Sau khi Bùi Nhất Ninh rời khỏi khu vui chơi thì gọi điện thoại cho Giang Thần Hi, nhưng không thấy anh bắt máy. Cô xem giờ, đoán chừng có lẽ anh đang lên lớp, vì vậy đánh tay lái đến đại học A.
Đến nơi, Bùi Nhất Ninh lại gọi điện cho Giang Thần Hi, lần này đã có người bắt máy. “Nhất Ninh.” Giọng nói ấm áp của Giang Thần Hi truyền từ điện thoại đến. Bùi Nhất Ninh mỉm cười, “Thần Hi, trưa nay anh có thời gian đi ăn cùng em không?”
Giang Thần Hi nhìn thời khóa biểu trên bàn, “Được, đúng lúc buổi chiều anh không có lớp. Bây giờ em đang ở đâu? Anh đi tìm em.” “Em đang ở trước cổng trường của anh. Anh ra đi.” Bùi Nhất Ninh đáp. Giang Thần Hi hơi nhếch mày, “Em ở trước cổng trường anh à?” “Vâng, hôm nay ở công ty không có việc gì nên em đến tìm anh.” “Được, vậy anh sẽ ra ngay. Em chờ anh năm phút nhé.”
“Không vội, anh từ từ thôi.”
Chỉ chốc lát Giang Thần Hi đã ra tới, rồi mở cửa chỗ phó lái. Sau khi nhìn thoáng qua nhưng không thấy Hạo Hạo, anh bèn hỏi, “Hạo Hạo đâu?” “Hôm nay Hạo Hạo không đi cùng. Lẽ nào em với anh không thể có thể giới riêng của hai người sao?” Bùi Nhất Ninh giống như nói đùa. Giang Thần Hi mỉm cười, “Tất nhiên là có thể rồi”
Bùi Nhất Ninh chọn một nhà hàng cạnh biển, cách nhà hàng này không xa chính là biển rộng. Dùng cơm xong thì vừa vặn có thể tản bộ xung quanh một lúc. “Nhất Ninh, mấy ngày nay em bận việc gì à?” Giang Thần Hi như vô tình hỏi thăm.
Bùi Nhất Ninh ngẩn người, rồi lập tức đáp, “Thần Hi, chúng ta ăn trước đi. Ăn cơm xong em có vài việc muốn nói với anh.” Nghe vậy, Giang Thần Hi ngẩn người ra, sau đó cụp mắt xuống, nét mặt ảm đạm. Vì người kia đã trở về, cho nên có muốn chia tay với anh sao? Bữa cơm này, Giang Thần Hi ăn mà không biết mùi vị gì cả. Bùi Nhất Ninh đang suy nghĩ đến một chuyện, nên không nhận ra sự khác thường của anh. Sau khi ăn xong, Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh ra bờ cát đi dạo. “Nhất Ninh.”
“Thần Hi.”
Hai người đồng thanh lên tiếng, sau đó đều lập tức sửng sốt.
“Em nói trước đi.” Giang Thần Hi dịu dàng nói, đôi tay buông bên người bất giác siết chặt.
Bùi Nhất Ninh mím môi, “Thần Hi, anh ta trở về rồi.”
Thật sự là muốn ngửa bài sao? Giang Thần Hi đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã đi ăn với Bùi Nhất Ninh. Mấy ngày nay anh không chủ động liên lạc với cô, là vì sợ cô sẽ nói với anh cầu người đàn ông kia đã trở về, về chúng ta chia tay đi.
Bùi Nhất Ninh thấy Giang Thần Hi im lặng thì nghiêng đầu nhìn anh, “Anh không muốn nói gì sao?” “Vậy bây giờ em đến để nói lời chia tay với anh sao?” Giọng nói của Giang Thần Hi rất nhỏ, theo gió lùa vào tai Bùi Nhất Ninh. Cô ngẩn người. Mà dáng vẻ này của cô trong mắt Giang Thần Hi lại trở thành anh đã đoán đúng.
“Nhất Ninh, em thích người đàn ông kia đến vậy sao?” Nét mặt của Giang Thần Hi buồn bã.
