Mật Ngọt Hôn Nhân full

Chương 541: Chương 463.1 PHONG BA, NGƯỜI GIẬT DÂY (1)

/880
Trước Tiếp
Bằng chứng, tôi có” Người phụ nữ nói, lấy một quyển trục” từ trong túi xách ra, xem ra là một bức tranh. Daniel định đưa tay cầm lấy, lại bị người phụ nữ né tránh, “Không thể đưa cho anh, anh và Thẩm Thanh Lan là đồng bọn, ai biết anh có làm hỏng bức tranh của tôi hay không.”

*Quyển trục: Thời xưa, sách vở thường được cuốn lại thành trục, nên gọi là quyển trục.

Sắc mặt Daniel xanh đen, anh chưa bao giờ bị người khác nghi ngờ như thế này.

“Daniel không thể, vậy tôi thì sao?” Thầy Tưởng trầm giọng hỏi, vẻ mặt nghiêm túc. Người phụ nữ kia nhìn xung quanh, phần lớn những người có quyền uy đều là người nước ngoài, ai biết bọn họ có nghe hiểu tiếng Trung hay không, nếu không hiểu, dựa theo sự phiên dịch của bọn họ, bọn họ cố tình dịch sang ý khác thì phải làm sao đây. Nghĩ thế, trong giây lát người phụ nữ nghiêng về phía thấy Tưởng.

Đảo mắt lòng vòng, người phụ nữ nhìn về phía thầy Tưởng, “Bức tranh này là bản gốc, cũng là bằng chứng Thẩm Thanh Lan đạo tranh, tôi đưa cho ông là vì tôi tin tưởng ông, nếu ông dám cấu kết làm chuyện bậy bạ với bọn họ, tôi cũng sẽ kiện ông.”

Thầy Tưởng hơi đen mặt, từ trước đến nay chưa có ai nói chuyện với ông như thế này, nhưng ông vẫn kiên nhẫn nói, “Điều này là đương nhiên, cô làm việc luôn luôn công bằng, điều này đã được công nhận.”

Người phụ nữ nghe vậy, bò dậy từ dưới đất, “Ở đây có nhiều người như vậy, còn có phóng viên, tôi cũng không sợ ông nói không giữ lời.”

Thầy Tưởng nhận lấy cuộn tranh trong tay người phụ nữ, bên trong là một bức tranh vẽ cảnh mặt trời mọc vào buổi sớm mai, dù là cảnh vật hay kết cấu cũng đều giống như đúc với bức tranh treo tường đang trưng bày của Thẩm Thanh Lan, chỉ là bức tranh treo tường của Thẩm Thanh Lan có kỹ thuật sử dụng bút hay màu sắc đều nổi bật hơn một chút, mà bức tranh trong tay của người phụ nữ này rõ ràng có trình độ thấp hơn rất nhiều.

Người xung quanh thấy bức tranh này đều nhìn người phụ nữ với ánh mắt kỳ lạ, trình độ như thể cũng dám nói Thẩm Thanh Lan đạo tranh người khác? Đầu óc người này có bệnh à? Dường như người phụ nữ cũng cảm nhận được suy nghĩ của người xung quanh, cô ta trừng mắt, “Ý tôi là Thẩm Thanh Lan đạo ý tưởng bức tranh này của tôi, cô ta cạn kiệt ý tưởng nên sẽ không được, thể là đi cướp ý tưởng của người, đúng là đồ mặt dày.” “Bà đừng nói lung tung.” Từ Hướng Tiền vẫn luôn đừng lẫn trong đám đông không lên tiếng bỗng nhiên nhảy ra, “Hai ngày trước cô Thẩm bị mất một bức tranh, chính là bức Mặt trời mọc” này, bây giờ bức đang triển làm là bức tranh cô Thẩm vừa vẽ. Bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ bà ăn cắp tranh của cô Thẩm, sau đó sáng tác một tác phẩm khác để mưu hại cô Thẩm.” Người phụ nữ hoàn toàn không sốt ruột, ngược lại còn cười lạnh, “Rốt cuộc là ai nói lung tung, anh nhìn giấy vẽ bức tranh của tôi đi, bức tranh của tôi được vẽ rất lâu rồi, giấy cũng cũ, mà giấy của Thẩm Thanh Lan mới như vậy, ai sao chép ai còn phải nói gì nữa sao?” Mọi người cúi đầu xem bức tranh trong tay thầy Tưởng, quả nhiên giấy của bức tranh rất cũ kỹ, nhìn dấu vết trên trang giấy, quả thật không giống như mới vẽ.

