Ngày hôm qua Vu Hiểu Huyên mới nghe Hàn Dịch nói Thẩm Thanh Lan bị bệnh nặng liền lập tức chạy từ đoàn phim về. Đây là lần đầu tiên cô gặp Thẩm Thanh Lan sau khi bị bệnh, không ngờ dáng vẻ cô lại trở nên thể này.
Vu Hiểu Huyên mở to mắt nhìn, nét mặt đầy hoảng sợ.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Có phải dáng vẻ bây giờ của tớ xấu lắm không, dọa các cậu rồi.” Phương Đông và Vu Hiểu Huyên lắc đầu.
“Ai nói dáng vẻ bây giờ của cậu xấu? Cho dù cậu bệnh, nhưng nếu Tây Thi bị bệnh thì vẫn xinh đẹp hơn người thôi.” Phương Đồng cười nói. Vu Hiểu Huyên phụ họa, “Đúng vậy, cuối cùng Phương Đồng cũng nói được một câu thật lòng rồi. Thanh Lan, cậu vẫn là cô gái đẹp nhất tớ từng thấy.” Khóe môi Thẩm Thanh Lan cong nhẹ, “Dáng vẻ bây giờ của tớ có lẽ cũng chỉ có các cậu mới thấy đẹp thôi.” “Tớ nói thật mà. Ai dám nói cậu xấu thì bước ra đây cho tớ, xem tới có đánh chết người đó không.” Vu Hiểu Huyên xắn tay áo lên.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Hiểu Huyên, cậu đã làm mẹ rồi, sao vẫn không chững chạc lên vậy?”
“Ha ha, tính tớ là như thế đấy.” Vu Hiểu Huyên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nắm lấy tay cô, “Thanh Lan à, cậu gầy đi rồi. Chờ sau khi cậu xuất viện, tớ sẽ dẫn cậu đi ăn thật nhiều món ngon, vỗ béo cậu. Nếu không mỗi lần đứng cạnh cậu thì trông mặt tớ sẽ tròn lắm.”
“Được, lần tới chúng ta sẽ đến quán lẩu thập cẩm cạnh trường học ăn. Lâu rồi không ăn ở đó, tớ hơi nhớ mùi vị của nó.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng mỉm cười.
Phương Đồng ngồi xuống phía bên kia Thẩm Thanh Lan, nắm lấy tay cô, “Thanh Lan, hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi. Tớ nghĩ không bao lâu nữa là tớ có thể xuất viện rồi.” “Tốt quá. Chờ cậu xuất viện, chúng ta nhất định phải đến Mị Sắc ăn mừng mới được.” Vu Hiểu Huyên nói. Phó Hoành Dật thấy sau khi Phương Đông và Vu Hiểu Huyên đến, Thẩm Thanh Lan đã cười nhiều hơn nên im lặng rời khỏi phòng rồi đi tìm Eden.
Eden còn đang ở trong phòng thí nghiệm, ở cùng với anh còn có vài chuyên gia. Anh thấy Phó Hoành Dật đứng trước tấm kính ra hiệu với mình liền bước ra ngoài. “Eden, kết quả sao rồi? Sức khỏe của Thanh Lan ngày càng yếu đi, tôi sợ cô ấy sẽ không chịu đựng được bao lâu nữa.” Nghe vậy, sắc mặt Eden liền sầm xuống, “Sẽ nhanh thôi. Tôi phát hiện trong máu của Thanh Lan có một loại virus. Loại virus này rất giống loại tôi đã từng tiêm vào người Tần Nghiên, nhưng không phải là cùng một loại, mà giống virus biến thể hơn. Bây giờ tôi nghi ngờ, trong lần hành động cứu người trước đó, rất có thể Thanh Lan đã tiếp xúc với loại virus này nên bị lây nhiễm, nhưng tôi không biết cô ấy bị nhiễm như thế nào. Tôi cần có sự phối hợp của anh, giúp tôi hỏi Thanh Lan xem nguyên nhân cô ấy bị lây nhiễm có thể là gì? “Được, không thành vấn đề. Loại virus này truyền nhiễm qua đường nào?” Phó Hoành Dật thấp giọng hỏi.