Bùi Nhất Ninh bật cười, nhưng trong lòng lại rất đau. Cô nắm tay Giang Thần Hi, “Vậy là anh nghĩ hôm nay em hẹn anh ra ngoài là để chia tay với anh à?” Giang Thần Hi ngước mắt, “Chẳng lẽ không phải sao?” Bùi Nhất Ninh cười khẽ, “Thật là ngốc.” Nét mặt cô nghiêm túc lại, bình tĩnh nhìn anh, “Thần Hi, em không muốn giấu anh, em đã biết anh ta trở về mấy ngày trước rồi. Khi gặp anh ta, em rất ngạc nhiên. Em cứ nghĩ cả đời này anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Đã vô số lần em nghĩ, nếu anh ta xuất hiện trước mặt mình thì em sẽ làm gì. Sẽ tức giận đến bóp chết anh ta hay vẫn nhớ thương anh ta? Nhưng Thần Hi à, cả hai giả thuyết này đều không xảy ra.”
“Em...” Giang Thần Hi hơi do dự.
“Thần Hi, em đã quên anh ta rồi. Không biết từ lúc nào, anh ta đã trở thành quá khứ của em. Nếu lần này anh ta không trở về thì thậm chí em không còn nhớ được dáng vẻ của anh ta nữa rồi.” “Vậy, không phải em muốn chia tay với anh?” Bùi Nhất Ninh mỉm cười, chủ động ôm eo Giang Thần Hi, “Nói anh ngốc không sai mà. Bây giờ người em yêu là anh, người em muốn ở bên cũng là anh. Đoạn Lăng xuất hiện chỉ khiến em hiểu rõ trái tim mình hơn mà thôi. Thần Hi, em muốn bên anh cả đời này.”
“Nhất Ninh, anh cứ nghĩ rằng em muốn rời bỏ anh.” Giang Thần Hi ôm chặt lấy Bùi Nhất Ninh, tựa đầu vào vai cô. Nếu như chưa từng có được, khi nhìn thấy Bùi Nhất Ninh và Đoạn Lăng ở cạnh nhau, thì có lẽ Giang Thần Hi cũng rất đau lòng. Thế nhưng có được rồi lại đánh mất, anh thật sự không biết mình có thể chịu đựng được nỗi đau mất đi Bùi Nhất Ninh hay không. “Ngày đó, anh thấy em và Đoạn Lăng đi cùng nhau, anh cứ nghĩ em...” Giang Thần Hi không nói hết câu, nhưng Bùi Nhất Ninh lại hiểu được ý anh.
Ngày đó là ngày nào? Ba ngày trước à?” Bùi Nhất Ninh hỏi. Giang Thần Hi gật đầu, “Ừ.”
“Ha ha, cho nên mấy ngày nay anh không liên lạc với em cũng là vì chuyện này phải không?” Bùi Nhất Ninh tựa trong lòng Giang Thần Hi, bật cười thành tiếng. Cô còn tưởng rằng anh có việc bận thật, thì ra người đàn ông này lại sợ mình nói chia tay với anh. Cô mỉm cười nhưng tim lại rất đau. Tên ngốc này!
Giang Thần Hi ôm Bùi Nhất Ninh thật chặt, “Nhất Ninh, anh rất sợ mất em.” “Anh khờ quá, sao em có thể nỡ rời bỏ anh chứ.” Bùi Nhất Ninh thở dài. Gặp được một người thật lòng chờ đợi mình vốn đã là chuyện không dễ dàng gì, mà người đàn ông trước mặt lại còn bằng lòng chờ đợi cô lâu như vậy.
Biết Bùi Nhất Ninh không phải đến để nói chia tay với mình, trong lòng Giang Thần Hi lập tức sáng tỏ, nắm tay cô bước chầm chậm trên bờ cát, “Hôm nay Hạo Hạo ở nhà à?” Bùi Nhất Ninh trả lời thành thật, “Không, thằng bé đang ở cùng Đoạn Lăng. Anh ta cầu xin em rất nhiều lần, hy vọng em có thể cho anh ta gặp con. Em cũng lo nếu bây giờ không cho cha con họ gặp mặt, thì sau này Hạo Hạo lớn lên biết rõ sự thật, con sẽ oán trách em. Thần Hi, anh có trách em không?” Giang Thần Hi cười, “Sao có thể chứ. Hạo Hạo là con ruột của anh ta, điều này không ai có thể phủ nhận được. Anh ta yêu cầu được gặp mặt con cũng không phải quá đáng.”
“Em không muốn cho hai người họ nhận nhau. Hạo Hạo là con em, em sẽ không để bất cứ ai tranh mất thằng bé.” “Nhất Ninh, đừng lo. Dù em cho cha con họ nhận nhau thì cũng không sao đâu. Còn nếu em vì anh thì lại càng không phải lo lắng, anh không sao mà.” Giang Thần Hi cười. Bùi Nhất Ninh bước khựng lại. Cô thừa nhận Giang Thần Hi cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô không muốn cho cha con họ nhận nhau. Cô không dám chắc sau khi Hạo Hạo biết ba mình trở về thì có còn thân thiết với Giang Thần Hi nữa không.
