Đã hơn một tuần không liên lạc được với Kim Ân Hi, cuối cùng Daniel cũng cuống lên. Anh ta gọi cho Thẩm Thanh Lan, máy cô cũng trong trạng thái mất liên lạc, không biết hai người này đã đi đâu. Nhớ lại trước khi lên đường, Kim Ân Hi đã cam đoan với anh ta rằng sẽ tuyệt đối an toàn, Daniel cảm nhận rõ ràng được rằng Kim Ân Hi gạt anh. Chờ đến sau một ngày xảy ra chuyện, liên tục gọi cho đám Thẩm Thanh Lan không bỏ cuộc, rốt cuộc Daniel cũng liên lạc được với Thẩm Thanh Lan.
Lúc ấy Thẩm Thanh Lan đã tìm kiếm Kim Ân Hi một ngày đêm, nhờ Tô Tinh nhắc nhở mới nhớ báo bình an về nhà, vừa mới mở máy đã nhận được điện thoại của Daniel. Thẩm Thanh Lan nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, lưỡng lự không bắt máy. Phó Hoành Dật thấy thế thì lấy điện thoại của cô và nhận cuộc gọi này. “Tôi là Phó Hoành Dật.”
Ở đầu dây bên kia, Daniel hơi sững người, nghe thấy Phó Hoành Dật bắt máy thì hơi bất ngờ, nhất thời ngập ngừng không biết mở lời thế nào.
“Xin hỏi Thanh Lan có ở bên cạnh anh không?” Daniel hỏi.
Phó Hoành Dật im lặng thoáng nhìn ra mặt biển, không nói về Thẩm Thanh Lan mà trầm giọng nói, “Daniel, Kim Ân Hi đã xảy ra chuyện...” Anh nói ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra cho Daniel biết. Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng điện thoại rơi xuống đất, đầu dây bên kia lập tức vọng đến âm báo bận.
Daniel ngây người đứng yên tại chỗ, làm cách nào cũng không tiêu hóa được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Phó Hoành Dật, “Không phải sự thật, chắc chắc anh ấy nói nhầm, nhất định là vậy.” Anh lẩm bẩm. Bỗng nhiên anh ta như phát điên, nhặt điện thoại ở dưới đất lên gọi cho Thẩm Thanh Lan lần nữa. Người nghe máy vẫn là Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan lúc này lại nhảy xuống nước tìm người.
“Daniel, tôi hiểu tâm trạng của anh, hiện tại chúng tôi vẫn tìm kiếm ở nơi Kim Ân Hi rơi xuống, bất luận thế nào chúng tôi cũng sẽ tìm được cô ấy. Nhưng... anh cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Phó Hoành Dật nói với anh ta trường hợp xấu nhất. Lúc ấy lựu đạn nổ rất gần trực thăng, người trên trực thăng đều chịu ảnh hưởng, mà đứng mũi chịu sào chính là Kim Ân Hi và Allen.
Lần này Daniel đã nghe rõ ràng, anh cúp máy, thẫn thờ ngồi xuống sô-pha. Không đầy mười phút sau bỗng nhiên đứng lên phóng như điên ra ngoài.
“Mẹ, là con đây.” Điện thoại kết nối, Daniel trầm giọng nói, những người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng con trai mình lại chẳng hề vui vẻ chút nào. Sinh nhật chồng bà ta lần trước, bà ta đã cầu mong con trai về nhà một chuyên, nhưng cuối cùng Daniel lại không xuất hiện, trong lòng bà ta vẫn còn rất tức giận.
“Có chuyện gì không?” Giọng điệu người phụ nữ cứng nhắc. “Mẹ, con cầu xin mẹ hãy giúp con tìm một người, chỉ cần mẹ giúp con tìm được cô ấy thì yêu cầu gì con cũng đồng ý” Daniel nói thẳng mục đích của mình.
Người phụ nữ sững người, “Người nào?”
“Kim Ân Hi, bạn gái con, bây giờ máy bay của cô ấy vì chút chuyện ngoài ý muốn mà rơi xuống biển, con xin mẹ hãy giúp con tìm cô ấy, chỉ cần mẹ bằng lòng giúp con thì sau này mẹ bảo con làm gì cũng được.” Daniel cố gắng làm giọng mình bình tĩnh lại.
