Phương Đồng bị người của công ty đối phương lạnh nhạt suốt một tuần, khiến quản lý Phùng và quản lý Đơn vô cùng sốt ruột. . Làm sao bây giờ, việc này thật sự không thành công sao?” Mặt mày quản lý Đơn sầu não. Quản lý Phùng bồn chồn trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói, “Đừng lo, cho dù thật sự thất bại thì người nên lo lắng cũng không phải là Phương Đồng sao?” Quản lý Đơn lại không lạc quan như vậy, nếu hạng mục này thật sự thất bại thì hai người bọn họ nhất định sẽ không xong. Nhưng thấy dáng vẻ thờ ơ của quản lý Phùng, cô ta lại không muốn nói gì nữa, nói nhiều ngược lại càng có vẻ như mình rất vô dụng. Nhân thời gian ăn trưa, quản lý Đơn đến gõ cửa phòng làm việc của Phương Đông. Phương Đông nhìn người vừa tới thì bỏ bút viết trong tay xuống, “Có việc gì vậy quản lý Đơn?” Quản lý Đơn do dự nói, “Giám đốc Phương, tôi...”. “Quản lý Đơn, có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải ấp a ấp úng.”
“Giám đốc Phương, về hạng mục kia... tôi... Có phải đối phương còn giận vì chuyện hôm đó không? Nếu là như vậy, tôi có thể đi xin lỗi bọn họ.” Quản lý Đơn nói.
“Chuyện này tôi tự có tính toán.” Phương Đồng thản nhiên nói. Cô nhìn sang lịch để bàn, đã qua một tuần, chắc đối phương cũng đã không ngồi yên được nữa rồi.
“Giám đốc Phương, tôi thật lòng muốn sửa chữa sai lầm, xin cô hãy tin tôi.” Quản lý Đơn cứ tưởng rằng Phương Đồng không tin lời mình. “Quản lý Đơn, tôi đã báo cáo chuyện hạng mục với Tổng giám đốc Thẩm, về sau hạng mục này sẽ do tối phụ trách. Còn về sai lầm của các cô, tôi cũng đã báo cáo với Tổng giám đốc.” Nói đến đây, cô dừng lại một lúc, nhìn sang quản lý Đơn, quả nhiên thấy mặt cô ta lập tức biến sắc.
Tim quản lý Đơn đập mạnh, chờ Phương Đồng nói tiếp, thế nhưng cô lại không nói gì nữa, “Giám đốc Phương, Tổng giám đốc nói sao?” Phương Đông như cười như không nhìn cô ấy, nói tiếp, “Tổng giám đốc đồng ý với đề nghị của tôi, trừ các cô mỗi người một quý tiền thưởng” “Chỉ vậy thôi sao?” Quản lý Đơn ngạc nhiên. Cô ta cứ nghĩ nếu Thẩm Quân Dục đã biết chuyện thì hậu quả tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế, nhẹ nhất là giáng chức, thậm chí cổ ta còn nghĩ sẽ bị đuổi khỏi công ty. Trừ khi... cô ta nhìn về phía Phương Đồng đã vùi đầu vào công việc lần nữa, bỗng nhiên không nói nên lời. Vẻ mặt quản lý Đơn phức tạp, cô ta nhìn Phương Đông. Bọn họ hay chống đối cô như thế, vậy mà trước mặt Thẩm Quân Dục, cô lại nhận hết trách nhiệm vốn thuộc về bọn họ. “Còn có việc gì không?” Phương Đồng hỏi.
“Không... không.” “Nếu thật sự không còn thì trở về làm việc đi. Đúng rồi, gọi Thẩm Quân Trạch vào giúp tôi.” Nét mặt Phương Đồng thản nhiên. “Được, giám đốc Phương.” Quản lý Đơn đi tới cửa thì dừng bước, “Giám đốc Phương, cảm ơn.”
