Trên xe, Bùi Nhất Ninh nhìn người đàn ông trầm ngâm không nói gì trên ghế lái phụ, cô tìm một chỗ để dừng xe lại.
“Tay không đau chứ?” Bùi Nhất Ninh nắm tay Giang Thần Hi hỏi, Giang Thần Hi nhíu lông mày, đến bây giờ sắc mặt vẫn chưa dịu lại, anh quay đầu nhìn về phía Bùi Nhất Ninh, “Anh chỉ giận.” Bùi Nhất Ninh mỉm cười, “Hẳn là anh nên vui mới đúng, anh ta trở về, để em có cơ hội thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, cũng làm em nhận ra cái tốt của anh.”
“Nhất Ninh, anh không đùa với em.”
“Em cũng không đùa anh. Thần Hi, em biết anh đau lòng em, nhưng thật sự không cần thiết phải so đo với một người như vậy. Bây giờ em cảm thấy mình rất may mắn vì người em lựa chọn là anh, nhưng em cũng nuối tiếc, tại sao lúc trước người em yêu không phải là anh.” Giang Thần Hi nhìn thẳng vào mắt Bùi Nhất Ninh, ánh mắt Bùi Nhất Ninh rất đỗi dịu dàng, “Sau này nếu gặp anh ta thì đừng ra tay, đánh anh ta chỉ tội đau tay mình mà thôi.” “Nhất Ninh, nếu em thấy buồn có thể nói với anh, hoặc là khóc cũng được.” Giang Thần Hi cất giọng chầm chậm, nhẹ nói.
Bùi Nhất Ninh nhìn anh, ánh mắt khó hiểu, “Tại sao phải buồn?” Sau đó bỗng nhiều hiểu rõ ý của Giang Thần Hi, cô đột nhiên bật cười, “Thần Hi, vừa rồi em nói nghiêm túc đấy, không phải là để an ủi anh. Biết anh ta là người tráo trở đến mức nào em mới biết trong quá khứ em đã sai lầm biết bao nhiêu, bây giờ em hạnh phúc biết nhường nào. Thần Hi, em không buồn, thật đấy, không cảm thấy buồn cũng không đau khổ chút nào.”
Giang Thần Hi ôm lấy Bùi Nhất Ninh, “Nhất Ninh, hãy tin anh, sau này dù xảy ra chuyện gì anh đều sẽ ở bên cạnh em em, không rời khỏi em.” “Em cũng vậy, trừ khi chính miệng anh nói không cần em nữa, nếu không em sẽ không chia tay anh.” Bùi Nhất Ninh nói một cách rất trịnh trọng, càng giống một lời thề khắc ở trong lòng.
Sau khi rời khỏi nơi ở của Bùi Nhất Ninh, Đoạn Lăng không về nhà mà đến quán bar. Lúc Thối Trạch Vũ nhận được điện thoại của nhân viên phục vụ, anh đang định gọi điện thoại cho Đoạn Lăng hỏi bạn mình khi nào trở về, biết bạn say đến bất tỉnh nhân sự, anh đành cam chịu số phận ra ngoài đón anh ta về. Khi Thôi Trạch Vũ đến quầy rượu, Đoạn Lăng vẫn còn ôm chai rượu không buông, “Được rồi, nhìn xem cậu đã say thế nào rồi mà còn uống? Cậu định uống đến chết hả?”
Đoạn Lăng mở to mắt, nhìn thoáng qua người trước mặt, “Cậu là ai, chúng ta quen biết hay sao mà cậu quản tôi.” Thôi Trạch Vũ đen mặt, “Đoạn Lăng, cậu uống rượu đến ngốc rồi hả, cậu mở to hai mắt nhìn rõ xem tớ là ai?”
“Tôi chẳng biết cậu là ai, cậu đang cản trở tôi uống rượu.” Nói xong anh ta ôm chai rượu định tiếp tục uống. Thôi Trạch Vũ thấy thế, cướp lấy chai rượu của anh ta, nhìn về phía nhân viên pha chế, “Cậu ấy uống bao nhiêu rồi?” Anh biết rất rõ tửu lượng của Đoạn Lăng, nếu không uống một lượng nhất định thì sẽ không say.
Nhân viên pha chế chỉ vào sổ chai ở bên cạnh, Thối Trạch Vũ nhìn qua, vẻ mặt đen như đáy nồi, “Cậu muốn uống đến trúng độc cồn hả? Cậu muốn chết cũng được, nhưng cậu đừng gọi điện thoại cho tớ, thật sự là phục cậu.” Thôi Trạch Vũ bĩu môi thì thầm, đỡ Đoạn Lăng lên nhưng cách nào vực anh ta dậy được. Người uống say nặng như hòn đá, huống chi bản thân Đoạn Lăng đã là một người đàn ông cao to.
“Này cậu, giúp tôi đỡ cậu ấy lên với.” Thôi Trạch Vũ nhìn về phía nhân viên pha chế, mong được giúp đỡ. Nhân viên pha chế tỏ ra khó xử, “Thưa anh, bạn của anh còn chưa tính tiền.”