Người phụ nữ nghe anh ta nói thế thì nhíu mày, “Máy bay rơi xuống biển thì chắc chắn là chết rồi, Daniel à, cho dù tìm được thì con bé cũng đã chết.”
“Không thể nào, Ân Hi nhất định còn sống, mẹ, con cầu xin mẹ hãy tìm cô ấy giúp con. Cho dù... cho dù chỉ còn là bộ...” Daniel không nói được nữa, giả thiết này thật đáng sợ, dù chỉ nghĩ thoáng qua anh cũng không chấp nhận được.
“Nếu như con khăng khăng muốn tìm thì mẹ sẽ giúp con, nhưng điều kiện của mẹ là con phải về gia tộc để thừa kế sản nghiệp của ba con.” Người phụ nữ nhân cơ hội đưa ra điều kiện, bà ta mặc kệ cô gái kia là ai, cũng mặc kệ cô ấy còn sống hay đã chết, chỉ cần có thể khiến Daniel trở về, ngoan ngoãn nghe lời bà ta, thì bà ta sẽ bằng lòng giúp con trai tìm kiếm Ân Hi gì đó. “Được, con đồng ý, địa điểm máy bay của cô ấy rơi xuống là...” Daniel báo một địa chỉ, nơi đó cách đại bản doanh của gia tộc bọn họ không xa lắm. Có thể nói xây dựng làng du lịch ở vùng biển ấy là quyết sách sai lầm của một người trong gia tộc bọn họ trước đây, kết quả đã tốn một số tiền lớn. Người phụ nữ vừa nghe được địa chỉ này thì bỗng nghĩ ngay đến tin tức về vụ đọ súng một ngày trước, nhíu chặt mày, “Daniel, con thành thật nói cho mẹ biết, vụ đọ súng hôm qua có liên quan gì đến con không?” “Chuyện đó mẹ không cần quan tâm, mẹ chỉ cần giúp con tìm người thôi, vậy thì con sẽ nghe lời mẹ mà về nhà, sẽ ngồi lên chức chủ tịch theo ý mẹ, cho dù mấy người anh kia có muốn ngăn cản thì con cũng sẽ diệt trừ sạch sẽ những chướng ngại đó.”
Người phụ nữ nghe thể thì khá hài lòng, đây là đứa con trai duy nhất của bà ta. Mọi thứ trong nhà đều do bà ta và chồng cố gắng tạo dựng, lẽ ra phải thuộc về con bà ta, chứ không phải những kẻ xem bà ta là mẹ kế ác độc, tàn nhẫn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Lúc Daniel đuổi tới chỗ xảy ra chuyện thì bọn Thẩm Thanh Lan đã trục vớt rất lâu, còn người của gia tộc Daniel thì đang giúp tìm người. Lúc này, Thẩm Thanh Lan mới biết được, thì ra người đại diện của mình chính là con trai của gia đình giàu có nhất nước Ý. Nhưng lúc đó, cô hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý đến Daniel.
Daniel đứng ở mũi tàu khác, nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Thanh Lan nơi xa thì khó kìm nén đau buồn, khẽ thì thào với gió biển tung bay trong không khí. “Kim Ân Hi, rốt cuộc em đang ở đâu, em đã hứa với anh là tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì mà, em là đồ lừa đảo, nếu em vẫn không về thì anh sẽ chia tay em, sẽ đi tìm những cô gái khác, em có nghe thấy không, em mau trở về đi, anh nhớ em lắm.”
“Daniel, đã tìm khắp vùng biển này không chỉ một lần, hoàn toàn không thấy ai, chỉ sợ con bé đã...” Mẹ Daniel nói sau lưng anh.