Phương Đồng không nói gì, nhưng khóe môi lại cong lên, khẽ mỉm cười. “Chị Đồng, chị tìm em à?” Thẩm Quân Trạch đi vào. Phương Đồng gật đầu, “Chuẩn bị đi, lập một bản hợp đồng mới, hạ thấp giá thành xuống năm phần trăm cho tôi.” “Chị Đồng, bọn họ muốn tăng giá, nhưng bây giờ chị lại ép giá, như vậy bọn họ có đồng ý tiếp tục hợp tác không? Đã qua một tuần rồi mà đối phương vẫn không hề hồi âm.” Thẩm Quân Trạch không quá tán thành với mức giá mà Phương Đông đề ra. Trong một tuần qua, trừ bốn ngày đầu ra thì mấy ngày tiếp theo cậu ta đều thấp tha thấp thỏm. Nhất là mấy ngày nay, đối phương vẫn không liên lạc với họ, mà họ cũng chẳng tìm được xướng thích hợp để thay thế. Thậm chí buổi tối cậu ta còn không thể ngủ ngon. “Bọn họ sẽ đồng ý thôi.” Phương Đồng nói chắc nịch.
Thẩm Quân Trạch không biết tại sao Phương Đồng lại tự tin như thế, rõ ràng lửa đã cháy đến nơi, vậy mà cô còn có thể ung dung, chẳng lẽ nắm chắc phần thắng như vậy sao? Nếu lỡ hạng mục này có sai sót gì thì chẳng phải chỉ tổn thất mây triệu, mà sẽ là mấy trăm triệu.
Phương Đồng biết Thẩm Quân Trạch lo lắng nên lại nói, “Tôi nắm được một thông tin, hoàn toàn không có ai tiếp xúc với bọn họ cả. Bọn họ chỉ mượn chuyện này để nâng giá lên thôi. Tuy ở một khía cạnh khác mà nói, bọn họ có thể hợp tác với người khác, nhưng không phải bất cứ công ty nào cũng có thể nuốt trôi số lượng lớn như vậy. Nếu chúng ta không nhận thì lô vật liệu này của bọn họ sẽ hỏng bét trong tay bọn họ. Cậu nói xem thể thì ai mới là người nên lo lắng?”
Nhưng trước kia chúng ta vẫn luôn hợp tác với bọn họ với mức giá này. Nếu ép giá xuống thì có khi nào sẽ làm đối phương tức giận mà không hợp tác với chúng ta nữa không? Trong lòng Thẩm Quân Trạch vẫn có chút lo lắng.
Phương Đồng mỉm cười, “Quân Trạch, có một điều cậu vẫn không hiểu rồi, trong vụ hợp tác này, thật ra bên chiếm thế thượng phong vẫn luôn là chúng ta. Lần này chúng ta đi xin lỗi là bởi vì chúng ta tôn trọng họ là đối tác làm ăn với chúng ta. Nhưng bọn họ lại không nể mặt, vậy thì chúng ta cũng không cần khách sáo nữa.”
Thẩm Quân Trạch nghe Phương Đồng nói xong thì lập tức hiểu ra, “Em hiểu rồi, chị Đồng, bây giờ em sẽ lập tức đi lập một bản hợp đồng mới.”
Và sự thật chứng minh, Phương Đồng đoán không sai. Ngày hôm sau, Hướng Khai liền đích thân gọi điện thoại cho cô, nói là muốn mời cô dùng một bữa cơm. Phương Đồng cũng không từ chối.
Vẫn là nhà hàng trước, có điều lần này người chiếm ưu thế đã thay đổi.
“Giám đốc Phương quả là người đúng giờ.” Hướng Khai xem đồng hồ rồi cười nói. Phương Đồng đến trước thời gian hẹn đúng năm phút. Thật ra nửa tiếng trước Phương Đông và Thẩm Quân Trạch đã đến, có điều hai người có ý ngồi lại trong xe một lúc. Phương Đồng mỉm cười, “Chúng tôi thật lòng muốn hợp tác nên tất nhiên sẽ không để quản lý Hướng đợi lâu.” Hướng Khai rất thích câu này, bật cười ha ha, “Vậy không biết giám đốc Phương suy nghĩ chuyện lần trước thế nào rồi? Giám đốc Ngô của chúng tôi cứ hối thúc tôi mãi.”
Phương Đông trầm ngâm một lúc, đến khi Hướng Khai không kìm lòng được nữa muốn mở lời, cô mới ung dung nói, “Quản lý Hướng, chuyện này tôi đã báo với Tổng giám đốc Thẩm bên tôi. Anh xem chúng ta hợp tác làm ăn nhiều năm thế rồi. Từ trước đến nay luôn hợp tác vui vẻ, vậy mà lần này Giám đốc Ngô của quý công ty lại làm như vậy, Tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi rất giận.”
Nghe vậy, tim Hướng Khai liền đập thình thịch, Nếu tập đoàn quân Lan thật sự không hợp tác với bọn họ nữa, thì bọn họ sẽ thật sự thiệt hại nặng, “Tổng giám đốc Thẩm nói thế nào?”
Ý cười vụt qua ánh mắt Phương Đông, trong lòng nắm chắc, “Tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi nói muốn hợp tác tiếp cũng không phải không được, thế nhưng phải hạ giá xuống 5%. Nếu như công ty anh đồng ý thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác vui vẻ, còn nếu không thì chúng tôi chỉ có thể tìm đối tác khác. Dù sao cũng có không ít người muốn hợp tác với tập đoàn quân Lan. Quản lý Hướng, anh nói có phải không?”
Dù lời nói của Phương Đồng rất ung dung, nhưng Hướng Khai nghe lại như sét đánh ngang tai. “Chuyện này không thể nào.” Hướng Khai nói như đinh đóng cột. Mục đích của bọn họ là nâng giá lên, sao có thể hạ giá xuống được. “Quản lý Hướng, trước tiên anh khoan hãy kích động, từ từ nghe tôi nói đã.” Phương Đồng vẫn rất điềm nhiên.
Hướng Khai đành nén giận, ngồi xuống nghe Phương Đồng nói tiếp.
“Quản lý Hướng, trước đây chúng tôi vẫn hợp tác với các anh bằng mức giá thị trường, so với những công ty khác, mức giá đó đã là khá cao. Điểm này các anh có đồng ý không?”
Quản lý Hướng trầm ngâm, biết lời của Phương Đồng là sự thật, phần lớn khi hợp tác thì giá thành đều phải thấp hơn giá thị trường, vì dù sao số lượng cũng rất lớn, mà tập đoàn quân Lan lại chưa từng ép giá, nên có thể nói là vô cùng rộng rãi.
“Không phải chúng tôi chưa từng tìm hiểu mức giá mà quý công ty đưa ra cho những công ty khác, đều thấp hơn so với tập đoàn quân Lan không dưới 5%. Tính ra tập đoàn quân Lan của chúng tôi vẫn luôn chịu thiệt, nhưng sở dĩ chúng tôi hợp tác với các anh nhiều năm như vậy, là bởi vì thấy các anh luôn lấy đảm bảo chất lượng làm điều kiện hàng đầu.”
Quản lý Hướng càng trầm mặc hơn. Thật ra, đối với chuyện nâng giá này thì trong nội bộ công ty cũng phân thành hai luồng ý kiến. Ý kiến thứ nhất cho rằng đây là một cơ hội tốt để nâng giá, dù sao tập đoàn quân Lan cũng có nhiều tiền, bỏ thêm một chút cũng không phải không được. Nhưng luồng ý kiến khác lại cho rằng bọn họ đang được voi đòi tiên, nếu chọc giận tập đoàn quân Lan thì rất có thể ngay cả chút lợi nhuận như hiện tại cũng không còn.
Có điều, lòng tham của con người luôn không có giới hạn, bọn họ bị cám dỗ bởi phần lợi nhuận cao hơn, cho nên hoàn toàn chẳng quan tâm đến giá thiết phía sau.