“Trực tiếp tiêm vào hoặc qua đường máu. Khả năng trực tiếp tiêm vào không cao, dù sao Tần Nghiên cũng không có cơ hội tiêm virus này vào cơ thể Thanh Lan.”
“Tôi hiểu rồi. Bây giờ tôi sẽ đi hỏi cô ấy ngay.” Đi được hai bước, Phó Hoành Dật dừng lại nhìn Eden, “Eden, anh đã từng nghiên cứu thuốc trị loại virus này, như vậy anh chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho Thẩm Thanh Lan mà, đúng không?”
Đáy mắt Eden hiện vẻ khổ sở, “Loại virus này không giống loại tôi đã tiêm vào người Tần Nghiên, nó thuộc loại virus biến thể, thuốc kia không có tác dụng với cô ấy.”
Phó Hoành Dật giống như bị ai hắt một chậu nước lạnh lên người vào mùa đông, toàn thân đều lạnh buốt.
“Nhưng dù thế nào tôi cũng sẽ dốc hết sức chữa trị cho Thanh Lan.” Eden trịnh trọng nói.
“Phải mất bao lâu?” Phó Hoành Dật hỏi. Với sức khỏe hiện giờ của Thẩm Thanh Lan thì không ai dám chắc cô có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
“Nhanh nhất là hai tháng, nhưng tôi sẽ nghiên cứu trước một loại thuốc ức chế, tạm thời khống chế loại virus trong cơ thể cô lại, để phòng nó biến thể thêm bước nữa.”
“Được.”
Phó Hoành Dật vừa đi tới cửa phòng bệnh của Thẩm Thanh Lan thì thấy Vu Hiểu Huyên ngồi xổm dưới đất, vai run run, còn Phương Đồng ở bên cạnh đôi mắt cũng đỏ bừng. “Thanh Lan đâu?” Phó Hoành Dật khẽ hỏi. “Đã ngủ rồi.” Phương Đông trả lời. Từ khi bước ra khỏi phòng bệnh của Thẩm Thanh Lan thì tinh thần của Vu Hiểu Huyên liền sụp đổ, không thể giữ nổi bình tĩnh như khi ở trước mặt Thẩm Thanh Lan nữa.
“Ngài Phó, rốt cuộc Thanh Lan làm sao vậy?” Vu Hiểu Huyên ngẩng đầu hỏi, đôi mắt đẫm lệ. Rõ ràng trước đó Thẩm Thanh Lan vẫn rất khỏe mà.
Ánh mắt Phó Hoành Dật xa xôi, “Cô ấy chỉ tạm thời bị bệnh, sẽ mau chóng khỏi thôi.” Nói xong, anh cũng không quan tâm đến bọn họ nữa, mở cửa bước thẳng vào phòng. Phương Đồng đỡ Vu Hiểu Huyên từ dưới đất lên, “Đừng khóc nữa. Tớ tin Thanh Lan sẽ không có chuyện gì đâu.” “Nhưng tớ rất đau lòng. Vừa rồi cậu cũng thấy mà, đang yên đang lành lại bị giày vò ra nông nỗi kia.” Vu Hiểu Huyên nghẹn ngào nói. “Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó mời nhiều chuyên gia và bác sĩ tên tuổi như vậy, chắc chắn Thanh Lan sẽ không sao đâu. Đừng khóc, để người khác thấy thì họ sẽ tưởng rằng Thanh Lan thật sự có chuyện gì đấy.” Phương Đông vỗ vai Vu Hiểu Huyên, nói. Vu Hiểu Huyên là người của công chúng, lúc nào bên cạnh cũng có ký giả bám theo. Lần này tuy bọn họ tránh được, nhưng không dám chắc sẽ không bị bắt gặp. Nếu bị người khác chụp lại dáng vẻ này của Vụ Hiểu Huyên, ai biết được sắp tới có làm dấy lên một trận phong ba nào hay không.
