Phó Hoành Dật nhướng mày, không biết vì sao Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên thay đổi ý định. Có điều, ý này với anh mà nói là cầu còn không được. Từ khi có An An, số lần anh và cô trải qua thế giới hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần nào cũng có cái bóng đèn nhỏ bên cạnh, làm chuyện gì cũng không tiện.
“Được.” Phó Hoành Dật vui vẻ đồng ý. Hai người không vội trở về, đúng là lâu rồi bọn họ không hẹn hò riêng, cả hai chậm rãi đi trên bờ biển.
“Hoành Dật, đã lâu rồi chúng ta không nhàn nhã thể này.” Thẩm Thanh Lan vừa cười vừa nói. Năm trước Phó Hoành Dật rất ít khi về nhà, phần lớn thời gian đều là cô dẫn An An đến quân đội gặp anh. Dù là như vậy, anh cũng là sáng đi tối về, buổi trưa là cô dẫn An An đến nhà ăn.
Nhớ tới chị Chương, nhà chị chỉ còn một người mẹ già, để tiện cho chị chăm sóc người nhà, anh Chương đã chủ động xin điều từ quân khu thủ đô đến quê nhà chị Chương.
Mặc dù nơi đó gần nhà chị Chương, nhưng cũng không phải lớn, không dễ kiến công lập nghiệp như ở thủ đô. Anh Chương lựa chọn như vậy, coi như là dừng bước sự nghiệp của mình. Có điều, lựa chọn đó lại thể hiện tình yêu của anh với vợ, cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa, với quân hàm của anh Chương, mặc dù về quê có lẽ là hơi khó thăng chức, nhưng muốn đạt được vị trí tốt thì không khó, huống chi còn có Phó Hoành Dật thầm giúp đỡ.
Sau khi anh Chương chuyển đi, công việc của anh gần như dồn hết lên Phó Hoành Dật, đây là một trong những nguyên nhân anh bận rộn trong thời gian qua. “Đúng vậy. Một năm qua, chuyện trong nhà đều do một mình em lo. Cực cho em rồi.”
Thẩm Thanh Lan lắc lắc hai bàn tay đan vào nhau của hai người, “Hoành Dật, em nói như vậy không phải là muốn anh cảm ơn.”
“Anh biết, anh muốn cảm ơn em thôi.” Phó Hoành Dật vừa cười vừa nói. Thật ra, làm vợ lính rất khổ, gần như là đơn phương dâng hiến. Anh ở trong quân đội đã nhiều năm, thấy rất nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ vì chồng ít khi về nhà, hoặc là cuộc sống gia đình mâu thuẫn, không hạnh phúc. Còn anh thì rất may mắn, Thẩm Thanh Lan chưa từng vì anh không về nhà, thậm chí không thể chăm sóc gia đình mà có oán hận, ngay cả một cậu bất mãn cũng không. Phó Hoành Dật nhớ lại mùa hè năm trước, vì ham chơi nên An An bị cảm, phát sốt mấy ngày liền, lúc đó anh đang huấn luyện khép kín không về được, Thẩm Thanh Lan tự mình chăm sóc con. Đến khi anh hay tin, An An đã khỏe lại rồi.
Những điều cô đã hy sinh vì gia đình, anh đều khắc ghi trong lòng. Cô chưa từng kể khổ trước mặt anh, điều này càng làm anh cảm thấy mình mắc nợ cô. “Thanh Lan, hai năm nữa anh sẽ xin chuyển sang văn chức.” Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, “Vì sao?”
“Già rồi, sức khỏe không chịu nổi nữa. Tuy phần lớn thời gian anh đều dành vào việc lập kế hoạch huấn luyện, không cần tham dự huấn luyện, nhưng anh cũng phải tự mình giám sát huấn luyện. Cường độ công việc quá lớn, đã đến lúc anh nghỉ ngơi rồi.” Phó Hoành Dật không nói rằng làm văn chức sẽ có nhiều thời gian tự do, ngày nào anh cũng có thể về nhà.
Anh không nói, không có nghĩa là Thẩm Thanh Lan không hiểu, “Thật ra anh không cần làm như vậy.”
“Anh đã suy nghĩ chuyện này lâu rồi. Có điều, cấp trên hy vọng anh làm thêm hai năm nữa, nên mới chưa phê chuẩn.” Thấy Phó Hoành Dật đã quyết định rồi, Thẩm Thanh Lan cũng không nhiều lời nữa.
Hai người đi dạo trên bờ cát khoảng hai tiếng mới về. Có điều, bọn họ không về nhà, mà đến một khách sạn. Trong phòng khách sạn, Thẩm Thanh Lan nhìn đồ ngủ mà vừa nãy mới mua trong trung tâm thương mại. Đồ ngủ thiếu vải đến đáng thương. Thẩm Thanh Lan cầm đồ ngủ do dự một lúc lâu, nghĩ đến chuyện mình muốn làm, cô cắn môi, mặc đồ ngủ vào, khoác thêm áo tắm rồi mới bước ra ngoài.
Phó Hoành Dật đã tắm trước rồi, lúc này đang ngồi trên giường chờ Thẩm Thanh Lan. Hai vợ chồng không trở về nhà mà ở lại khách sạn, không cần nói cũng ngầm hiểu ý nhau.
Tóc Thẩm Thanh Lan còn ướt, Phó Hoành Dật cầm máy sấy sấy tóc cho cô. Lúc tóc sắp khổ, áo tắm trên người có bỗng nới lỏng, lộ ra làn da trắng như tuyết, còn có bộ đồ ngủ thiếu vải đến đáng thương. Anh vốn rất chăm chú sấy tóc cho cô, nào ngờ trước mặt bỗng hiện ra một mảng tuyết trắng, tâm tự lập tức bay xa.