Phương Đồng có thể hiểu được cách làm của bọn họ, nhưng lại không muốn dung túng. Những chuyện này, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, nếu lần này thỏa hiệp thì đối phương sẽ cho rằng tập đoàn quân Lan là quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp nát. Hơn nữa, lỡ như bị những đối tác khác biết được và làm theo, thì sau này làm sao tập đoàn Quân Lan còn phát triển được nữa.
Sau khi bàn bạc, Thẩm Quân Dục và Phương Đồng đã nhất trí với điều này.
“Nhưng phía cô đột ngột ép giá nhiều như vậy, chúng tôi sẽ lỗ vốn. Không ai muốn kinh doanh lỗ vốn thể này cả.” Hướng Khai im lặng một lúc lâu rồi nói.
Phương Đồng mỉm cười, “Quản lý Hướng, theo tôi được biết thì công ty các anh báo giá với những công ty khác thấp hơn so với tập đoàn quân Lan những 8%.” Cho nên làm sao có thể nói là lỗ vốn.
Hướng Khai bỏng mặt, không ngờ ngay cả điều này mà đối phương cũng biết được. Sự thật đúng là như vậy, mức giá bọn họ báo với tập đoàn quân Lan là cao nhất. “Tôi biết một mình quản lý Hưởng không thể quyết định được chuyện này, nhưng không sao, quản lý Hướng có thể trở về thương lượng thêm với Giám đốc Ngô. Tất nhiên thời gian không thể quá lâu, tối đa là ba ngày. Nếu như ba ngày sau các anh không thể cho chúng tôi câu trả lời thuyết phục, vậy thì hợp tác giữa chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây. Quân Trạch, đưa hợp đồng mới cho quản lý hướng xem đi.” Câu nói cuối cùng là nói với Thẩm Quân Trạch vẫn như người tàng hình từ đầu buổi nói chuyện đến giờ. Thẩm Quân Trạch đưa bản hợp đồng trong tay cho Hướng Khai. Anh ta lật ra rồi nói, “Xem ra lần này trước khi đến, Giám đốc Phương đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.” Phương Đồng mỉm cười, “Đâu so được với quản lý Hướng.”
“Nếu vậy thì tôi cáo từ trước. Tôi nhất định sẽ thuật lại toàn bộ lời của Giám đốc Phương cho Giám đốc Ngô của chúng tôi nghe.” Phương Đồng đứng dậy bắt tay với đối phương. Đợi sau khi đối phương rời đi, Thẩm Quân Trạch mới lên tiếng, “Chị Đồng, vừa rồi em thật sự căng thẳng muốn chết. Khi nãy mặt mày Hướng Khai cứ lạnh băng, em còn sợ ông ta sẽ động tay động chân.”
Phương Đông nghe mà buồn cười, “Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra đầu. Nói thế nào Hướng Khai cũng là quản lý, sẽ không làm ra chuyện không có đẳng cấp như vậy đâu.” “Có điều chị Đồng à, vừa rồi chị thật là khí thế.” “Có thể nói chuyện này đã thành công hơn phân nửa, chỉ còn chờ ký hợp đồng nữa thôi.” Biểu cảm của Phương Đồng rất thoải mái.
So với cô thì Thẩm Quân Trạch còn khá lo lắng, “Chị Đồng, chị nói xem bọn họ có đồng ý với yêu cầu của chúng ta không? Đến giờ em vẫn không yên tâm lắm.”
“Đừng lo, mức giá lần này tôi đưa ra vẫn để lại cho bọn họ chút lợi nhuận. Tuy phần lợi nhuận này ít hơn trước kia rất nhiều, nhưng so với những vụ làm ăn khác của công ty bọn họ thì vẫn rất lời. Hơn nữa bọn họ không thể nào không biết rằng, sở dĩ chúng ta làm như vậy là để cảnh cáo bọn họ. Chỉ cần bọn họ không ngu ngốc thì nhất định sẽ ký bản hợp đồng này.”
“Chị Đồng, sao chị có thể nhìn ra được những điều này vậy?” Thẩm Quân Trạch tò mò.