Vu Hiểu Huyên lau khô nước mắt, cố kìm nén cảm xúc rồi lấy kính râm đeo vào, che đôi mắt đỏ hoe của mình lại, lúc này mới cùng Phương Đồng rời khỏi bệnh viện.
Phó Hoành Dật đi vào phòng bệnh, Thẩm Thanh Lan đang nằm trên giường ngủ, nét mặt rất yên tĩnh, hiểm khi khóe môi cong lên cười nhẹ. Anh ngồi xuống bên giường yên lặng ngắm nhìn gương mặt cô.
Hôm nay thời gian Thẩm Thanh Lan ngủ không dài lắm, một lúc sau đã tỉnh lại. Mở mắt ra thì thấy Phó Hoành Dật đang chăm chú nhìn mình, khóe môi cô cong lên, “Em vừa mơ thấy anh trở về, kết quả đúng là thật.” Phó Hoành Dật mỉm cười, “Nằm mơ cũng thấy anh à?” Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng, “Đúng vậy, gần đây em rất hay mơ thấy anh.”
“Thanh Lan, Eden đã có kết quả rồi.” Nét mặt của Phó Hoành Dật đột nhiên nghiêm túc.
Thẩm Thanh Lan ngây người rồi nở nụ cười, “Anh nói đi, dù kết quả có thể nào em cũng có thể chấp nhận được mà.” “Em thật sự đã nhiễm một loại virus hiếm thấy, là một biến thể của loại virus trong người Tần Nghiên, chủ yếu lây nhiễm qua đường máu. Em suy nghĩ kỹ lại xem lần trước khi đi cứu Nhan Tịch, em đã tiếp xúc với cái gì.”
Nụ cười của Thẩm Thanh Lan dần dần biến mất theo lời nói của Phó Hoành Dật, đến khi anh nói xong, nụ cười đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt của cô. Cô im lặng suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại tình hình ngày hôm đó, mày nhíu chặt.
“Ngày đó em bị một con rắn cắn, nhưng con rắn nó không có độc.”
“Còn gì nữa không?” Thẩm Thanh Lan nghĩ không ra ngày đó còn điều gì bất thường nữa, cho đến khi nhìn xuống tay mình, ánh mắt cô bỗng lóe lên, do dự một lúc rồi nói, “Em còn bị Nhan Tịch cắn một cái.” Phó Hoành Dật biến sắc, “Chỗ nào?” “Trên tay, vết thương có chảy máu.” Khi đó Nhan Tịch đã mất hết lý trí, hoàn toàn không cho ai tới gần. Cô không chú ý nên bị cô ấy cắn. Sắc mặt Phó Hoành Dật rất âm u, nắm lấy tay Thẩm Thanh Lan xem xét cẩn thận. Bây giờ đã không thấy vết thương nữa, chỉ còn dấu răng rất mờ, không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra. “Chắc virus không phải từ người Nhan Tịch đâu. Nếu cô ấy nhiễm virus trước em thì đã phát bệnh từ lâu rồi, nhưng đến giờ vẫn không nghe Doug nói gì mà.” Thẩm Thanh Lan loại trừ khả năng này. Phó Hoành Dật vẫn không vì vậy mà bớt lo, “Trước tiên anh sẽ nói chuyện này với Eden.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhớ tới điều gì đó nên bảo Phó Hoành Dật lấy điện thoại gọi cho Doug. Mấy tháng qua anh ta đã đưa Nhan Tịch đi du lịch khắp nơi. Nhan Tịch vẫn như trước, ngoài Doug ra thì không cho ai đụng vào mình. Đôi khi có người đi đường không cẩn thận đụng phải, cô ấy đều sẽ rất kích động, khiến người ta giật nảy mình, khiến Doug phải xin lỗi thay cô ấy.