Trong chốc lát tất cả mọi người đều tỏ ra hơi nghi ngờ, đạo ý tưởng cũng không phân chia cấp bậc cao hay thấp. Nếu thật sự Thẩm Thanh Lan đạo ý tưởng của người ta thì cũng không khác gì đạo tranh cả, Thẩm Thanh Lan vẫn sẽ mất hết danh dự.

Sắc mặt Phó Hoành Dật nặng nề, “Chẳng qua là làm cũ tờ giấy đi, tôi nghĩ rất nhiều người đang ngồi ở đây đều rất thành thạo đúng không? Hai ngày trước, quả thật vợ tôi có mất một bức tranh, giống y hệt bức tranh này, lúc đó còn báo cảnh sát, nếu mọi người không tin có thể đến cục cảnh sát điều tra.” Phó Hoành Dật biết chuyện này, lúc đó anh còn tự gọi điện thoại cho cục trưởng, hỏi thăm tình hình.

Đáy mắt người phụ nữ kia nhanh chóng hiện lên vẻ bối rối, thấy Từ Hướng Tiền định đi báo cảnh sát thì vội đi đến hất bay điện thoại di động của anh ta, “Báo cảnh sát cái gì, ai mà không biết nhà họ Thẩm và nhà họ Phó các anh là vua một vùng, cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nghe lời anh. Các anh gọi điện thoại báo cảnh sát, dù không mất thì cảnh sát cũng giúp các anh nói là bị mất.”

“Chúng tôi còn có camera giám sát làm bằng chứng.” Sắc mặt Từ Hướng Tiền tái xanh. “Video cũng có thể làm giả, anh cho rằng tôi không biết à? Thẩm Thanh Lan đâu, gọi Thẩm Thanh Lan ra đây, làm chuyện mất mặt như vậy mà muốn làm rùa đen rụt đầu, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy.” Người phụ nữ kia kêu gào. “Tôi làm chuyện mất mặt gì, bà nói rõ ràng cho tôi nghe xem.” Giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau đám đông, đám đông bất giác tránh ra hai bên, bóng dáng của Thẩm Thanh Lan xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Vẻ mặt cô lạnh lùng, lưng thẳng tắp, đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh. Người phụ nữ thấy cô, ngờ vực mở miệng, “Cô chính là Thẩm Thanh Lan?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên mở miệng, “Không thể giả được.”