Giang Thần Hi đối xử với Hạo Hạo thật sự có thể dùng câu “như con ruột” để hình dung. Nếu cậu bé thật sự vì sự xuất hiện của Đoạn Lăng mà xa cách Giang Thần Hi, thì chẳng những Giang Thần Hi mà Bùi Nhất Ninh cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Bùi Nhất Ninh nắm tay Giang Thần Hi, dịu giọng nói, “Cảm ơn anh, Thần Hi.”
Tại khu vui chơi. Đoạn Lăng đã dẫn Hạo Hạo chơi gần như tất cả các trò trong khu vui chơi. Cậu bé chơi đùa đến mức đổ đầy mồ hôi. Anh ta dịu dàng lau mồ hôi trên trán cậu bé, “Hôm nay chơi có vui không?” Hạo Hạo gật đầu, “Vâng, vui lắm ạ. Cảm ơn chú.” “Còn muốn trò gì nữa thì cứ nói với chú, chú sẽ dẫn cháu đi chơi.”
Đoạn Lăng thấy mặt mày Hạo Hạo đỏ bừng, bèn lấy một chai nước trong ba lô ra, “Nào, uống chút nước đi.” Hạo Hạo uống non nửa chai nước từ tay Đoạn Lăng. Anh ta hỏi, “Cháu muốn uống nữa không?”
Hạo Hạo lắc đầu rồi sờ bụng, “Chú ơi, cháu đói.” Đoạn Lăng xem giờ, đã bốn giờ chiều rồi mà buổi trưa Hạo Hạo chỉ ăn một ổ bánh mì, lại chơi cả ngày, đói bụng là phải, “Chú sơ ý quá. Cháu muốn ăn gì, chú dẫn cháu đi ăn.” “Mẹ cháu nói không thể ăn gà rán, vậy cháu có thể ăn bò bít tết không?”
“Tất nhiên là có thể rồi. Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn bò bít tết.” Đoạn Lăng lập tức đồng ý, định bể Hạo Hạo, nhưng cậu bé lại từ chối, “Chú, bây giờ cháu đã lớn rồi, không cần người lớn bể nữa.” Đoạn Lăng cười, “Được, vậy chú nắm tay cháu.” Trong lòng bàn tay Đoạn Lăng là bàn tay bé nhỏ mềm mại của Hạo Hạo. Anh ta cảm thấy từ trước đến nay chưa bao giờ thỏa mãn thể này. Cảm giác này còn khiến anh ta phấn khích hơn mấy vụ làm ăn lợi nhuận hàng tỷ. Đoạn Lăng chọn một nhà hàng được đánh giá cao trên mạng. Anh ta đưa thực đơn cho Hạo Hạo, “Cháu muốn ăn gì thì cứ gọi. Chú mời cháu.”
Hạo Hạo đung đưa đôi chân nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người bên cạnh. Đoạn Lăng bắt gặp ánh của cậu bé, ánh mắt lập tức dịu dàng, “Sao vậy? Muốn nói gì với chú à? Hay là không thích mấy món này? Nếu không thích thì chúng ta có thể đổi sang một nhà hàng khác.”
Hạo Hạo lắc đầu, “Chú, cháu không kén ăn.”
“Vậy cháu thích ăn món gì nhất?” Đoạn Lăng hỏi.
“Bò bít tết à.” Hạo Hạo đáp. Đoạn Lăng lật thực đơn, gọi một phần bít tết trẻ em. “Hôm nay chơi có vui không?”
Hạo Hạo gật đầu, “Vui lắm ạ. Cảm ơn chú hôm nay đã đưa cháu đi chơi.”
“Đừng khách sáo. Sau này nếu cháu muốn đi chơi thì cứ gọi điện thoại cho chú, chú sẽ đưa cháu đi.” Đoạn Lăng nhìn Hạo Hạo, nhìn thể nào cũng cảm thấy rất thích. Đây là con trai của mình. Dù vẻ ngoài thằng bé giống Bùi Nhất Ninh, gần như không tìm ra được hình bóng của mình từ trên người Hạo Hạo, nhưng thằng bé thật sự là con mình. Vào lúc anh ta không hay biết, thằng bé đã chào đời và đã lớn thế này. Nghĩ đến đây, trong lòng Đoạn Lăng lại càng hổ thẹn hơn.