“Tôi mà phải quyt chút tiền típ của cậu sao?” Thối Trạch Vũ lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví ra, “Cầm đi lấy đi.” Nhân viên pha chế nhận lấy, lát sau đã quay lại, đưa hai tay trả thẻ cho Thôi Trạch Vũ, Thôi Trạch Vũ nghiêm mặt, “Bây giờ có thể giúp tôi đỡ cậu ấy lên xe không?”
Nhân viên pha chế nhanh chóng tới hỗ trợ.
“A, đó chẳng phải là Giám đốc Đoàn của tập đoàn quốc tế Thiên Lăng sao?” Cố Khải chỉ về phía Thối Trạch Vũ và Đoạn Lăng. Thẩm Quân Dục nhìn lại, “Ừm, đúng vậy.” “Dạo này gặp phải chuyện gì thế, sao lại uống đến mức này?” Cố Khải mở miệng nói. Vẻ mặt Thẩm Quân Dục hờ hững, “Có lẽ là thất tình.” “Anh Thẩm à, Giám đốc Đoàn đã kết hôn rồi.” “Ồ, vậy thì là ly hôn.” Thẩm Quân Dục sửa lại. Thẩm Quân Trạch và Cố Khải bên cạnh nghe vậy thì đều nghẹn lời. “Anh, cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về nhà thôi.” Thẩm Quân Trạch nhìn đồng hồ thì thấy đã mười giờ tối.
“Về nhà làm gì, không về” Thẩm Quần Dục không muốn đi. Cố Khải liếc xéo, “Anh Thẩm, có phải anh cãi nhau với chị dâu không?” Từ khi kết hôn, ba người Thẩm Quân Dục, Hàn Dịch và Phó Hoành Dật đều trở thành những kẻ lo cho gia đình, đến tối là chạy về nhà, hôm nay thế này là sao vậy? Chủ động gọi mấy người bọn họ ra ngoài uống rượu không nói, còn lần lữa không muốn về nhà. Thẩm Quân Dục tỏ vẻ vừa buồn vừa khổ, “Nếu là thật sự cãi nhau thì tốt.”
Thẩm Quân Trạch và Cổ Khải liếc nhau, Thẩm Quân Trạch mở miệng thăm dò, “Anh bị chị dâu bỏ rơi?” Thẩm Quân Dục lạnh lùng liếc cậu ta, “Uống rượu của em đi.” “Anh, ngày mai em phải đi làm, không thể uống nữa.” Thẩm Quân Trạch nói. Thẩm Quân Dục hừ lạnh một tiếng, bưng rượu trên bàn lên uống một hơi. Trong lòng anh rất uất ức, một tháng gần đây Ôn Hề Dao vẫn luôn bận rộn với công việc, thậm chí đôi khi còn ngủ lại ở công ty, anh đã bị bà xã đại nhân hoàn toàn đày vào lãnh cung. Thậm chí nhiều lúc anh còn hoài nghi có khi nào Ôn Hề Dao đã quên mất mình còn có một ông chồng hay không. “Anh, rốt cuộc anh và chị dâu sao vậy, cãi nhau thật à?” Thẩm Quân Trạch vừa nhắc đến Ôn Hề Dao thì thấy Thẩm Quân Dục lại uống, thầm nghĩ không phải miệng quạ đen của mình nói trúng rồi chứ?
Thẩm Quân Dục hừ lạnh một lần nữa, “Em mới cãi nhau đấy.” Thẩm Quân Trạch cười ha ha, “Nếu không phải cãi nhau thì về nhà đi chứ. Ngày mai em còn phải cùng chị Đồng ra ngoài đàm phán một dự án, còn chưa xem xong tài liệu, em cũng không thể tiếp tục cùng anh uống được.”
“Đúng vậy, anh Thẩm, sáng ngày mai em cũng có một cuộc họp quan trọng không thể vắng mặt, anh xem thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta giải tán đi.” Cổ Khải cũng nói, Cố Dương đã gia nhập quân đội, kể từ lúc Cổ Bác Văn tái hợp với Phó Tĩnh Đình cũng đặt toàn bộ tinh thần và sức lực vào chuyện cùng vợ đi du lịch, chuyện trong công ty đều giao lại cho cháu trai là Cố Khải.
Thẩm Quân Dục nhìn hai người không có tình nghĩa này, ghét bỏ xua tay, “Đi hết đi, đi hết đi.” Cố Khải và Thẩm Quân Trạch nhìn về phía anh, “Anh không đi à.” “Hai người đi đi, khi nào anh muốn về thì sẽ về.” Thẩm Quân Dục đuổi người, bây giờ anh trở về làm gì, dù sao cũng là một mình đối mặt với căn phòng trống trải, không chút hơi người, còn không bằng ở chỗ ồn ào này một chút.
“Thật sự không sao chứ?” Thẩm Quân Trạch không yên lòng.