“Cô đến đúng lúc lắm, cô đạo tranh của tôi, chuyện này cố định giải quyết thế nào?” Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan một chút, định tiến đến, lại bị Thẩm Thanh Lan dùng ánh mắt ngăn lại, anh hơi lui về phía sau một bước. Thẩm Thanh Lan đi lên phía trước, im lặng nhìn người phụ nữ, “Chỉ bằng một bức tranh được làm cũ mà muốn nói xấu tối sao chép tranh?” “Cái gì mà làm tranh cũ đi, cô đừng ngậm máu phun người!” Người phụ nữ tỏ ra tức giận, dường như bởi vì Thẩm Thanh Lan sỉ nhục cô ta cho nên cô ta không thể nào chấp nhận được. “Có phải là cố ý làm cũ bức tranh hay không thì trong lòng cô biết rõ, chúng tôi cũng có thể tìm chuyên gia kiểm tra một chút, đến lúc đó tự nhiên sự thật sẽ rõ ràng.” Thẩm Thanh Lan cất giọng không nhanh không chậm. Từ lúc bắt đầu, Thẩm Thanh Lan vẫn tỏ ra bình tĩnh ung dung như vậy, chỉ với thần thái này rất khó làm người khác tin rằng cô là người sao chép tranh của người khác. “Đừng tưởng rằng cô nói như vậy tôi sẽ sợ cô, không phải là kiểm tra sao, kiểm tra thì kiểm tra, nhưng mà cô tìm người tôi không tin tưởng, tôi muốn tự tìm người.” Người phụ nữ đồng ý ngay. “Có thể, nhưng mà người của cô tôi cũng không tin được, thế này, chúng ta tự tìm một người cho mình, sau đó lại đến cơ quan uy tín nhất để kiểm tra một lần nữa, sau khi đã có kết quả của ba cuộc kiểm tra thì ai đúng ai sai gặp mặt sẽ rõ.” Vẻ mặt Thâm Thanh Lan lạnh nhạt. Người phụ nữ do dự, nhìn thoáng qua đám đông, cắn răng, “Được, cứ làm như thế đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng, gọi người phụ nữ lại, “Trước khi kiểm tra, chúng ta giải quyết một chuyện trước.” Cô chỉ vào ba bức tranh bị làm hỏng do người phụ nữ gội thuốc màu, “Bà định bồi thường những bức tranh này thế nào?”

Từ Hướng Tiền đúng lúc tiến lên, mở miệng, “Giá thị trường trước mặt của tranh của cô Thẩm rơi vào khoảng tám mươi vạn đến năm trăm vạn tệ, bà làm hỏng ba tác phẩm này có giá trị ít nhất khoảng ba triệu tệ trở lên.”

Lòng người phụ nữ run lên, trừng mắt với Thẩm Thanh Lan, “Cô đang đe dọa tôi, tôi có thể kiện cô đấy.”

Thẩm Thanh Lan đưa tay ra hiệu mời, “Xin cứ tự nhiên. Về việc tranh của tôi có giá tiền cao như vậy hay không, bà có thể hỏi mọi người ở đây một chút, phần lớn bọn họ đều là người nổi tiếng, cũng không đến mức phải đi lừa bà.”

“Điều đó khó mà nói chắc chắn được, bọn họ đều do cô mời tới, tự nhiên là sẽ giúp đỡ cô.” Người phụ nữ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Những người khác nghe được lời nói của người phụ nữ vừa nghe xong thì lập tức thay đổi sắc mặt, rõ ràng là nghi ngờ nhân cách của bọn họ đây mà.

Người phụ nữ kia làm sao biết một câu của mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, vẫn ở đó nói tiếp, “Hơn nữa, nếu kiểm tra ra là cô đạo tranh, tranh của cô sẽ không đáng một đồng, ba triệu tệ gì chứ, bán cho tôi ba mươi đồng tôi cũng không thèm.”

Ánh mắt Phó Hoành Dật lạnh tanh, định tiến lên thì bị tay Thẩm Thanh Lan đè xuống. Thẩm Thanh Lan cũng không nói gì, còn Daniel thì bật cười.

“Ha ha, cô thật thú vị, luôn miệng nói Thanh Lan của chúng tôi đạo tranh của cô, bảo cổ lấy bằng chứng ra thì không có, lại ở đây nói lung tung, làm kiểm tra cũng nghi này nghi nọ, tôi thấy cô hoàn toàn cố tình đến gây chuyện thì có.”

Nói xong anh quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, “Do em tốt tính, nói nhảm với loại người này làm gì, cứ trực tiếp báo cảnh sát là xong.”

Daniel lấy điện thoại di động ra định nhân số điện thoại, người phụ nữ kia định lặp lại chiêu cũ, hất bay điện thoại di động của anh, nhưng Daniel đã đề phòng chiêu này của và ta, lập tức nhấc tay lên, người phụ nữ kia không với tới được.