“Chú ơi, vì sao trước đây cháu chưa từng gặp chú vậy?” Đôi mắt Hạo Hạo mở to, nét mặt ngây thơ.
Đoạn Lăng mỉm cười, “Vì trước đây chú luôn sống ở nước ngoài, chỉ vừa về gần đây thôi.” “Vậy chú biết mẹ cháu từ khi nào?” “Chú với mẹ cháu học cùng trường đại học, nên quen biết nhau từ thời đại học.”
“Đại học”
Đoạn Lăng gật đầu, “Đúng vậy, đại học. Cháu biết đại học là gì không?” “Biết ạ, mẹ cháu có dạy cháu rồi. Vậy chẳng phải chú đã quen biết với mẹ cháu rất lâu rồi sao?” “Đúng vậy, quen biết rất lâu rồi.” Đoạn Lăng mỉm cười, giúp Hạo Hạo cắt bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đặt dao nĩa xuống. Hạo Hạo ăn một miếng bò bít tết, sau đó nở nụ cười, “Chú ơi, món này ngon lắm.”
“Cháu thích thì ăn nhiều một chút. Nếu không đủ chú sẽ gọi thêm cho cháu.” Đoạn Lăng thấy Hạo Hạo thích, thì rất vui mừng.
“Chú, chú quen biết với mẹ cháu lâu như vậy rồi, thì có phải là bạn thân của mẹ cháu không?”
Tay cầm dao nĩa của Đoạn Lăng hơi khựng lại, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Hạo Hạo rồi cười đáp, “Bọn chú là bạn.” Anh ta chỉ trả lời là bạn chứ không dám nói ra chữ thân.
Dù sao Hạo Hạo cũng còn nhỏ nên không chú ý đến điều đó, chỉ gật đầu, “À.Sau đó tầm mắt cậu bé dừng ở chiếc nhẫn trên tay Đoạn Lăng, “Ồ, chú, chú kết hôn rồi sao? Trên tay dượng út của cháu cũng có một chiếc nhẫn như vậy. Dượng ấy nói chỉ có người đã kết hôn mới đeo nó. Cho nên chú à, chủ kết hôn rồi ư?”
cổ họng Đoạn Lăng khô khốc, làm thế nào cũng không thốt ra chữ đúng được. Thậm chí anh ta còn thấy hơi hối hận vì đã không tháo nhẫn ra. Hạo Hạo vẫn chờ Đoạn Lăng trả lời. Dưới ánh nhìn của cậu bé, anh ta khẽ gật đầu, “Đúng vậy, chú đã kết hôn rồi.” “À.” Hạo Hạo cúi đầu ăn một miếng bít tết nữa, vì thể Đoạn Lăng không nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt cậu bé.
“Chú ơi, chú có con không?” Hạo Hạo lại ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đoạn Lăng mỉm cười, “Có, chú có con rồi, năm này cũng tầm tuổi cháu.” Hạo Hạo lại cúi đầu ăn. Không lâu sau, cậu bé bỏ dao nĩa xuống, “Chú, cháu no rồi.”
Đoạn Lăng thấy trong khay của Hạo Hạo còn thừa hơn nửa phần bò bít tết thì khẽ nhíu mày, “Cháu mới ăn từng ấy đã không ăn nữa sao? Là vì ăn không ngon à?”
“Không phải đầu chú. Bò bít tết rất ngon, nhưng cháu no rồi, với lại cháu nhớ mẹ. Cháu muốn về nhà.” Hạo Hạo ngây thơ nhìn Đoạn Lãng, trong ánh mắt còn chứa nỗi nhớ mẹ. Đoạn Lăng không cách nào nói lời níu kéo khỏi miệng được, đành gật đầu, “Được, vậy để chú gọi điện thoại cho mẹ cháu, sau đó chú đưa chưa về nhé?”
