Lúc Đoạn Lăng đi vào quán cà phê thì Bùi Nhất Ninh đã tới, trước mặt cô đặt một tách cà phê đen, “Trước đây em thích uống Cappuccino, sao bây giờ lại uống cái này? Không phải nói là quá đắng sao?” - Vẻ mặt Bùi Nhất Ninh lạnh nhạt, “Thói quen có thể thay đổi, trước đây thích thứ gì không có nghĩa là bây giờ phải tiếp tục thích.” Thấy thái độ không cứng không mềm của cô, Đoạn Lăng chỉ mỉm cười, gọi một ly cà phê, “Nhất Ninh, hôm nay em tìm anh có chuyện gì sao?”
Bùi Nhất Ninh yên lặng nhìn Đoạn Lăng, “Tôi hy vọng sau này anh đừng kể một vài chuyện không giải thích được với Hạo Hạo, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không cho anh gặp Hạo Hạo nữa.” Đoạn Lăng hơi khựng lại, quả nhiên dự cảm của anh ta ứng nghiệm, “Nhất Ninh, anh hy vọng em nghe anh giải thích, ý anh không phải thế, anh chỉ muốn...” “Tôi mặc kệ anh nghĩ cái gì. Đoạn Lăng, năm nay Hạo Hạo mới năm tuổi, vẫn còn là trẻ con, tôi không muốn tiêm nhiễm vào đầu thằng bé những thứ vớ vẩn. Tôi hy vọng con của tôi là một đứa trẻ lạc quan tích cực, tràn đầy sức sống.” “Nhất Ninh, anh thật sự không có ý đó. Anh chỉ muốn được ở bên em.” Đoạn Lăng nói.
Bùi Nhất Ninh nhìn lướt qua tay Đoạn Lăng, ánh mắt trào phúng, “Đoạn Lăng, anh có tư cách gì để nói những lời này? Nói vậy mà anh không sợ nửa đêm vợ anh trên trời tới tìm anh sao?”
Đoạn Lăng mất tự nhiên rụt tay lại, “Nhất Ninh, em nghe anh nói, anh thật sự nghiêm túc. Chúng ta là ba mẹ ruột của Hạo Hạo, tình yêu của chúng ta dành cho Hạo Hạo là không vụ lợi nhất. Cũng chỉ có việc chúng ta đến bên nhau mới có thể cho Hạo Hạo một ngôi nhà hoàn chỉnh. Nhất Ninh, anh thật sự muốn bù đắp cho em.”
“Đủ rồi, Đoạn Lăng.” Vẻ mặt Bùi Nhất Ninh hoàn toàn lạnh tanh, “Đừng nói nữa. Anh càng nói, tôi chỉ càng cảm thấy mặt anh dày mà thôi.”
Đoạn Lăng khựng lại, “Nhất Ninh, anh...”
“Tôi bảo anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, hôm nay tôi đến đây chỉ để nói với anh, nếu sau này anh lại nói với Hạo Hạo những thứ không nên nói, dù Hạo Hạo hận tôi, tôi cũng sẽ không cho nó gặp anh nữa.” Bùi Nhất Ninh đứng dậy toàn đi.
Đoạn Lăng kéo cổ tay cô lại, “Nhất Ninh, thật sự không thể cho anh một cơ hội sao? Vừa rồi là do anh nói sai, là anh không đúng, anh tin rằng em đã sẵn sàng sinh Hạo Hạo thì chắc chắn cũng có tình cảm với anh. Nhất Ninh, tình cảm của anh dành cho em vẫn luôn còn đây, chúng ta đã từng yêu nhau, tại sao không cho nhau một cơ hội chứ?”
Cơn tức giận bùng lên trong mắt Bùi Nhất Ninh, sắc mặt cô đỏ lên vì tức giận. Cô đưa lưng về phía Đoạn Lăng nên anh ta không thấy vẻ mặt của cô lúc này, anh ta lại tiếp tục nói, “Nhất Ninh, anh yêu em.”
Bùi Nhất Ninh đột nhiên xoay người, trào phúng nhìn anh ta, “Người anh yêu chính là người vợ quỷ đã chết của anh kìa.”
“Nhất Ninh.” Đoạn Lăng nhíu mày, “Cô ấy đã chết rồi, không nên nói cô ấy như vậy.”
“Ha ha.” Bùi Nhất Ninh cười lạnh, “Không nỡ phải không? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Đoạn Lăng, thật ra tôi rất tò mò, khi đó có phải anh rất hưởng thụ cảm giác được người khác yêu thương hay không?”
“Nhất Ninh, em nhất định phải nói chuyện cay nghiệt như thế sao?” Đoạn Lăng nhíu mày.
“Tôi luôn luôn lạnh lùng như thế đấy, dĩ nhiên không dịu dàng quan tâm như hồng nhan tri kỷ của anh được.”
“Nhất Ninh.” “Đừng có gọi tên tôi. Đoạn Lăng, anh làm tôi cảm thấy buồn nôn. Rốt cuộc là trước đây tôi mù đến mức nào mà lại có thể coi trọng anh chứ.” Bùi Nhất Ninh hất tay Đoạn Lăng toan bỏ đi.
Đoạn Lăng sống chết không chịu buông tay cô ra, “Anh buông tay.” Bùi Nhất Ninh tức giận. “Nhất Ninh, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh được sao? Chuyện đã qua thì đã qua rồi, mặc kệ đúng hay sai thì bây giờ truy xét lại cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Anh thật sự muốn bù đắp cho em và Hạo Hạo, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?” Đoạn Lăng thấp giọng, giọng điệu mềm mỏng. Bùi Nhất Ninh năng tách cà phê trên bàn lên, hất thẳng về phía Đoạn Lăng, “Muốn bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là không thể. Nếu anh có thể làm cà phê trở lại trong tách, tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu với anh.”
Cà phê nhỏ từ trên đầu Đoạn Lăng men theo mặt của anh ta rơi xuống trên áo, giây phút này trông anh ta rất thê thảm. Vẻ mặt Đoạn Lăng hết sức kinh hãi, hoàn toàn không ngờ Bùi Nhất Ninh lại hành động như vậy.
“Bùi Nhất Ninh?” Có người gọi tên Bùi Nhất Ninh. Cô nhìn lại theo tiếng gọi thì thấy bà Giang. Ánh mắt bà Giang lướt qua cánh tay đang nắm lấy nhau của Bùi Nhất Ninh và Đoạn Lăng, chân mày nhíu rất chặt. Cô chợt hoảng hốt, tay bưng tách cà phê nắm rất chặt, không ngờ lại bị bà Giang bắt gặp cảnh tượng thế này.
Đoạn Lăng cũng buông tay Bùi Nhất Ninh ra, dùng ống tay áo lau sạch cà phê trên mặt. Bùi Nhất Ninh mím môi, đi đến chỗ bà Giang, “Dì.
Ánh mắt bà Giang lướt qua Bùi Nhất Ninh, ánh mắt có chút không vui. Bà là một người phụ nữ tao nhã, thật sự không thích phụ nữ có cách nói chuyện và hành động quá thô lỗ, Huống chi vừa rồi Bùi Nhất Ninh đã bắt thẳng cà phê vào người khác trước mắt bao nhiêu người.
Bùi Nhất Ninh cũng không ngờ mình lại gặp phải bà Giang, còn để bà Giang nhìn thấy cảnh như thế, mím môi không biết giải thích thế nào, “Dì, dì và bạn đến đây uống cà phê sao?” Câu này rõ ràng chỉ là một câu xã giao, Bùi Nhất Ninh chưa từng lúng túng như thế, bà Giang nhàn nhạt ừ một tiếng. “Bây giờ dì đã uống xong chưa? Dì muốn đi đâu, để cháu đưa dì đi.”
Bà Giang từ chối, “Không cần, tôi tự lái xe.” Nói rồi liền đi, Bùi Nhất Ninh đứng yên tại chỗ, sắc mặt não nề, dường như cô để lại ấn tượng xấu trong lòng bà Giang rồi. Lúc đầu bà Giang đã không đồng ý chuyện của cô và Thần Hi, bây giờ thì hay rồi, chắc là bà ấy sẽ càng phản đối. Nghĩ tới đây, Bùi Nhất Ninh cảm thấy rất thất bại.
Đoạn Lăng đi lên, “Nhất Ninh.”
Bùi Nhất Ninh hoàn hồn, nhìn lướt qua Đoạn Lăng, không quay đầu lại mà rời khỏi quán cà phê.