Lư Nhã Cầm đứng lập tức chắn trước mặt Thẩm Quân Trạch: “Dương Hồng, anh định làm gì? Nó là con trai em, có gì không thể bình tĩnh nói được?”
Phạm Hồng Dương trừng mắt nhìn Thẩm Quân Trạch, lồng ngực phập phồng dữ dội. Ông ta thực sự tức điên, sống hơn bốn mươi năm, chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục thế này, nhất là đối phương lại chỉ là một thằng nhãi. “Nhã Cầm. Hôm nay mọi người đều không bình tĩnh, nói nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh về trước.” Phạm Dương Hồng nén lửa giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói. “Đứng lại, hôm nay đã gặp thì nói chuyện cho rõ ràng!” Ông ta muốn đi, nhưng Thẩm Quân Trạch cũng chưa đồng ý đâu đấy. Phạm Dương Hồng đứng lại, quay người nhìn Thẩm Quân Trạch chằm chằm, vẻ mặt hơi lạnh đi: “Tôi đã biết cậu không đồng ý chuyện của tôi và mẹ cậu, lời sỉ nhục tôi, cậu cũng nói xong rồi. Cậu còn muốn nói gì nữa?” “Tôi muốn ông rời xa mẹ tôi, sau này không cho phép ông đến gần mẹ tôi nữa. Mẹ tôi ở bên người nào, tôi cũng không có ý kiến. Nhưng không thể là người của Lư Tiến Tài nhân tiện tôi cũng nói cho Lư Tiến Tài biết, để ông ta chuẩn bị công ty thật tốt, tôi sẽ tiếp quản lại bất cứ lúc nào đấy!” “Quân Trạch, sao con có thể nói như vậy?” Phạm Dương Hồng chưa nói gì, Lư Nhã Cầm đã mở miệng trước, nhìn Thẩm Quân Trạch với ánh mắt không tán thành. Bà ta không ngờ bây giờ ngay cả chuyện của bà ta mà Thẩm Quân Trạch cũng muốn quản. Bọn họ từng là hai mẹ con thân thiết nhất, nhưng hiện giờ thì sao? Bà ta và con trai càng lúc càng xa cách, mà những điều này đều là do nhà họ Thẩm. Nếu không phải nhà họ Thẩm chia rẽ, phá hoại tình cảm giữa hai mẹ con bọn họ sau lưng, thì họ có đến nỗi như lúc này, nói chưa tới hai câu đã muốn cãi nhau? Thẩm Quân Trạch cũng không nhìn mẹ mình, chỉ nhìn Phạm Dương Hồng chằm chằm. Trên cổ Phạm Dương Hồng nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là tức giận cực độ, nhưng lại cật lực kìm nén cơn giận của mình: “Nhã Cẩm, anh đi trước.”
Nói xong, ông ta đi thẳng. Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Lư Nhã Cầm không nói hai lời, tát Thẩm Quân Trạch một cái thật mạnh: “Thẩm Quân Trạch, hôm nay con quá đáng lắm rồi!” Đầu Thẩm Quân Trạch nghiêng sang một bên, cậu ta chạm tay lên chỗ bị đánh trên má: “Còn muốn đánh không?” Mắt Lư Nhã Cầm trừng to, tay run run: “Quân Trạch, rốt cuộc con đang muốn làm gì hả?” “Đây cũng là câu con muốn hỏi mẹ đấy. Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì? Ba con mất chưa đầy ba năm mà mẹ đã đi tìm mùa xuân thứ hai. Mẹ không thể xa đàn ông thể cơ à? Lại còn tìm loại đàn ông đó?”
“Con đủ rồi đấy. Ba con mất, mẹ cũng rất buồn. Nhưng năm nay mẹ mới bốn mươi tám, lẽ nào con muốn mẹ ở vậy cả đời vì ba con sao?” Lư Nhã Cẩm cũng rất tủi thân, chồng chết, nhà mẹ đẻ không nhận, con trai xa lánh, anh trai ruột cướp di sản của chồng, ai hiểu được nỗi khổ trong lòng bàn ta? Bà ta muốn xoa dịu quan hệ với nhà họ Thẩm, nhưng ngay cả của người ta cũng không cho bà ta vào. Bà ta là một bà nội trợ của gia đình, hoàn toàn không có khả năng kiếm tiền. Còn Thẩm Quân Trạch lại là một kẻ không có tiền đồ, bà ta chỉ có thể nuốt nỗi đau bị anh cả cướp mất di sản, bắt tay với ông ta, để đảm bảo cho cuộc sống của bà ta và Thẩm Quân Trạch. Nhưng bà ta làm đến thế mà lại không được con trai hiểu cho, thậm chí còn bị con trai xa lánh vì chuyện đó. Bà ta mất ngủ cả đêm, bạc cả tóc, nào ai biết những điều này? Không dễ gì gặp được một người ân cần hỏi han, quan tâm, chăm sóc bà ta, bà ta muốn cùng ông ta ở bên nhau sống tiếp nửa quãng đời là sai sao?