“Tiếp tục tìm, nhất định con phải tìm được.” Hốc mắt Daniel đỏ hoe. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù cho có lật tung cả vùng biển này lên anh cũng tuyệt đối không bỏ cuộc. Nhưng đã tìm hai ngày rồi, người rơi xuống biển cũng đã ba ngày. Nếu lúc rơi xuống không bị thương gì thì đoán chừng bây giờ cũng đã chết. Đã thế lại còn rơi xuống nơi biển khơi rộng lớn, sinh vật biển nhiều như vậy, ai biết thi thể có còn ở đó hay không, nếu như bị con cá lớn nào đó nuốt chửng, chẳng phải bọn họ sẽ phải tìm cả đời sao? Bà ta đồng ý giúp Daniel tìm người, nhưng không đồng ý tìm hoài tìm mãi. Nếu con trai đã trở về, vậy thì lần này bất kể ra sao bà ta cũng sẽ không để Daniel bỏ đi nữa, cho nên bà ta nháy mắt với người bên cạnh, người đó gật đầu rồi đi vào boong tàu. Người đàn bà xoa dịu, “Daniel, mẹ biết người này rất quan trọng với con, chắc chắn mẹ sẽ giúp con tìm cô ấy, nhưng đã vài ngày rồi con không nghỉ ngơi, con vào trong nghỉ ngơi chút đi. Mẹ sẽ cho người tiếp tục tìm, dù sao cũng không thể vẫn chưa tìm được người mà con đã không kiên trì được, đúng không.” Daniel vốn không muốn đi, nhưng mẹ anh nói rất có lý, anh ta phải kiên trì, thế là bèn theo người đàn bà đó vào khoang tàu. Bà ta lấy cho anh chút đồ ăn nhưng anh không đói, ăn không vào.
Bà ta thấy Daniel chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thì lên tiếng lần nữa, “Daniel, trước hết con ăn chút gì đi, nếu không sẽ không chịu nổi đó.” Daniel chỉ cần nghĩ tới Kim Ân Hi chưa rõ sống chết là càng không ăn nổi, nhưng vẫn ép mình cố nuốt mấy miếng bánh mì, ngay cả nhai cũng không thèm nhai mà nuốt luôn. Người phụ nữ đưa cho anh một ly sữa, “Nếu ăn không vào thì đừng ăn, uống sữa trước đi.”
Daniel uống ực một cái hết ly sữa liền muốn đứng dậy ra khỏi boong tàu tiếp tục tìm người, anh định đi hỏi Thẩm Thanh Lan về tình hình bên kia. Có điều, vừa đến cửa boong, anh ta đã cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.
“Đi thôi, quay về.” Người phụ nữ thản nhiên kêu người đỡ Daniel lên ghế, tàu của bọn họ cứ thể nhanh chóng rời khỏi vùng biển này.
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Phó Hoành Dật, nhìn thấy bên phía Daniel rút lui thì giật mình, định gọi điện cho anh ta mới phát hiện điện thoại trong tay đã hết pin. Chẳng lẽ Daniel từ bỏ Kim Ân Hi nhanh vậy sao? Không, sẽ không đâu, Daniel quan tâm Ân Hi như thế, sao lại dễ dàng bỏ cuộc thể chứ? Thẩm Thanh Lan không nghĩ ra. Chỉ là giờ phút này tâm tư của cô không để ý đến những điều đó, cô nhìn ra mặt biển mênh mông vô bờ, bỗng cảm thấy tuyệt vọng, “Phó Hoành Dật, anh nói xem bọn họ còn sống không?” “Nhất định còn sống” Phó Hoành Dật nói chắc nịch, cho dù lòng anh cũng không chắc lắm. Thẩm Thanh Lan ngơ ngẩn nhìn ra mặt biển, chậm rãi gật đầu, “Phải, chắc chắn bọn họ còn sống.” Mặc kệ từng có bao nhiêu ân oán với Allen, thì ít nhất tại thời khắc này, Thẩm Thanh Lan cũng cảm nhận rõ được rằng cô không muốn hắn chết.
Mà lần tìm kiếm này của bọn họ lại mất thêm một tuần lễ mà vẫn chưa tìm được tung tích của ai. Không, không phải không thu hoạch được gì, bọn họ tìm thấy xác của một chiếc trực thăng trên một hòn đảo nhỏ ở vùng biển gần đó. Tất cả những người trên máy bay đều đã chết, kể cả phi công, nhưng trong những người đó không có Kim Ân Hi và Allen. Lúc lựu đạn nổ, hai người họ vẫn lơ lửng trên thang dây của máy bay, vốn dĩ chưa chui vào cabin mà ngã thẳng từ trên thang xuống biển, muốn tìm hai người họ trong biển rộng mênh mông cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển. Đám Thẩm Thanh Lan đã tìm khắp các hải đảo lớn nhỏ quanh vùng biển này, ngoại trừ xác của máy bay trực thăng ra thì không phát hiện gì khác. “An, đã mười ngày rồi, bỏ cuộc đi.” Andrew nghiêm túc nói, mấy chỗ có thể tìm đều đã tìm hết rồi, nếu thật sự còn sống thì chắc chắn đã tìm được. Cho dù không muốn tin, Andrew cũng không thể không chấp nhận sự thật rằng Kim Ân Hi đã chôn thấy dưới biển cả.
