Thẩm Quân Trạch nhìn mẹ mình với ánh mắt không thể tin nổi, không ngờ bà ta lại nghĩ vậy: “Mẹ, nhà họ Thẩm giúp con đã đủ nhiều lắm rồi. Trước kia con suýt hại chết con của chị Thanh Lan, vậy mà họ vẫn lựa chọn tha thứ cho con, lại còn giúp đỡ con lúc con khó khăn nhất, chẳng lẽ bao nhiêu đây còn chưa đủ sao?” Lần đầu tiên cậu ta biết cái gì gọi là “được voi đòi tiên”, có phải cậu ta cũng từng đáng ghét như vậy không?
“Chẳng phải đứa bé kia không sao ư, còn nhảy nhót vui vẻ mà, giờ nói những thứ này làm gì” Lư Nhã Cầm không muốn nhắc tới con của Thẩm Thanh Lan, cũng bởi vì đứa bé đó nên người nhà họ Thẩm mới đuổi bọn họ ra khỏi nhà, bà ta sẽ ghi thù chuyện này cả đời, đến chết không quên.
“Mẹ cứ phải như vậy mới được à? Được rồi, bỏ qua thân phận thân thích với nhà họ Thẩm, con hỏi mẹ một vấn đề thực tế nhất, mẹ đắc tội nhà họ Thẩm như thế, chẳng lẽ mẹ không sợ bọn họ chèn ép sự nghiệp của con” Không phải luôn miệng nói vì tốt cho cậu ta sao? Vậy bà ta có nghĩ tới vấn đề thực tế này chưa?
“Bọn họ sẽ không, dù sao con cũng là con trai duy nhất của ba con, ba con chết rồi, trước khi chết ba con đã nhờ bọn họ chăm sóc con, bọn họ không làm thế đâu, đã là thiếu nợ ba con, làm sao dám chèn ép sự nghiệp của con, mẹ đã sớm nghĩ tới rồi.” Chính bởi vậy, hôm nay bà ta mới dám tới cửa gây chuyện. Nếu nhà họ Thẩm thật sự vì chuyện hôm nay mà chèn ép Thẩm Quân Trạch, vậy thì bà ta không sợ cá chết lưới rách, muốn mất mặt mọi người cùng mất mặt, dù sao vua cũng thua thằng liều.
Thẩm Quân Trạch cảm thấy lửa giận vợt thẳng lên đầu, cậu ta thật sự sắp bị Lư Nhã Cẩm chọc tức chết, sợ bản thân nói gì đó làm tổn thương bà ta, cậu ta cật lực đè nén xúc động nói ra lời không hay của bản thân, hít một hơi thật sâu: “Mẹ, con thấy mẹ mệt mỏi rồi, nên nghỉ sớm đi.” Nếu còn tiếp tục nói nữa thì sẽ cãi nhau dữ dội mất.
“Quân Trạch, con chờ một chút, nghe mẹ nói đã, ngày mai con cùng mẹ đi tìm cậu con. Mẹ không phản đối con mở công ty mới, chúng ta đi nói với cậu con, nhờ cậu con giúp đỡ. Cậu con thương con từ nhỏ, chắc chắn sẽ không từ chối.” Lư Nhã Cầm thấy Thẩm Quân Trạch không bác bỏ, liền tưởng mình đã khuyên được cậu ta, lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng. Ánh mắt Thẩm Quân Trạch lập tức lạnh đi, “Mẹ, đây mới là mục đích của mẹ, đúng không? Trong lòng mẹ, Lư Tiền Tài mới là người thân của mẹ nhỉ, con và nhà họ Thẩm đều không phải.”
“Quân Trạch, sao con có thể nghĩ như vậy? Lư Tiến Tài là anh trai duy nhất của mẹ, là cậu ruột duy nhất của con, là người cùng chung dòng máu với chúng ta.”
“Ha ha, lúc trước lời mẹ đồng ý với con sẽ cắt đứt quan hệ với ông ta đều là nói láo sao?” Thẩm Quân Trạch nhịn không được văng tục, rõ ràng buổi sáng đã đồng ý, đến chiều lại lật lọng, biết rõ cậu ta và Lư Tiến Tài nước lửa không dung, trong tình thể ông chết tôi sống, vậy mà còn mơ tưởng cậu ta cúi đầu cầu xin một chút xíu thương hại, chỉ vì cái gọi là tình thân của bà ta, đây chính là mẹ của cậu ta, người mẹ cậu ta từng yêu thương nhất. Lư Nhã Cầm nhìn đôi mắt lạnh buốt của con trai, ánh mắt né tránh, “Chuyện đó... Quân Trạch, con nghe mẹ nói...”
“Không cần nói nữa. Mẹ, con đã sớm nói có con thì không có ông ta. Nếu mẹ thật sự thương anh trai của mẹ, coi ông ta quan trọng hơn con trai ruột của mình, thì sau này mẹ cứ qua lại với ông ta, con sẽ không trở lại ngôi nhà này nữa, về sau mẹ cũng không cần quan tâm sống chết của con.” Vốn định nói chuyện tử tế với Lư Nhã Cầm, Thẩm Quân Trạch đột nhiên bỏ cuộc, cậu ta cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nói nữa, bởi vì mẹ cậu ta chỉ yêu bản thân bà ta mà thôi.
Cậu ta đứng dậy định đi, Lư Nhã Cầm kéo cậu ta lại: “Quân Trạch, con muốn cắt đứt tình nghĩa với mẹ sao?”
“Nếu mẹ cho rằng như vậy thì cứ coi là thể đi. Mẹ nói con bất hiếu cũng được, không có lương tâm cũng không sao. Hôm nay con nói thẳng, sau này mẹ cứ coi như không có đứa con trai này.” Thẩm Quân Trạch đẩy tay Lư Nhã Cẩm ra, nhưng bà ta lại nắm chặt không buông.
