Hôm sau, Thẩm Thanh Lan đến nhà Frank, cô vốn định dẫn An An theo, thế nhưng An An không muốn đi, nói là muốn ở lại chơi cùng Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan thấy hai người thân thiết với nhau thì cũng đồng ý.
“Mẹ, tối nay mẹ về sớm nhé.” Vừa ra đến trước cửa, An An dặn dò Thẩm Thanh Lan, cô gật đầu, xoa đầu của con: “Được, con ở nhà phải nghe lời dì, không được khóc nhè, biết chưa?” An An hất tay mẹ ra, nhướng mày: “Mẹ, con rất ngoan.”
Thẩm Thanh Lan cười cười, lái xe Doug đi, có Doug ở đây, cô rất yên tâm. Frank biết hôm nay Thẩm Thanh Lan muốn đến nhà nên mời vài người bạn thân tới chơi, tất cả đều là người trong giới hội họa, Thẩm Thanh Lan cũng quen biết. Ra khỏi nhà Frank thì đã là buổi tối. Lái xe được nửa đường, Thẩm Thanh Lan thấy bên đường có cửa hàng bánh ngọt, cô nhớ ra Nhan Tịch từng là một cô bé rất thích ăn bánh ngọt, cho nên định đỗ xe xuống mua, nhưng cửa hàng không có chỗ đỗ xe, Thẩm Thanh Lan nhìn xung quanh, phía trước khoảng năm mươi mét có một chỗ đỗ xe, cô dừng xe ở đó.
Mùa đông ở thành phố Sydney, trên đường không có nhiều người, rất yên tĩnh. Thẩm Thanh Lan đi ngược lại, mới qua một giao lộ thì hơi dừng bước, nghiêng tai lắng nghe. Hình như cô vừa nghe thấy tiếng hô cứu mạng, quan trọng nhất là giọng nói này rất quen tai.
Bên trái cô là một hẻm nhỏ, tiếng kêu cứu phát ra từ nơi đó. Thẩm Thanh Lan thoáng suy nghĩ rồi đi vào, sau đấy thì trông thấy một người đàn ông máu me khắp người nằm trên mặt đất, máu đã chảy đầy đất.
“Brody?”Thẩm Thanh Lan không chắc chắn, hỏi. Brody gần mất hết ý thức, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Thẩm Thanh Lan, anh ta cố gắng mở mắt, lại không nhìn rõ người trước mặt, vươn tay theo bản năng: “Mau cứu tôi!” Đúng là giọng của Brody, không phải anh ta đi trước cô rồi sao, tại sao lại ở chỗ này, còn trong tình trạng như vậy? Thẩm Thanh Lan không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gọi cấp cứu, sau đó lấy khăn lụa bịt lên vết thương trên ngực Brody. “Là... là Ca... Ca..” Brody muốn nói gì đó, thế nhưng anh ta vừa mở mồm thì máu liền chảy ra từ khóe miệng: “Đừng nói gì cả, xe cấp cứu sẽ tới nhanh thôi.” Thẩm Thanh Lan trầm giọng nói. Lát sau thì xe cấp cứu đã tới, Brody được đưa đến bệnh viện, cuối cùng không thể cứu được. Brody chết, Thẩm Thanh Lan đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, nghe bác sĩ tuyên bố kết quả, hồi lâu không nói gì. Cô thấy vết thương trên người Brody, là vết đạn bắn, kỹ thuật rất chuyên nghiệp, người nổ súng không lấy mạng anh ta ngay, mà muốn anh ta từ từ mất máu đến chết, để anh ta cảm nhận được mạng sống dần rời xa. Vì vậy, người nổ súng nhắm ngay động mạch gần tim. Muốn bắn trúng vị trí ấy, cần tài bắn súng chính xác, người bình thường không thể làm được điều này. Không biết là ai có thù với Brody, lại muốn làm vậy với anh ta. Đợi đã, hình như trước đó anh ta nói với cô một cái tên. Khải? Ca? Chẳng lẽ là Catherine?
Nhưng tại sao chứ? Trước kia Catherine và Brody là bạn cùng học một thầy, quan hệ tốt, không có xung đột lợi ích. Bây giờ Catherine đã rời khỏi giới hội họa, theo lý mà nói thì hai người này không có bất kỳ giao điểm nào. Có lẽ là có người khác có tên bắt đầu bằng chữ “Ca”?
Nếu thật sự như vậy thì Thẩm Thanh Lan không đoán được, bởi vì cô không thân với Brody. Frank chạy tới bệnh viện, không kịp nhìn Brody lần cuối.
“Sao lại xảy ra chuyện này?” Frank khó có thể chấp nhận: “Rõ ràng trước đó vẫn ổn.” “Ông Frank, xin hãy nén đau buồn, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện này.” Thẩm Thanh Lan an ủi. “Cô Thẩm, cô phát hiện cậu ấy ở đâu?” Thẩm Thanh Lan không quen thuộc với thành phố Sydney, nên cô cho Frank biết tên cửa hàng bánh ngọt. Cửa hàng bánh ngọt đó rất nổi tiếng, cô vừa nói thì Frank đã biết. “Cửa hàng đó nằm trên đường về nhà của Brody” Frank nói: “Gần cửa hàng đó có cửa hàng pizza, Brody rất thích ăn, bình thường đi về hay vào đó ăn pizza, trưa nay tôi còn nghe cậu ấy bảo tối nay về ghé vào đó ăn pizza.” Đã xảy ra án mạng, cảnh sát thành phố Sydney không thể mặc kệ, Thẩm Thanh Lan là người đầu tiên thấy nạn nhân, tất nhiên cần theo cảnh sát cung cấp lời khai. Lúc Thẩm Thanh Lan và cảnh sát đi, người nhà Brody chạy đến bệnh viện. Con mình vô duyên vô cớ chết, người nhà chắc chắn sẽ đau lòng, nhất là mẹ của Brody, gào khóc khổ sở, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng. Khi Thẩm Thanh Lan phát hiện Brody, hung thủ đã chạy mất. Cô không thấy hình dáng hung thủ, cũng không phát hiện có chỗ nào khả nghi, cho nên lời khai không có tác dụng lắm. Thẩm Thanh Lan từ đồn cảnh sát đi ra đã là rạng sáng, Doug tự mình tới đón cô. Trên đường Thẩm Thanh Lan đều không nói gì, Doug liếc cô: “Thanh Lan, chuyện này không phải là lỗi của cô.” Dù là người khác phát hiện ra Brody thì cũng không thể cứu sống anh ta, trừ khi anh ta được đưa đến bệnh viện sớm hơn.