Thẩm Thanh Lan đứng trên boong tàu, chỉ mới hơn một tuần lễ mà cô đã gầy gò hốc hác, thoạt nhìn chỉ cần gió thổi qua là ngã.
Phó Hoành Dật thì từ sau ngày đuối nước, Thẩm Thanh Lan không cho phép anh xuống biển nữa. Dưỡng sức mấy ngày, cuối cùng vết thương trên người cũng đã không còn đáng sợ nữa. Mà Thẩm Thanh Lan thì sau cái ngày trút hết cảm xúc đã dần lấy lại bình tĩnh, mặt không có biểu cảm gì, vẫn hướng mắt nhìn ra biển nghe Andrew nói, “Ngay cả anh cũng tin rằng Ân Hi đã chết rồi sao?” Andrew im lặng, những người trên thuyền, ngoài Thẩm Thanh Lan ra thì những người khác đều đã chấp nhận sự thật Allen và Kim Ân Hi đều đã chết. Cô quay người, lặng lẽ nhìn Andrew, đặt tay lên ngực mình, chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh, “Andrew, lòng em mách bảo em rằng bọn họ vẫn còn sống và đang ở một nơi nào đó gần đây, chờ em đến tìm bọn họ.” “An, đó là ảo giác của em thôi, những nơi có thể tìm được gần đây bọn anh đã tìm hết rồi, ngay cả những hải đảo bọn anh cũng đã tìm kiếm mấy lần. An à, hãy chấp nhận sự thật đi, bọn họ đã chết rồi.” Giọng Andrew đầy đau thương, nếu như có thể, anh cũng hy vọng Kim Ân Hi còn sống. Bọn họ đã từng cùng nhau trải qua sinh tử mà vẫn tiếp tục sống được cho đến bây giờ, chỉ không ngờ rằng lại ngã xuống ở đây.
Khóe môi Thẩm Thanh Lan khẽ cong lên nhưng lại mang ý vị lạnh lẽo, “Em nhất định sẽ tìm được bọn họ.”
“An à, đừng tìm và cũng đừng tra tấn mình nữa, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của em, không ai ngờ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế, Ân Hi sẽ không trách em đâu.” Mọi người đều nhìn thấy cô tự tra tấn mình trong những ngày qua, sao lại không phải cũng đang tra tấn bọn họ chứ.
Mặc dù Phó Hoành Dật không nói gì, chỉ luôn yên lặng ở bên cô giúp cô tìm người. Nhưng Andrew nhận ra, người đau khổ nhất ở đây ngoài Thẩm Thanh Lan ra còn có Phó Hoành Dật.
Những người khác không nói được mấy câu này, cũng không có tư cách nói, nhưng Andrew có thể. Bọn họ cùng nhau tới đây, cùng nhau xông vào từng quỷ môn quan. “An, bỏ cuộc đi, hãy nghĩ đến chồng con em. Những ngày gần đây, Phó Hoành Dật luôn ở bên giúp em, đau đớn cùng em, mệt mỏi cùng em, còn con em nữa, thằng bé cũng luôn đợi chờ em trở về, nó vẫn chưa tròn một tuổi, em hãy nghĩ về người thân của em, An à, bỏ cuộc đi.” Andrew chớp mắt mấy cái để che giấu đau thương nơi đáy mắt.
Thẩm Thanh Lan nhìn ra mặt biển, sau đó quay sang nhìn Phó Hoành Dật đang đứng ở một phía khác trên thuyền chỉ huy mọi người tìm người. Từ góc độ của cô nhìn qua, chỉ có thể thấy được một bên khuôn mặt anh, chính từ góc nghiêng này đã khiến cô đột nhiên nhận ra những ngày gần đây anh cũng gầy đi rất nhiều. Mà càng chói mắt hơn là bằng gạc trên tay anh.
Cô lướt nhìn từng người trên thuyền, trong những người này có những đàn em còn lại của Allen, cũng có Tổ Tinh không biết từ đầu đến. Nhưng có một điều không ngoại lệ là vẻ mặt ai cũng đẩy mệt mỏi, mà người hoàn toàn xa lạ như Tô Tinh cũng cố nén vết thương trên bụng mà chờ đợi trên biển mười ngày.
Tuy lênh đênh trên biển hơn mười ngày, mỗi lần là từng nhóm đi tìm những vẫn khiến người ta vô cùng mệt mỏi.
Thẩm Thanh Lan khẽ đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại: Ân Hi, Allen, thực sự xin lỗi. Rồi lại mở mắt ra, trong mắt cô vẫn là một khoảng yên tĩnh, “Về thôi.”
Andrew sững người, lập tức không phản ứng kịp, “An.” “Trở về thôi, tất cả mọi người đều đã mệt rồi.”
Andrew gật đầu rồi ra hiệu cho Phó Hoành Dật quay về. Phó Hoành Dật quay lại bến tàu nhìn Thẩm Thanh Lan từ trên tàu đi xuống, lo lắng, “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan mấp máy môi, “Chúng ta trở về thôi.” Cô bỏ cuộc, làm kẻ đào ngũ.
Daniel không ngờ ấy vậy mà mẹ anh lại bỏ thuốc để đưa anh về nhà. Nhìn căn phòng quen thuộc, cửa sổ và cửa phòng đóng chặt, sắc mặt anh tái mét.
Anh nhảy xuống giường, đập cửa thật mạnh, “Mở cửa, mở cửa ra cho tôi.” Người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong thì liếc nhìn nhau rồi một người đi tìm mẹ Daniel, một người khác thì lên tiếng, “Tam thiếu gia, phu nhân sẽ lập tức tới ngay.”
“Các người mở cửa ra cho tôi.” Daniel tức giận gào thét.
“Tam thiếu gia, phu nhân bảo rằng dù ngài có tỉnh thì chúng tôi cũng không được mở cửa cho ngài, nếu không chúng tôi sẽ phải rời khỏi đây, ngài đừng làm khó chúng tôi.” Người ngoài cửa khó xử. “Nếu anh không mở cửa cho tôi thì tôi sẽ cho anh cút xéo ngay bây giờ, dù tôi rời khỏi nhà nhiều năm nhưng vẫn còn chút quyền lực đấy.” Daniel lạnh giọng nói.
“Tam thiếu gia, xin ngài đừng làm khó tôi, dù ngài nói gì thì tôi cũng không mở cửa cho ngài đâu, phu nhân sẽ lập tức tới ngay, ngài đừng nóng vội.” Đương nhiên Daniel rất vội, rõ ràng mẹ anh muốn anh quay lại cái nhà này. Mà anh cũng thật ngốc, vậy mà lại đi tin rằng mẹ mình sẽ thật lòng giúp tìm người, chẳng phải anh đã sớm biết mẹ mình là một kẻ ham muốn quyền lực và có dã tâm vô cùng lớn sao.
Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, Daniel nghe thấy âm thanh thì ngưng gào thét. Cửa được mở ra, một gương mặt đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi xuất hiện trước mặt anh, tóc đen nhánh, rõ ràng là được chăm sóc vô cùng tốt.
“Vừa về đã giở trò ra oai, Daniel, mấy năm nay con càng ngày càng không biết quy củ.” Người đàn ông trầm giọng, nhưng trong giọng nói lại chẳng có bao nhiêu trách cứ. Vị này chính là Carlos Creamer - ba của Daniel.
Daniel nhìn thấy ba mình thì cứng đơ người, cúi đầu, “Ba.”
“Nếu mẹ con không đưa con về bằng cách này thì có phải con định vĩnh viễn không về nhà không?” Carlos hơi dịu giọng, hỏi.