“Không cần đâu ạ, cháu có số điện thoại của mẹ cháu.” Nói xong, Hạo Hạo liền dùng đồng hồ điện thoại gọi cho Bùi Nhất Ninh. Người bắt máy là Giang Thần Hi, “Hạo Hạo, chú Giang đây, mẹ cháu ra ngoài rồi.” Hạo Hạo nghe thấy giọng nói của Giang Thần Hi thì ánh mắt lập tức sáng lên, “Chú Giang, chú đang ở cùng mẹ cháu à?” “Đúng vậy, chú và mẹ cháu đang dùng cơm. Cháu chờ một lát nhé, mẹ cháu sẽ trở lại ngay thôi.” Hạo Hạo cười tít mắt, “Chú Giang, cháu không tìm mẹ. Chú và mẹ ăn cơm ngon miệng nhé.” Nói xong, cậu bé liền cúp điện thoại rồi nhìn sang Đoạn Lăng, “Chú ơi, bây giờ cháu không muốn về nhà nữa, chú có thể đưa cháu đi xem phim không?” Sau khi Đoạn Lăng nghe thấy mấy lời Hạo Hạo vừa nói cùng Giang Thần Hi thì sao còn không biết nhóc con này nghĩ gì. Nhưng anh ta cũng muốn được ở cạnh con trai nhiều hơn nên gật đầu, “Được, chú sẽ dẫn cháu đi xem phim. Cháu muốn xem phim gì?” “Cháu muốn xem Coco - Hành trình theo đuổi giấc mơ” Lần trước, Bùi Nhất Ninh đã hứa sẽ dẫn cậu bé xem lại.
“Được, chú sẽ dẫn cháu đi xem.”
Khi Bùi Nhất Ninh trở lại chỗ ngồi thì Giang Thần Hi nói Hạo Hạo vừa gọi điện thoại đến, vì thế cô bèn gọi lại cho cậu bé.
“Me.”
“Hạo Hạo, vừa rồi con gọi điện thoại cho mẹ là muốn nói gì với mẹ sao?”
“Không có gì ạ, con chỉ muốn nói với mẹ là con và chú chơi rất vui nên muốn chơi với chú thêm một lát nữa.” Đoạn Lăng ngồi bên cạnh nghe con trai gọi điện thoại, bỗng nhận ra con trai mình đúng là một đứa bé lanh lợi. Trong lòng anh ta cảm thấy tự hào, đồng thời lại vô cùng cay đắng. Tận mắt thấy con trai mình tác hợp người phụ nữ mình yêu với người đàn ông khác, dù là bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy quặn lòng. Hạo Hạo ngồi phía sau một mình, đôi chân mũm mĩm đung đưa, miệng thì ngân nga một bài hát thiếu nhi. Đoạn Lăng quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt đầy sự yêu thương, “Hạo Hạo thích hát sao?”
“Không ạ, cháu thích đàn piano hơn.” Đoạn Lăng lập tức nhớ ra, lần thứ hai anh ta gặp Hạo Hạo là ở cửa lớp năng khiếu, cậu bé đi từ trong đó ra, “Cháu học piano bao lâu rồi?” “Một năm, lên bốn cháu đã bắt đầu học piano rồi ạ.” Hạo Hạo giơ bốn ngón tay, nghiêm túc trả lời.
“Cháu còn nhỏ như thể sao lại học piano rồi, không vất vả sao?” Đoạn Lăng hơi xót con trai.
Hạo Hạo lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Không ạ. Cháu cảm thấy đàn piano là một chuyện rất thú vị, sao lại thấy vất vả ạ?”
Đoạn Lăng nhớ tới con trai của Thối Trạch Vũ, Thổi Bách Thừa lại cực kỳ không thích học piano, mỗi lần luyện đàn đều rất nhì nhằng, có thể xin nghỉ bệnh thì chắc chắn sẽ xin nghỉ. Cho nên dù đã học một năm, nhưng ngay cả bài “Ngôi Sao Nhỏ” mà thằng bé cũng chưa thể đàn hoàn chỉnh.
Nghĩ thế, Đoạn Lăng lại nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn của Hạo Hạo, càng thấy tự hào hơn. Ra khỏi rạp chiếu phim đã là bảy giờ rưỡi tối, lần này thật sự phải đưa Hạo Hạo về rồi. Trước tiên, Đoạn Lăng gọi điện thoại cho Bùi Nhất Ninh, báo cho cô biết vị trí của mình, rồi ở đó chờ cô đến đón con trai.
Hạo Hạo cầm một con búp bê Baymax trong tay, vừa rồi Đoạn Lăng đã mua nó cho cậu bé.
“Hạo Hạo, chú đã gọi điện thoại cho mẹ cháu, mẹ cháu đang trên đường đến rồi.” “Vâng ạ.” Hạo Hạo ngoan ngoãn trả lời. Một lúc sau, cậu bé bỗng ngẩng đầu lên, hỏi Đoạn Lăng, “Chú ơi, thật ra chú là ba cháu phải không?”