“Thật ra rất đơn giản. Trước tiên tôi đã khá hiểu rõ về công ty của bọn họ, đồng thời cũng nói cho bọn họ biết chúng ta biết rõ là bài tẩy của bọn họ. Dưới tình huống này, chỉ cần là người thông minh thì đều biết nên lựa chọn thể nào.”
“Chị Đồng, em phát hiện mình còn phải học tập rất nhiều điều.” Thẩm Quân Trạch than thở.
Phương Đồng mỉm cười, “Bây giờ cậu còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội để học tập và phát triển hơn nữa.” Thẩm Quân Trạch gật đầu. Cậu ta biết Phương Đồng đưa cậu ta theo là để cậu ta học tập, nên tất nhiên sẽ không phụ lòng cô, “Chị Đồng, bây giờ chúng ta về công ty à?” “Không, nhiều món ngon như vậy mà chưa ăn, ăn trước rồi về cũng không muộn.” Món ăn vừa được dọn lên thì Hướng Khai liền ra về, không ăn chẳng phải quá lãng phí sao. Cho đến khi Phương Đông và Thẩm Quân Trạch cơm nước no nê thì đã là một tiếng sau. Nét mặt Thẩm Quân Trạch vô cùng mãn nguyện, vừa rồi Phương Đồng đã chia sẻ với cậu ta rất nhiều kinh nghiệm trong công việc, khiến cậu ta học hỏi được rất nhiều điều. Mà những điều đó, nếu chỉ dựa vào bản thân cậu ta muốn học được thì sẽ phải mất rất nhiều thời gian. “Phương Đông.” Giọng nói quen thuộc vang lên, Phương Đồng ngẩng đầu lên thì thấy Đinh Minh Huy. Trong lòng cô thầm than, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đinh Minh Huy đánh giá Thẩm Quân Trạch đứng cạnh Phương Đông, ánh mắt khó dò, “Phương Đông, vị này là...” Phương Đông lạnh nhạt đáp, “Chuyện này liên quan gì đến anh?” Đinh Minh Huy nhất thời bị nghẹn lời nên hơi xấu hổ. Thật ra hắn ta cũng biết bây giờ mình hoàn toàn không có tư cách để hỏi những chuyện này, nhưng hắn ta vẫn không kìm lòng được muốn hỏi. “Chị Đồng?” Thẩm Quân Trạch khó hiểu. “Chúng ta đi thôi.”
“Phương Đông, đã gặp nhau ở đây rồi thì cùng ăn một bữa đi.” Đinh Minh Huy không muốn vừa gặp Phương Đồng đã phải tạm biệt. “Chúng tôi ăn rồi.” Thẩm Quân Trạch nhận ra Phương Đồng không thích người này nên từ chối. Đinh Minh Huy không để ý đến lời nói của Thẩm Quân Trạch mà chỉ nhìn chằm chằm Phương Đông, muốn xem thái độ của cô thế nào. Có điều, kết quả lại khiến hắn ta thất vọng. Phương Đông hoàn toàn chẳng liếc mắt đến hắn ta. “Tổng giám đốc Đinh, chúng tôi còn có việc, xin anh đừng cản đường.” Ánh mắt Phương Đồng đầy vẻ chán ghét. Cô rất ghét nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra như nặng tình lắm của Đinh Minh Huy. Thật ra thử làm cô buồn nôn hơn chính là ánh mắt hắn ta khi nhìn cô.
Đinh Minh Huy biển sắc. Có điều thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phương Đông, hắn ta lại không dám tiếp tục cản đường cô, đành tránh sang một bên, trơ mắt nhìn cô đi lướt qua.
Trợ lý đi sau Đinh Minh Huy vẫn luôn im lặng chứng kiến cảnh này, không ngờ Đinh Minh Huy lại quen biết với Giám đốc bộ phận tiêu thụ mới nhậm chức của tập đoàn quân Lan.
“Cậu đi điều tra xem Phương Đông đến đây làm gì.” Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Phương Đồng nữa, Đinh Minh Huy mới nói với trợ lý.