Tuy thường hay gặp phải tình huống lúng túng như thế, nhưng Doug vẫn đưa Nhan Tịch đi du lịch khắp nơi, vì điều này mang lại hiệu quả rất rõ ràng. Nhan Tịch đã đỡ hơn khi vừa được cứu về, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí khả năng ngôn ngữ còn dẫn dẫn khôi phục được đôi chút. Chuyện này là động lực rất lớn đối với Doug.
Doug nhận điện thoại của Thẩm Thanh Lan, sau khi nghe cô nói xong thì trong lòng rất sợ hãi, nếu suy đoán của cô chính xác thì Nhan Tịch... Doug quay đầu nhìn Nhan Tịch. Cô nàng đang ngồi xổm dưới đất, nhìn con chó nhỏ bên chân. Doug đi tới kéo cô ấy từ dưới đất lên, “Nhan Tịch, chúng ta về nhà thôi.” Nhan Tịch nghiêng đầu, chậm rãi nói nhỏ, “Về nhà?” “Ừ, về nhà. Anh dẫn em đi thăm chị gái em.”
Đôi mắt trong veo của Nhan Tịch đầy nghi hoặc, “Chị gái?”
Doug mỉm cười, nói chậm lại, “Đúng vậy, chị gái. Chị gái mà em thích nhất.” Nhan Tịch vẫn không hiểu lời của Doug. Anh cũng chỉ mỉm cười, tiếp đó đưa cô lên đường trở lại thủ đô. Vừa tới bệnh viện, Eden cũng đi ra. Anh nhìn Nhan Tịch, không nhận thấy có chút bất thường nào, “Cô ấy vẫn luôn thế này phải không?” Doug gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Cũng không phải, so với lúc trước thì gần đây tình hình của cô ấy đang dần chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng hành động và thói quen của cô ấy lại càng ngày càng giống một đứa bé.”
“Tôi cần đưa cô ấy đi lấy máu để tiến hành xét nghiệm máu.”
“Được.” Doug nắm tay Nhan Tịch, nhưng cô rất bài xích bệnh viện, ôm chặt tay Doug, “Không đi.” Doug xoa đầu cô, “Nhan Tịch ngoan, sẽ xong nhanh thôi.”
Nhan Tịch vâng lời đi theo Doug, nhưng lúc Eden rút máu cho cô thì cô rất kích động, “Đừng, bỏ ra.” Doug ôm Nhan Tịch, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Nhan Tịch, đừng sợ, anh ở đây, đừng sợ.” Cả người Nhan Tịch run rẩy, nhìn Eden chằm chằm, chính xác là nhìn ống tiêm trên tay anh. Eden không đến gần Nhân Tịch mà đưa dụng cụ cho Doug, “Hay là cậu tự làm đi, Nhan Tịch rất cự tuyệt người lạ.” Nói xong anh liền ra khỏi phòng. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Nhan Tịch mới dần bình tĩnh lại. “Nhan Tịch, chúng ta lấy máu nhé, có được không?” Doug dịu dàng dỗ cô. Nhưng Nhan Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào ống tiêm mà Eden để lại. Cuối cùng Doug không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi đến khi cô ngủ mới có thể lấy mẫu máu của cô.
“Eden, mấy tháng nay Nhan Tịch vẫn không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào. Tôi nghĩ chắc cô ấy không bị nhiễm virus.” Doug vẫn không tin khả năng này. Nhan Tịch đều do anh một tay chăm sóc, tình trạng sức khỏe của cô không ai hiểu rõ bằng anh.
“Doug, tôi đã nghiên cứu loại virus này một thời gian rất dài, tôi hiểu rõ đặc tính của nó hơn cậu rất nhiều. Loại virus này rất dễ biến thể, thời gian ủ bệnh trên cơ thể từng người không giống nhau, thậm chí phản ứng của mỗi người mỗi khác. Chúng ta không thể loại trừ khả năng này. Hơn nữa cậu đừng quên, lúc Nhan Tịch bị Tần Nghiện bắt đi, trên người bà ta đã mang virus.” Eden nghiêm túc nói.