Yết hầu của anh bỗng chuyển động. Anh cúi đầu, từ góc độ này nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy phong cảnh trước ngực cô. Tóc cô cũng khô rồi, anh đặt máy sấy sang một bên, cúi đầu hôn lên vành tai cô, thì thầm: “Em mua từ bao giờ vậy?” Thẩm Thanh Lan không đáp, chỉ hỏi: “Anh thích không?”
Sao Phó Hoành Dật có thể không thích được. Anh trực tiếp dùng hành động chứng minh, lúc chuẩn bị lâm trận, anh ngừng lại, nói: “Chờ chút.” Anh giơ tay định lấy cái hộp trên tủ đầu giường, Thẩm Thanh Lan đè tay anh lại. Ngay từ đầu cô đã có ý định không cho anh dùng, bây giờ sao có thể cho được như ý chứ.
“Hoành Dật, chúng ta sinh con gái đi.”
Ánh mắt Phó Hoành Dật do dự, “Chờ thêm một thời gian nữa, đợi cơ thể của em hoàn toàn khỏe lại rồi tính.”
Thẩm Thanh Lan biết Phó Hoành Dật đang kiểm cớ. Cô giữ chặt tay anh, “Anh đã đồng ý với em sẽ sinh con gái rồi.” Lúc trước là cơ thể của cô không cho phép, bây giờ cô đã hoàn toàn khỏe mạnh, sao cô có thể để anh trốn tránh nữa. Huống chi, vì con gái, tối nay cô đã hy sinh lớn như vậy, tuyệt đối không thể để cho kế hoạch chết yểu được!
Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan, bởi vì nhẫn nhịn nên trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Đang vận sức chờ phát động, bỗng nhiên phải ngừng, không chỉ có khó chịu, mà anh càng khó chịu hơn, “Em lên kế hoạch rồi?” Nếu không thì làm sao ngay cả đồ ngủ cũng chuẩn bị rồi? Thẩm Thanh Lan cười nhạt, “Anh nghĩ vậy cũng được. Anh đã đồng ý với em rồi, chờ em khỏe sẽ sinh con gái. Hai năm đã trôi qua, anh còn muốn chơi xấu?” Cô thầm cười khổ, nhà người ta đều là đàn ông muốn vợ sinh con, nhà cô thì ngược lại, Phó Hoành Dật luôn theo tôn chỉ có thể tránh sẽ tránh.
“Được rồi, anh sợ em rồi. Có điều, anh nói trước, chỉ một lần này thôi. Nếu lần này không dính, có nghĩa là duyên phận chưa tới, trong khoảng thời gian tới em đừng nói chuyện sinh con gái nữa.” Phó Hoành Dật thỏa hiệp, đối diện với Thẩm Thanh Lan, anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, chuyện sau này sau này hãy nói. Phó Hoành Dật không nhịn nữa, nhún người xuống, bắt đầu đêm dài đằng đẵng của hai người...
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan xoa cái eo đau nhức, thầm thở dài. Vì sinh con gái mà cô cũng liều mạng luôn rồi, tối qua hai người lăn lộn đến hai giờ sáng mới ngủ. Không thấy Phó Hoành Dật đầu, Thẩm Thanh Lan choàng áo tắm, đi vào nhà tắm sinh rửa mặt. Lúc thay đồ, nhìn dấu vết dày đặc trên cơ thể ở trong gương, cô dường như cảm thấy eo mình càng đau hơn. Con gái à, vì con mà mẹ thật sự đã liều mạng đấy!
Phó Hoành Dệt mang bữa sáng mà anh tự mình xuống nhà hàng chọn món Thẩm Thanh Lan thích ăn lên phòng, anh còn đích thân phục vụ Thẩm Thanh Lan ăn sáng. Quả là đàn ông được cho ăn no thì rất dễ nói chuyện.
Thẩm Thanh Lan thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, tối qua cô mệt muốn chết rồi, anh chăm sóc cô là đương nhiên. Lúc này, Phó Hoành Dật đang nghĩ đúng là không có An An mới có thể vui hết mình. Trước đây ở trong nhà, bởi vì sợ gây ra động tĩnh quá lớn, nên bọn họ không dám buông thả, làm gì được tận hứng như tối qua.
Nghĩ tới đây, Phó Hoành Dật thầm nghĩ, sau này phải dẫn vợ ra ngoài thuê phòng nhiều hơn, tăng thêm tình cảm vợ chồng mới được.
Tất nhiên là Thẩm Thanh Lan không biết tính toán trong lòng Phó Hoành Dật. Cô nhìn bụng của mình, trong mắt đều là ý cười. Mấy hôm nay là thời kỳ rụng trứng của cô, xác suất trúng thưởng rất lớn. Vì vậy nên tối qua cô mới hy sinh lớn như vậy.
Ăn sáng xong, hai vợ chồng về nhà. Phó lão gia không hỏi tối qua hai người đi đâu. Chuyện tình cảm người trẻ tuổi ấy mà, không nên xen vào vẫn hơn. An An đang ở ăn sáng, cậu nhóc chu môi, ngậm thức ăn trong miệng mãi không nuốt. Thỉnh thoảng bé nhìn ra cửa, tối qua và sáng nay không thấy mẹ, An An hơi buồn bực.
Thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vào, An An lập tức tuột xuống ghế, chạy về phía Thẩm Thanh Lan, “Mẹ, mẹ đi đầu vậy?”
“Ba mẹ có một số việc phải làm nên đi ra ngoài. Con nhớ mẹ à?” Thẩm Thanh Lan nhỏ nhẹ hỏi. Đối với con trai, cô luôn kiên nhẫn.