Nói ra thì, Thẩm Nhượng đã mất, bà ta sinh con dưỡng cái cho Thẩm Nhượng, hết lòng hết sức chăm sóc ông ta, vun vén gia đình lúc ông ta còn sống. Chẳng lẽ những điều này còn chưa đủ? Bà ta cũng có phản bội Thẩm Nhượng đâu.
Thẩm Quân Trạch đã sớm nhận ra khuyết điểm của mẹ mình. Nhưng giờ bà ta lại khiến cậu ta phải nhìn bằng con mắt khác, rốt cuộc bà thật sự không hiểu hay giả vờ hồ đồ, chưa nói đến chuyện bà ta biết rõ quan hệ của cậu ta với Lư Tiến Tài đã đến mức độ ông sống tôi chết mà bà còn muốn làm hòa với lão, hiện giờ bà ta còn làm cái gì đây?
“Mẹ, con không ước mong quá xa vời mẹ sẽ ở vậy cả đời vì bố. Con cũng nói rồi, con tuyệt đối sẽ không phản đối mẹ đi tìm mùa xuân thứ hai. Nhưng tại sao mẹ lại tìm người bên cạnh Lư Tiến Tài, lẽ nào đàn ông trong thiên hạ chết hết rồi à?”
“Thẩm Quân Trạch, chú ý thái độ nói chuyện của con với mẹ. Mẹ là mẹ con, con nói với mẹ như vậy sao? Giáo dục của con đâu?” Lồng ngực Lư Nhã Cầm phập phồng dữ dội, rõ ràng đã bị Thẩm Quân Trạch chọc giận cực điểm. Ánh mắt Thẩm Quân Trạch rét lạnh, ngập tràn đau khổ và thất vọng. Song, khóe môi cậu ta lại khẽ nhếch lên: “Giáo dục? Chẳng phải giáo dục của con đều là mẹ dạy sao? Giờ mẹ chỉ giáo dục của con không tốt, vậy trước đây mẹ đã làm gì?”
“Con.” Lư Nhã Cẩm giận đến nỗi giơ tay lên lên nữa. Thẩm Quân Trạch lập tức giơ mặt ra: “Mẹ đánh đi!” Dẫu bàn tay đỏ hồng trên mặt cậu ta bắt mắt vô cùng, khiến lòng Lư Nhã Cẩm đau đớn, cái tát này không sao giáng xuống được. Lư Nhã Cầm chỉ ra cửa lớn: “Con cút đi, con cút ra ngoài cho mẹ!” Thẩm Quân Trạch đứng dậy, đi ra khỏi nhà không hề lưu luyến. Cánh cửa bị cậu ta sập mạnh, một cánh cửa, một bức tường ngăn cách hai mẹ con từng thân thuộc nhất thành hai thế giới. Thẩm Quân Trạch chưa rời đi mà đứng dựa vào bức tường ở trước cổng, nhìn trần nhà mà ánh mắt buồn bã, viền mắt đỏ hoe, nhưng cuối cùng vẫn không rơi nước mắt. Cậu ta rút di động ra, ấn một dãy số: “Chị, em có thể nói chuyện với chị không?”
Trong quán cà phê, Thẩm Thanh Lan lặng lẽ nhìn Thẩm Quân Trạch ở đối diện. Từ nãy đến giờ, Thẩm Quân Trạch không nói một lời. Có điều, từ dấu bàn tay vẫn hằn trên mặt cậu ta, Thẩm Thanh Lan vẫn có thể nhìn ra một số vấn đề.
“Nếu em vẫn tiếp tục không nói thì chị đi đây!” Thẩm Thanh Lan thản nhiên mở miệng.