Doug trầm mặc. Eden lại nói tiếp, “Nếu Nhan Tịch không bị nhiễm loại virus này thì đó là chuyện tốt nhất. Nhưng nếu như cô ấy đã bị lây nhiễm, thì phát hiện sớm vẫn tốt hơn.” Nếu virus trên người Thẩm Thanh Lan được phát hiện sớm, thậm chí phát hiện ra trước khi cô phát bệnh, thì có lẽ bây giờ cô đã không phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
“Eden, chừng nào mới có kết quả?” “Hai ngày, tối mai là có thể biết kết quả rồi.” Vì đã biết phương hướng nghiên cứu, nên việc xét nghiệm cũng dễ dàng hơn rất nhiều, “Doug, tôi đề nghị cậu nên dẫn Nhân Tịch đi làm kiểm tra tổng quát. Nếu cô ấy thật sự nhiễm loại virus này, thì trong thời gian dài như vậy, chắc chắn nó đã gây tổn hại đến sức khỏe của cô ấy rồi.”
“Được, tôi biết rồi. Hôm nay tôi sẽ đưa cô ấy đi làm kiểm tra tổng quát.”
Thẩm Thanh Lan biết Nhan Tịch đến bệnh viện thì muốn gặp cô ấy. Nhưng bây giờ ngay cả sức rời giường cô cũng không có, vì vậy Phó Hoành Dật bèn bảo Doug dẫn Nhan Tịch đến phòng bệnh. “Phó Hoành Dật, dáng vẻ em bây giờ xấu xí quá, anh trang điểm cho em một chút để em trông dễ nhìn hơn đi.”
Phó Hoành Dật gật đầu rồi đến chỗ y tá mượn đồ trang điểm cho Thẩm Thanh Lan. Sau khi xong, cô hỏi, “Bây giờ trông em đã khá hơn rồi phải không?” “Ừ, đẹp lắm” Phó Hoành Dệt khen ngợi. Thẩm Thanh Lan lườm anh một cái, cô đâu có hỏi anh trông mình có xinh đẹp không.
Lúc Nhan Tịch đến, Phó Hoành Dật liền ra ngoài. Thẩm Thanh Lan nhìn cô ấy, so với lần trước thì bây giờ tinh thần của cô ấy khá hơn rất rõ, chỉ là ánh mắt của cô ấy vẫn mờ mịt, khi nhìn cô còn có chút sợ hãi.
Nhan Tịch lùi về sau một bước, trốn sau lưng Doug. Thẩm Thanh Lan hơi thất vọng. Anh giải thích, “Bây giờ cô ấy rất sợ người lạ.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, tỏ ý mình đã biết, ánh mắt nhìn Nhan Tịch càng dịu dàng hơn, “Nhan Tịch, là chị đây. Em còn nhớ chị không?” Nhan Tịch trốn sau Doug không động đậy gì. Thẩm Thanh Lan muốn ngồi dậy nhưng lại không thể. Doug thấy thế liền muốn đi tới đỡ cô, nhưng cô khoát tay từ chối, “Thôi, cứ thế này nhìn cô ấy cũng được.”
Doug cùng Nhan Tịch ở trong phòng bệnh trò chuyện với Thẩm Thanh Lan một lúc lâu, phần lớn đều là Doug nói, Thẩm Thanh Lan lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Nhan Tịch dần quen với Thẩm Thanh Lan, ngồi bên cạnh Doug len lén nhìn cô. Mỗi lần Thẩm Thanh Lan phát hiện đều sẽ mỉm cười thật thân thiện với cô ấy.
Dường như biết Thẩm Thanh Lan không làm hại mình nên Nhan Tịch dần thả lỏng, thậm chí khi Thẩm Thanh Lan nắm tay, cô cũng không giãy giụa, “Nhan Tịch, chị nhớ em.” Cô nhớ cô gái ngây thơ hoạt bát vui tươi, thích dính lấy cô, luôn miệng gọi cô “chị ơi”, gương mặt lúc nào cũng mang nụ cười tươi tựa ánh mặt trời, khiến người bên cạnh cũng ấm áp vui vẻ theo. Nhan Tịch nhìn Thẩm Thanh Lan rồi bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay chỉ lên mặt cô, “Nước.”