“Ba à, sau này chúng ta hẵng nói chuyện này, bây giờ con có việc gấp, trước hết ba hãy cho con ra ngoài đi.” “Daniel, mẹ con đã nói với ta chuyện xảy ra vừa rồi, ta sẽ tiếp tục tìm người giúp con, nhưng con đã về thì hãy yên tâm ở nhà, dù có tìm được hay không thì ta cũng sẽ báo với con.” Daniel nhìn ba mình, ánh mắt đầy vẻ khó tin, “Ba, đây là ba hạn chế tự do của con, đó là phạm pháp.”
“Daniel, ta làm thể là vì muốn tốt cho con. Ta nói rồi, ta sẽ giúp con tìm người nhưng con nhất định phải ở nhà.” Thấy Daniel không chịu khuất phục, Carlos thở dài một hơi, “Daniel, ta đã già rồi, cha con chúng ta đã rất nhiều năm chưa gặp nhau, coi như con ở nhà với ta đi.”
Nghe vậy, Daniel im lặng nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt của ba mình, một lát sau anh mới nhỏ giọng nói, “Ba à, cô ấy rất quan trọng với con, con nhất định phải tìm được cô ấy.”
Carlos đi vào phòng anh, đóng cửa lại, nhìn con trai, “Daniel, trải qua chuyện lần này, chẳng lẽ con vẫn chưa hiểu sao?”
Daniel không hiểu ông ta muốn nói gì.
“Chỉ có nắm giữ quyền lực trong tay thì con mới có quyền điều khiển nó, mới có thể có được tự do. Nếu lúc trước con nghe lời ta thì bây giờ con đã là chủ tịch tập đoàn, kế thừa sản nghiệp gia tộc ta rồi, muốn tìm người là có thể tự dựa vào chính mình mà không cần phải cầu xin ai giúp đỡ.”
Daniel trầm mặc, xưa nay anh không cảm thấy quyền lực quan trọng. Lúc trước, anh rời khỏi gia tộc cũng bởi vì chán ghét cái gia tộc anh lừa dối gạt, tranh giành cấu xé lẫn nhau, rõ ràng là người thân chảy cùng một dòng máu, thể nhưng lại không cảm nhận được chút tình thân gia đình, anh em, người thân đều muốn hãm hại anh, để anh mất đi tư cách thừa kế.
Daniel chán ghét gia đình như thế, cho dù anh là người con được ba thương yêu nhất, dù ba anh nói sẽ giao hết gia nghiệp cho anh, anh vốn dĩ không cần tranh giành với hai người anh em khác, nhưng anh vẫn thấy chán ghét cuộc sống như thế, cho nên anh kiên quyết, dứt khoát rời khỏi gia đình đó.
“Daniel, ta đã già rồi, ta không biết ta còn giữ được cái nhà này, công ty này cho con được bao lâu nữa, chẳng lẽ con thật sự muốn nhìn ba vỡ tim vì con sao? Ta biết con không thích tranh giành với người khác, cho nên mấy năm nay ta để con tự do, nhưng bây giờ con sống tự do đủ rồi, nên trở về thôi.”
“Ba, con chỉ muốn tìm được cô ấy thôi.” Daniel nói. “Chỉ cần con bằng lòng trở về, thì con muốn tìm thế nào, tìm bao lâu, ta đều tùy con.” Carlos cảm thấy những việc này không thành vấn đề, chỉ cần làm Daniel đồng ý trước là được. Còn cô gái kia, 80-90% là đã chết rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. Hiện tại Daniel không từ bỏ được, chờ thêm một thời gian nữa, khi anh chán ngán rồi sẽ bỏ cuộc thôi.
“Daniel, ta không ép con, con có thể suy nghĩ thật kỹ lời ta nói, ta cho con một ngày để suy nghĩ, con hãy nghĩ rõ ràng xem cuối cùng nên lựa chọn thể nào, ngày mai vào giờ này con hãy cho ta câu trả lời, là đi hay ở ta đều sẽ tôn trọng lựa chọn của con. Về phần mẹ con, ta sẽ nói cho bà ấy hiểu. Nhưng Daniel à, đây là cơ hội cuối cùng ta cho con, nếu lần này con lại lựa chọn từ bỏ, vậy thì sau này dù con có trở về, con cũng sẽ mất tư cách thừa kế và ta cũng sẽ rút hết những người đang giúp con tìm người về. Nếu con muốn dựa vào chính mình thì ta sẽ không giúp con nữa.”