“Quân Trạch, con không thể làm thể với mẹ, mẹ là mẹ của con, mẹ sinh con ra nuôi con lớn, con phải chăm sóc phụng dưỡng mẹ, con không thể bỏ lại mẹ, tuyệt đối không thể!” “Mẹ, con vẫn sẽ gọi mẹ một tiếng mẹ.” Thẩm Quân Trạch nhìn Lư Nhã Cầm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cậu ta không muốn nổi giận nữa, giờ phút này đầu óc cậu ta rất tỉnh táo. Bỗng chốc cậu ta chợt hiểu cách làm năm xưa của Thẩm lão gia, đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, mẹ cậu ta thật sự không xứng với ba, không phải là vì xuất thân, mà là vì tư tưởng, quan niệm. Có một vài thứ sinh ra đã không thể lựa chọn, ví dụ như xuất thân, nhưng có một vài thứ thì có thể bồi dưỡng, ví dụ như nâng cao tu dưỡng, đạo đức của bản thân.
“Mẹ, mẹ đã tìm được đường lui cho mình, có người bằng lòng chăm sóc mẹ. Còn con, con đành phải làm một thằng con bất hiếu rồi. Mẹ có thể nhận con, không cần tha thứ cho con. Nếu có kiếp sau, mẹ nhớ kỹ đừng tìm con làm con trai.”
Thẩm Quân Trạch rút mạnh tay ra khỏi tay Lý Nhã Cầm, bộ móng tay được chăm sóc cẩn thận của bà ta bị cậu ta làm gãy hai móng, có thể thấy được cậu ta dùng sức mạnh rất mạnh, Lư Nhã Cầm chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta nghênh ngang rời đi.
“Quân Trạch!” Lư Nhã Cầm đau lòng hộ to, nhưng lần này Thẩm Quân Trạch không hề dừng bước, dứt khoát rời khỏi đây.
Đêm nay, Thẩm Quân Trạch uống say bí tỉ, hôm sau tỉnh lại, tất cả đều đã khôi phục bình tĩnh, cậu ta đến công ty Thẩm Quân Dục đăng ký cho mình, bất động sản Bác Khải. “Giám đốc Thẩm, anh đến rồi.” Thư ký chờ Thẩm Quân Trạch ở cửa công ty từ sớm, anh ta biết ông chủ của công ty là ai, hôm nay là ngày ông chủ chính thức đi làm.
Thẩm Quân Trạch gật đầu, cậu ta nhìn tầng mười lăm của tòa nhà cao tầng, đó là nơi làm việc hiện giờ của cậu ta. Mặc dù bây giờ công ty chỉ có một tầng nhỏ, lại còn phải thuê, nhưng cậu ta có lòng tin nhất định sẽ gây dựng và phát triển công ty lớn mạnh, sau này cậu ta sẽ mua cả một tòa nhà lớn để làm nơi làm việc.
“Những thứ tôi bảo anh chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?” Thẩm Quân Trạch thu lại ánh mắt, lạnh nhạt hỏi.
Thư ký Tiểu Lưu gật đầu nói: “Đã chuẩn bị xong, tất cả tư liệu về mảnh đất trống kia đã được đặt trên bàn làm việc của anh, bao gồm tư liệu của các đối thủ cạnh tranh khác. Vì vị trí bình thường, cho nên chỉ có một vài công ty nhỏ cạnh tranh, ví dụ như bất động sản Lư Thị. Những doanh nghiệp lớn như Quân Lan không coi trọng mảnh đất này, còn những công ty đối thủ lại không biết lá bài tẩy của chúng ta, lần này cơ hội thắng của chúng ta rất lớn.” Tiểu Lưu làm tròn chức trách báo cáo những tin tức mình biết. Vị thư ký này do đích thân Thẩm Quân Dục tìm, rất có năng lực, nếu không phải Thẩm Quân Dục tự đứng ra mời, thì e rằng anh ta sẽ không đến làm ở một công ty nhỏ mới vừa khởi nghiệp của Thẩm Quân Trạch.
“Vất vả cho anh rồi, tuy vụ này nhỏ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, từ từ rồi chúng ta sẽ làm lớn, sau này có thể đấu với Lư Thị.” Thẩm Quân Trạch không hề khinh thường vụ làm ăn nhỏ này. Mấy năm ở tập đoàn quân Lan, cậu ta học được một điều: bất kể là vụ làm ăn gì, cậu ta cũng phải làm hết sức mình, chỉ có làm tốt chuyện nhỏ thì mới có thể làm tốt chuyện lớn, trước tiên phải học đi thì mới có thể chạy nhanh. Ba ngày sau, Thẩm Thanh Lan mới biết chuyện giữa hai mẹ con Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cầm, cô không ngờ lần này Thẩm Quân Trạch lại dứt khoát như vậy. Có điều trong xương cốt thằng nhóc này cất giấu sự tàn nhẫn, lựa chọn như vậy cũng không lạ.
“Có thể giúp chúng ta đều đã giúp rồi, còn lại phải nhờ vào bản thân cậu ta thôi.” Thẩm Quân Dục lạnh nhạt nói.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nói sang chuyện khác: “Anh, có phải lâu rồi anh với chị dâu không du lịch không? Em đã hỏi thư ký của anh rồi, gần đây anh không bận lắm, hay là anh cùng chị dâu ra ngoài nghỉ ngơi. Chẳng phải hai người đang chuẩn bị có con sao? Thay đổi môi trường, không chừng đứa trẻ sẽ đến đấy.” Thẩm Quân Dục cảm thấy đề nghị của em gái rất đáng tin, lập tức gọi điện thoại cho Ôn Hề Dao.