Thẩm Thanh Lan khẽ run, không biết mình đã rơi nước mắt từ lúc nào. Cô cười nói, “Ừ, nước.”
Nhan Tịch cũng cười theo. Thẩm Thanh Lan bỗng cúi người, ôm chặt lấy cô ấy. Cô ấy muốn giãy giụa nhưng bỗng không cử động nữa. Thẩm Thanh Lan nói khẽ, “Nhan Tịch, chị thật sự hy vọng em chưa bao giờ gặp chị, mãi mãi.”
:
Eden nhìn kết quả xét nghiệm trước mắt mà tâm trạng vô cùng nặng nề. Phó Hoành Dật và Doug đều đang ở bên ngoài đợi anh, nhưng anh lại chần chừ không muốn ra, chỉ ước kết quả xét nghiệm này không đúng.
“Eden, kết quả thế nào?” Doug hỏi. Eden lẳng lặng nhìn anh, không nói gì. Tim Doug đập mạnh, “Nhan Tịch...”
Eden nặng nề gật đầu, “Đúng vậy, tôi phát hiện trong mẫu máu của Nhan Tịch cũng có loại virus đó. Kết hợp với những kết quả xét nghiệm của hai ngày qua, có thể đưa ra kết luận, dù loại virus trên người Nhan Tịch chuyển biến chậm hơn so với Thanh Lan rất nhiều, nhưng nó đã ảnh hưởng đến thần kinh não bộ của cô ấy.” Con người của Doug co lại, “Ảnh hưởng gì?”.
“Loại virus này sẽ khiển trí lực của Nhan Tịch không ngừng sụt giảm, cuối cùng sẽ như một đứa trẻ. Bây giờ phát hiện sớm nên ảnh hưởng chưa lớn lắm.” Nhưng khó ở chỗ, tuy rằng virus trong người Nhan Tịch rất giống với virus trong người Thẩm Thanh Lan, nhưng vẫn có một có khác biệt nhỏ, hơn nữa đã nảy sinh biến thể.
Doug nắm chặt vai Eden, “Eden, cậu đã tiếp xúc với loại virus này, vậy nhất định sẽ có cách chữa mà đúng không?”
Sắc mặt Eden rất nặng nề, “Doug, tôi cũng đang tìm biện pháp, nhưng bây giờ tạm thời chưa tìm ra cách chữa trị. Đúng là tôi đã từng điều chế nhiều loại thuốc, nhưng thuốc này không phù hợp với bệnh trạng của hai người họ, dù có dùng hiệu quả cũng không cao, vẫn không thể ngăn chặn bệnh tình chuyển biến xấu đi được.” Tâm trạng của Phó Hoành Dật và Doug đều rất suy sụp.
“Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào.” Eden bỗng nói.
Phó Hoành Dật và Doug đồng loạt nhìn anh. Eden tiếp tục nói, “Trước đây loại virus này là do Peter - bác sĩ của Allen tiêm vào người Tần Nghiên. Nói cách khác, Peter là người đầu tiên phát hiện ra loại virus này hoặc nó là do chính anh ta tạo ra. Nếu tìm được anh ta, có thể sẽ tìm ra loại thuốc phù hợp.” Lần trước khi đi cứu người, ban đầu Peter còn đi cùng bọn họ tìm Allen và Kim Ân Hi, nhưng tìm kiếm suốt mấy ngày không có tin tức, người đàn ông này liền biến mất.
Phó Hoành Dật lập tức nói, “Bây giờ tôi sẽ lập tức tìm cách liên lạc với anh ta.” Anh đã từng gặp Peter, vẫn nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông này, nếu dùng hết các mối quan hệ trong tay thì trong thời gian ngắn có thể sẽ tìm được người này.