“Tôi biết, tôi không nghĩ về điều này.”
“Cô đang suy nghĩ ai là hung thủ sao?” Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Tôi nghe Frank nói tính tình Brody rất tốt, có thể nói là không có kẻ thù. Ai có thể ra tay với anh ta nhỉ? Còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.” Lúc cô đến hiện trường, trên đất toàn là máu, điện thoại của Brody không thấy đâu, cảnh sát cũng không tìm được.
“Người tốt tính đi nữa thì cũng sẽ có lúc vô tình đắc tội ai đó.” Doug nói. Thẩm Thanh Lan không cho là như vậy, cô luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô. Đây là trực giác, không có bất cứ bằng chứng nào, có thể là cô đoán sai, chỉ mong là cô đoán sai. Tuy Brody không tính là bạn của cô, nhưng anh ta cũng là người quen, anh ta xảy ra chuyện, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm trạng dạo chơi của cô. Cảnh sát thành phố Sydney vẫn đang điều tra thu thập chứng cứ, mời cô ở lại vài ngày phối hợp điều tra, vì cô là người cuối cùng nhìn thấy người chết.
Thẩm Thanh Lan tất nhiên rất sẵn lòng phối hợp, cô cũng muốn biết hung thủ là ai.
Cảnh sát tìm thấy di động của Brody trong thùng rác cách hiện trường không xa, nhật ký cuộc gọi ghi lại cuộc gọi cuối cùng là của Catherine, thế nhưng ngày đó Catherine không có thời gian gây án, bởi vì cô ta và chồng mới cưới đi chơi ở bên ngoài.
Hơn nữa, cô ta và Brody không thì không oán, không có động cơ gây án, tình tiết vụ án rơi vào ngõ cụt.
Thẩm Thanh Lan biết được kết quả điều tra của cảnh sát từ chỗ Frank, trong lòng sáng tỏ, e rằng chuyện này thật sự là do Catherine làm, kết hợp với lời nói trước khi chết của Brody thì có khả năng tám chín phần là vậy.
Catherine không có thời gian gây án, nhưng cô ta có thể sai người khác làm. Đối với cô ta mà nói, tìm sát thủ cũng không khó. Có điều, mục đích của cô ta là gì?
Thẩm Thanh Lan không nghĩ ra, hơn nữa Daisy đã nói sẽ trông chừng tốt con gái mình. Kết quả, ngay sau hôm bà ta nói lời này liền xảy ra chuyện, nói ra thì cũng có phần trùng hợp nhỉ.
“Liệu có phải chồng mới cưới của Catherine giúp cô ta không?” Kim Ân Hi suy đoán: “Suy cho cùng gia tộc của chồng cô ta có quan hệ rất thân thiết với xã hội đen”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không đâu, cô ta không ngu ngốc như vậy, làm thể tương đương với bày ra một mặt hoàn toàn khác của cô ta trước mặt nhà chồng. Dù chỉ là liên hôn, nhưng cũng sẽ không có ai ngu ngốc đến mức đó.”
Có thể là cô ta thuê người giết chăng.” Kim Ân Hi nói. Khả năng này không lớn, dù sao thời gian quá ngắn, muốn thuê kẻ giết người lại cần cả một quá trình. Người bắn chết Brody có kỹ thuật rất chuyên nghiệp, chứng tỏ là cùng loại người như họ. Muốn tìm được người chuyên nghiệp thế này trong thời gian ngắn, trừ khi có “cửa” quen, ví dụ như bọn họ, bọn họ có thể làm được, còn Catherine thì không. Không phải Thẩm Thanh Lan coi thường cô ta, mà là cô ta không có bản lĩnh ấy, đổi thành Daisy thì còn có thể.
Cái này không phải, cái kia cũng không phải, có lẽ chỉ có bản thân Catherine biết. An, hay chúng ta bắt Catherine tới hỏi?” Kim Ân Hi đề nghị.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, đây không phải là cách hay, hôm trước họ vừa tiếp nhận sự lấy lòng của Daisy, bây giờ lại bắt con gái bà ta, như vậy chẳng phải nói cho bà ta biết bọn họ không muốn chung sống hòa bình sao?
Hiện giờ họ đang ở thành phố Sydney, đây là địa bàn của Daisy, dù thế nào cũng không thể làm cách không khôn ngoan này.
Kim Ân Hi cũng hiểu đạo lý ấy, cho nên cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, nói xong liên phủ định: “An, nếu không thì bỏ qua đi, Brody không có quan hệ gì với chúng ta, anh ta chết thế nào, tất nhiên đã có cảnh sát thành phố Sydney điều tra, chúng ta không cần xen vào chuyện này.” Dĩ nhiên Thẩm Thanh Lan biết lý lẽ này, chẳng qua nhớ tới dáng vẻ đau lòng gào khóc của mẹ Brody, cô đột nhiên thấy thương hại mà thôi.