Trợ lý ngây người, không hiểu Đinh Minh Huy có dụng ý gì. Nhưng đây là cấp trên của mình, tất nhiên anh ta không thể cãi lời, vì vậy bèn đi tìm quản lý nơi này. Phòng Phương Đông dùng cơm là do Hướng Khai đặt, tên người đặt cũng là anh ta. Đinh Minh Huy nghe cái tên Hương Khai thì có chút ấn tượng. “Có biết Hướng Khai và Phương Đồng nói chuyện gì ở đây không?” “Chuyện này thì không rõ lắm, dù có hỏi thì quản lý nơi này cũng sẽ không nói.” Trợ lý trả lời. Đinh Minh Huy cũng không mấy thất vọng mà chỉ nói, “Trở về điều ra xem Hướng Khai và Phương Đồng gặp mặt là vì mục đích gì.”
Đinh Minh Huy cũng không biết tại sao mình lại tìm hiểu những điều này, hắn ta chỉ muốn biết nhiều hơn về chuyện của Phương Đông. Sau khi chia tay cô, Đinh Minh Huy thật sự đã cố gắng có được tất cả những điều mình muốn, cứ cho rằng không có hắn thì Phương Đông sẽ không thể sống vui vẻ được, không ngờ cô lại càng ngày càng sống tốt hơn. Không chỉ như vậy, cô còn trở nên chói lọi hơn, khiến trái tim hắn ta lại rộn rã vì cô. Nhất là lần gặp gỡ này, trái tim mách bảo hắn, hắn ta muốn có được người phụ nữ này.
Tất nhiên Phương Đồng không biết Đinh Minh Huy đã âm thầm làm những chuyện đó. Sau khi trở về công ty, cô lại vùi đầu vào công việc. Trong tay cô không chỉ có một hạng mục mà còn có một số hạng mục do giám đốc tiền nhiệm để lại, cô phải tìm hiểu cặn kẽ trước mới có thể tiếp tục triển khai công việc.
“Cậu nói là bọn họ bàn chuyện hợp tác à? Hơn nữa khi ra về còn được không vui vẻ?” Đinh Minh Huy nghe trợ lý báo cáo xong thì nhíu mày. Trợ lý gật đầu, “Có người thấy lúc Hướng Khai ra về sắc mặt rất khó coi, hình như rất tức giận.”
Đinh Minh Huy nghe vậy thì trong lòng thầm có kế hoạch, “Cậu giúp tôi liên lạc với Hướng Khai đi, cứ nói tôi muốn mời anh ta ăn cơm.”
“Tổng giám đốc Đinh, công ty chúng ta chỉ kinh doanh sản phẩm giải trí, không liên quan đến bất động sản, tùy tiện hẹn như thể chỉ sợ đối phương không đồng ý.” Trợ lý không thể hiểu được tại sao Đinh Minh Huy lại làm như vậy.
Đinh Minh Huy lạnh lùng nhìn anh ta. Trợ lý rùng mình, lập tức nhận ra bản thân vượt quá quyền hạn, nên lập tức nói, “Bây giờ tôi sẽ lập tức đi gọi điện.” Đinh Minh Huy dời mắt, hừ lạnh. Hắn ta chỉ thích nhân viên nghe lời, nếu không nghe lời hắn ta sẽ đổi sang người biết nghe lời. Bây giờ hắn ta là người có tiền rồi. Hắn ta vẫn luôn biết được tầm quan trọng của tiền bạc. Sau khi giữ chức vụ này ba năm, hắn ta càng hiểu rõ tầm quan trọng của nó. Tiền có thể không mua được thứ mình muốn, nhưng nếu không có tiền thì chẳng có gì cả. Lòng tự trọng, tôn nghiêm, sự tôn trọng của người khác, những thứ này đều cách hắn ta một Thái Bình Dương.
“Một mình ngồi trong phòng buồn bực gì vậy?” Ninh Kha mở cửa đi vào, thấy Đinh Minh Huy nhíu mày thì hỏi.
Đinh Minh Huy nghe thấy giọng nói của Ninh Kha thì lập tức nặn ra một nụ cười, “Sao em lại tới đây?”