản gia vào lúc này. Tần Nghiên đã chết, trong tay bọn họ không còn lợi thế để ràng buộc quản gia, hơn nữa bây giờ quản gia đã là một kẻ điên. Ông ta chỉ muốn giết hết bọn họ để chôn cùng Tần Nghiên chứ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của mình. Đây là lối đánh liều mạng, bọn họ chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.
Trước mắt, đây là phương án tốt nhất, Kim Ân Hi và Andrew dẫn theo mấy người đánh yểm trợ, những người khác nhanh chóng xuống xe men theo lối nhỏ bên hồng leo lên núi. Người bên quản gia thấy thế thì lập tức tập trung hỏa lực tấn công, nhưng bị bọn Kim Ân Hi cản lại. Đám người vừa rút lui vừa chiến đấu.
“Tôi đã liên lạc với máy bay trực thăng rồi, chúng ta cần phải chạy lên đỉnh núi, trên đó có một khoảng đất bằng, trực thăng sẽ chi viện ở đó, mười phút sau sẽ đến.” Allen nói.
Người của bọn họ ở đây khá nhiều, máy bay trực thăng chỉ có thể chở số người có hạn, trước mắt hắn chỉ liên lạc được với ba chiếc. Nói cách khác, sau lần này thì thuộc hạ của hắn sẽ tổn thất hơn phân nửa, nhưng Allen không để ý tới những điều này, bất kể giá nào cũng phải đưa Thẩm Thanh Lan rời đi an toàn.
Cánh tay trái của Phó Hoành Dật đã bị thương, máu vẫn chảy liên tục, Thẩm Thanh Lan sốt ruột, thế nhưng bây giờ không thể dừng lại để băng bó cho anh, người của quản gia vẫn đuổi theo phía sau. Bên cạnh liên tục có người ngã xuống mà Thẩm Thanh Lan vẫn không quay đầu lại, đám người rút lui lên đỉnh núi. Số người bên quản gia chỉ còn lại 1/3, nhưng bọn chúng trang bị vũ khí đầy đủ. Trong chốc lát, mấy người Thẩm Thanh Lan đã bị đánh đến không còn sức đánh trả.
Người của Allen đã tổn thất hơn phân nửa, ngay cả Kim Ân Hi cũng bị trúng đạn. Tô Tinh vừa đỡ cô, vừa chĩa súng ra sau nã mấy phát, cả đám vất vả lắm mới chạy lên núi được.
Mà cùng lúc đó, người của quản gia cũng đã đuổi kịp.