“Chị, đừng đi!” Thẩm Quân Trạch cầu xin: “Em biết bây giờ nói những lời thế này có hơi vô sỉ, nhưng chị, chị có thể ở bên em một lúc không? Em không biết nên tìm ai, mở danh bạ ra xem, em mới phát hiện ra thủ đô này, em lại chẳng có lấy một người bạn để chuyện trò, còn đám bạn bè ở nước M trước đây đều là bạn nhậu, đã không còn liên lạc từ lâu. Chị, có phải em sống rất thất bại không?” Thẩm Thanh Lan nhấp một hớp nước lọc. “Cãi nhau với mẹ?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Thẩm Quân Trạch gật đầu, hỏi cô: “Sao chị biết?”
Thẩm Thanh Lan chỉ vào mặt cậu ta. Thẩm Quân Trạch cúi đầu: “Thực ra hôm nay em tính về nhà thăm bà ấy, ăn với bà bữa cơm, dù gì thì cũng đã lâu em chưa về nhà. Ai dè lại ầm ĩ thành thế này.”
Thẩm Quân Trạch kể rõ mọi chuyện, kể cả chuyện của Phạm Dương Hồng. Cũng không biết vì sao, cậu ta từng thấy Thẩm Thanh Lan trông thế nào cũng thật đáng ghét, cảm thấy cô luôn coi thường cậu ta, cư xử với cậu ta bằng thái độ kẻ cả, như thể cậu chỉ là thùng rác dưới đất. Thế mà hiện giờ, cậu ta lại cảm thấy Thẩm Thanh Lan là người duy nhất trên thế giới này có thể hiểu cậu ta, là người duy nhất mà cậu ta có thể hoàn toàn dựa vào.
“Chị, chị nói em nên làm thế nào? Em đã làm tổn thương mẹ em rồi, ý của em không phải như vậy, em chỉ muốn để bà ấy vạch rõ quan hệ với Lư Tiến Tài thôi.” Thẩm Quân Trạch ôm mặt, giọng điệu nặng trĩu.
Thẩm Thanh Lan cũng không trông chờ gì ở việc Lư Nhã Cẩm sẽ ở vậy vì chú hai, nhưng cô không ngờ Lư Nhã Cầm lại có thể nhanh chóng tìm người khác như vậy. Cô nhìn Thẩm Quân Trạch, thật ra cậu ta cũng chỉ là một cậu bé to xác mà thôi. Nếu Thẩm Nhượng chưa qua đời thì cậu ta vẫn là một công tủ quần là áo lượt, tuy ăn không ngồi rồi, nhưng ít nhất cũng không có phiền não, không có đau buồn.
Hiện giờ cậu ta bắt buộc phải trưởng thành đến bước này cũng xem như nằm gai nếm mật. Mà bây giờ, không dễ gì nhìn thấy bình minh của hy vọng, muốn quay lại trả thù, kết quả là cậu ta lại bị mẹ ruột đâm một dao vào tim, nói ra cũng thật đau đớn.
Mặc dù Thẩm Quân Trạch không thể hiện quá nhiều, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn nhận ra, tình cảm của cậu ta dành cho mẹ rất sâu đậm. Chẳng qua thứ tình cảm này giấu tận sâu nơi đáy lòng cậu ta, có lẽ ngay cả bản thân cậu ta cũng không nhận thấy. Giờ trong mắt cậu ta, tất cả những việc làm của Lư Nhã Cẩm chẳng khác gì việc phản bội lại tình cảm ấy.
“Quân Trạch, em không còn là trẻ con nữa rồi. Nói cách khác, chú hai đã mất, thêm hai muốn lựa chọn thế nào là chuyện của thím ấy. Ngày này chẳng đến sớm thì muộn.”
“Em biết, em chỉ không ngờ lại có thể nhanh đến vậy, mà còn là loại người đó. Thậm chí em còn nghi ngờ ông ta cố tình tiếp cận mẹ em theo lệnh của Lư Tiến Tài.” Đây cũng là rào cản không thể vượt qua nổi của Thẩm Quân Trạch. Nếu cuối cùng, mọi việc đúng như cậu ta nghĩ, với tính tình của mẹ cậu ta thì liệu có chịu nổi không?
Thẩm Thanh Lan cũng nghĩ không phải là không có khả năng này. Cô bèn nói: “Quân Trạch, em đã nói những lời này với mẹ em chưa?” Tuy con người Là Nhã Cầm không phân thân sơ, còn hơi ích kỷ, nhưng cũng không phải không hiểu lý lẽ. Thẩm Thanh Lan chắc chắn không nghĩ tới, mức độ không hiểu lý lẽ của Lư Nhã Cầm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.