Ánh mắt người phụ nữ kia rất hung ác, “Báo cảnh sát cái gì, mấy người muốn ổ đông hiếp yếu à, tôi nói cho mấy người biết, đừng tưởng rằng làm thế tôi sẽ sợ mấy người. Bây giờ bằng chứng nằm trên tay tôi, nếu tôi đưa bằng chứng cho truyền thông, tôi không tin Thẩm Thanh Lan có thể một tay che trời.”

Daniel vẫn nở nụ cười thân thiết, ánh mắt lạnh lẽo, “Bà này, từ nãy đến giờ, chúng tôi không hề chạm đến một đầu ngón tay của bà, bây giờ chúng tôi chỉ muốn báo cảnh sát đến bảo vệ lẽ phải, bà cứ tìm mọi cách ngăn cản, không phải là chột dạ đấy chứ?”

“Tôi có cái gì phải chột dạ, tôi không chột dạ. Không phải chỉ là gọi cảnh sát thôi sao, được, cậu gọi đi, tôi thật sự muốn xem lát nữa mấy người sẽ ngụy biện thế nào.” “Chính là bà ta gây rối ở đây, đuổi bà ta đi cho tôi.” Thẩm Quân Dục đi xuyên qua đám đông, chỉ vào người phụ nữ kia rồi nói, đi theo phía sau anh là vài người mặc đồng phục bảo vệ.

Bảo vệ nghe thể thì bèn tiến đến dẫn người phụ nữ kia đi. Tay của một bảo vệ vừa chạm vào cánh tay người phụ nữ thì đã bị bà ta hất tung bằng một tay. Bà ta đặt mông ngồi xuống đất, vỗ đùi mình, “Đánh người, người nhà họ Thẩm đánh người.” Thẩm Thanh Lan câm nín nhìn người phụ nữ đang biểu diễn rất hăng say dưới đất, ánh mắt lướt qua từng người ở xung quanh, hầu hết mọi người đều có biểu cảm giống nhau.

Ánh mắt Phó Hoành Dật thì nhìn về phía người nào đó trong đám đông, tìm kiếm nhân viên đáng nghi trong đám đông. Hướng kia chính là hướng mà người phụ nữ nhìn sang khi Thẩm Thanh Lan nói muốn đi kiểm tra. Anh không phát hiện người đáng ngờ trong đám đông, mà người phụ nữ kia vẫn đang kêu gào nhà họ Thẩm đánh người, nói nhà họ Thẩm có tật giật mình. Mặt Thẩm Quân Dục sa sầm, buổi triển lãm tranh mà Thẩm Thanh Lan chuẩn bị hơn mấy tháng, vừa bắt đầu đã bị người làm hỏng ba bức tranh, còn bị hắt nước bẩn. Nếu không phải ở đây có quá nhiều người, anh thật sự muốn trói người ngồi dưới đất kia lại, ném vào khe nước bẩn.

Thẩm Thanh Lan cho anh trai cô một ánh mắt yên tâm đừng nóng vội, cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất, cô cũng muốn xem thử ngoài việc khóc lóc om sòm, người phụ nữ này còn có thủ đoạn nào hay không.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tieuthunhudaoTruyện hay quá❤️ - sent 2024-08-22 12:17:04
anhthunguyenthiTruyện siêu hay. Đã đọc n lần - sent 2024-06-10 08:21:53
tieuthu_tienxuĐánh dấu đã đọc. Cặp chính ấn tượng. Ngài Phó và Thẩm Thanh Lan. Mạch văn hay. - sent 2023-03-03 23:53:02
buihopphần này sao ko đọc được v ad... chương 632 ý. - sent 2023-01-25 20:25:17
vanhamy357Ai rcm cho vài bộ như này mới huhu, hết truyện để đọc - sent 2022-11-25 21:02:00
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương