Không phải như Vũ Vi coi thường Bùi Nhất Ninh, nhưng có đường đường là đại tiểu thư nhà họ Bùi, không phải không có tiền, vậy mà chỉ tặng cho bố chồng tương lai mấy bộ đồ, vậy mà cũng làm được. Bùi Nhất Ninh đã cho cô ta cơ hội thì đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.
Có điều thể này vừa khéo, như vậy mới có thể tôn lên cái tốt của Trần Uyển Kiều, cũng để cho ông bà Giang thấy được rốt cuộc Trần Uyển Kiều và Bùi Nhất Ninh ai mới là con dâu phù hợp
“Cô Bùi, chúng tôi đều biết cô xuất thân trong gia đình giàu có, nhất định sẽ không keo kiệt, quà tặng cho chú chắc rất quý giá, lấy ra cho chúng tôi thưởng thức đi.”
Bùi Nhất Ninh nhìn cô ta như cười như không. Xem ra tối nay người này nhất định phải nhắm vào cô mới được rồi. Thư Vũ Vi không chịu thua, trừng mắt nhìn lại. Tối nay cô ta sẽ khiến Bùi Nhất Ninh mất mặt, bằng mọi giá! Người ta đã muốn chuốc lấy xấu hổ, Bùi Nhất Ninh tất nhiên chiều ý cô ta, khẽ cười nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là một bộ trà cụ tử sa thôi. Chú Giang thích uống trà, ấm trà tử sa pha trà là hợp nhất nên cháu tặng chú bộ này, hy vọng chủ sẽ thích.”
Thư Vũ Vi hừ lạnh, quả nhiên! Bây giờ ở thủ đô chỉ cần mấy trăm đến mấy ngàn là mua được một bộ ấm tử sa, có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Cùng lắm chỉ để ngắm mà thôi. “Cô Bùi, ấm trà kiểu nào vậy? Có thể lấy ra cho chúng tôi xem không? Tôi tò mò quá.” Thư Vũ Vi cười nói. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Yến, cô ta quay đầu đi, làm như không thấy. Cô ta cảm thấy chị chồng mình rất ghê gớm, tính tình rất khó nhằn”, nhưng chị chồng đã lập gia đình, không phải ở chung nữa, cùng lắm lần sau gặp mặt bị chị ta trách đôi câu, chẳng sao cả.
Giang Yển cười nói: “Đây là quà của Nhất Ninh tặng chủ, cũng chính là tấm lòng của Nhất Ninh dành cho chú. Chú à, Thần Hi đã tìm được một người bạn gái rất tốt, hiểu rõ sở thích của chú như vậy, còn luôn nhớ đến chú, đúng là hiếm có!”
“Đứa nào cũng rất hiếu thảo.” Nét mặt ông Giang thoải mái, gật đầu tán thành lời nói của Giang Yên. Dù trong lòng không thích Bùi Nhất Ninh thế nào đi nữa thì bây giờ ông vẫn phải giữ thể diện cho cô. Đã có người đời xem, những người khác cũng tỏ vẻ hóng hớt, Bùi Nhất Ninh tất nhiên không từ chối. Giang Thần Hi thấy thế, đứng dậy đi lấy cái ấm trà tử sa kia ra. Ấm trà tử sa được đựng trong một cái hộp tinh xảo, chỉ nhìn hộp đựng cũng đã thấy rất tinh xảo. Ngoài thị trường, bỏ ra mấy nghìn tệ cũng chưa chắc đã có thể mua được hộp này. Vừa nhìn thấy hộp quà, trong lòng Thư Vũ Vi đã thấy không ổn, nhưng cũng có thể Bùi Nhất Ninh cảm thấy cái ấm tử sa kia không quý giá gì nên mới mua cái hộp thế này đựng. Chuyện “lấy tráp đựng ngọc” cũng không phải không có. “Không mở ra xem à?” Thư Vũ Vịnói.
Giang Thần Hi đặt cái hộp trước mặt ông Giang. Nếu đã là quà mừng thọ của ông thì tất nhiên phải để ông tự mở.
Ông Giang mở hộp ra, nhìn thấy ấm trà tử sa thì mắt liền sáng lên. Ông rất thích trà nên dĩ nhiên có nghiên cứu về dụng cụ pha trà. Vừa nhìn bộ ấm tử sa này thì ông đã biết nó rất lâu đời, e rằng còn là đồ cổ. “Lão Giang, đây là đồ tốt đấy.” Một ông già ngồi bên cạnh ông Giang cười nói. Ông cụ nọ là người yêu đồ cổ chân chính, nên hiểu rõ giá trị của bộ trà cụ này hơn ông Giang.
“Lần trước trong buổi đấu giá ở Bát Nhã có bán một bộ ấm tử sa Nghi Hưng có tuổi đời khoảng ba mươi lăm năm, có phải là bộ này không?” Ông cụ vuốt râu, cười tít mắt hỏi Bùi Nhất Ninh.
Bùi Nhất Ninh cười đáp, “Chú thật tinh mắt.” Có nghĩa là thừa nhận.
Thư Vũ Vi ngẩn người. Gì chứ? Bộ dụng cụ pha trà này lại mua được trong buổi đấu giá? Vậy giá tiền...
“Lão Giang, khi nào ông dùng cái ấm quý này pha cho mấy lão già chúng tôi chén nhé.” Ông cụ nọ cũng là một người khéo léo, chỉ nói về lai lịch của ẩm tử sa chứ không hề nhắc đến giá trị của nó. Như vậy có thể tăng thể diện cho Bùi Nhất Ninh, mà không để người khác cảm thấy cô cố ý khoe của. Có điều, không cần nói thì trong lòng mọi người cũng rõ, chắc chắn giá trị của nó không ít hơn sáu con số. Món quà đắt đỏ thế này, e là món độc nhất. Gia đình ông Giang là gia đình dòng dõi thu hương, nói trắng ra thực tế cũng không có bao nhiêu tiền, chưa đến mức giàu sang quyền thế. Dù cũng là gia đình trâm anh, có chút gia sản, thế nhưng bỏ mấy triệu để mua một bộ trà cụ là chuyện không thể nào.
Ban đầu Bùi Nhất Ninh định lấy bộ trà cụ này ra tặng như một bộ đồ tra bình thường, nhưng không ngờ Thư Vũ Vi làm khó dễ, trong tay cô lại không còn món nào khác có thay được, nên đành lấy cái ấm này ra trước.
Ông Giang cười tủm tỉm, tuy cảm thấy bộ trà cụ này quá quý giá, không thể nhận được, nhưng ở trước mặt mọi người, ông cũng không thể làm Bùi Nhất Ninh mất mặt, vì vậy chỉ cười nói: “Tôi không nỡ đâu. Tôi định sẽ cất thật kỹ, bằng không đụng phải chỗ nào thì tôi xót lắm.
Mọi người cũng cười theo, tất nhiên dù chỉ là nói đùa thì ai cũng hiểu được điều này, vì nếu đổi lại là bọn họ thì cũng sẽ không nỡ pha trà bằng một bộ trà cụ quý giá như vậy. Đến khi buổi tiệc kết thúc, Bùi Nhất Ninh và Hạo Hạo theo Giang Thần Hi về nhà họ Giang. Đó là yêu cầu của ông Giang, chắc là có chuyện muốn nói. Ông Giang đặt ấm trà tử sa lên bàn, chậm rãi nói: “Bùi Nhất Ninh, cháu cầm bộ trà cụ này về đi. Tôi nhận tấm lòng của cháu thôi.” Bùi Nhất Ninh mỉm cười dịu dàng: “Chú Giang, đây là món quà cháu đặc biệt mua cho chú, chú nhận lấy đi ạ. Dù cháu có mang về thì cũng không biết dùng thể nào đâu.”
“Quần áo và thuốc bổ cháu mua thì tôi nhận, những bộ trà cụ này thật sự quá đắt. Cháu mang về đi.” Ông Giang nhất quyết không nhận. “Đúng vậy, chúng tôi nhận mấy món quà khác, còn bộ trà cụ này chúng tôi thật sự không thể nhận được.” Bà giang cũng phụ họa. Nếu nhận món quà này thì bọn họ thành dạng người gì chứ? Tham tiền của nhà gái? Điều này khó nghe đến thế nào chứ.
Bùi Nhất Ninh nhìn Giang Thần Hi, muốn nhờ anh nói đỡ. Giang Thần Hi giống như đang nói đùa: “Ba mẹ, đây là tấm lòng của Nhất Ninh dành cho ba mẹ, ba mẹ nhận đi ạ. Hơn nữa, đây là quà sinh nhật của con dâu tặng cho ba mẹ chống, có gì mà quý giá đắt đỏ chứ? Đều là tấm lòng thôi. Chẳng lẽ sang năm Nhất Ninh nên tặng ba mẹ mấy cái bát không đắt tiền à? Ba mẹ không che chứ?”
Bà Giang lườm Giang Thần Hi. Ý của bà là vậy hả? Hơn nữa sao có thể so sánh như thể được? Đây không phải món đồ mấy trăm, mấy nghìn tệ, mà là mấy triệu tệ đấy. Mấy triệu là khái niệm là thế nào? Là mua được một căn hộ ở những thành thị loại ba, loại bốn rồi. Sao họ có thể nhận món quà đắt thế này thế này được? Đừng nói con dâu hay không con dâu gì đó, giờ hai người vẫn chưa kết hôn, mà dù kết hôn rồi họ cũng không thể nhận. Thật ra chuyện này cũng do điều kiện kinh tế của hai nhà chênh lệch quá lớn. Bà Giang sợ nhận món quà này thì sẽ bị người khác nói ra nói vào, rằng bọn họ ham tiền của gia đình Bùi Nhất Ninh, nên mới đồng ý cho Giang Thần Hi và cô qua lại.
Dù Giang Thần Hi có nói thế nào, ông bà Giang cũng nhất quyết không chịu nhận bộ trà cụ. Cuối cùng không có cách nào khác, anh đành mang bộ trà cụ về. Trên đường về, Hạo Hạo đã ngồi trên ghế sau ngủ say. Bùi Nhất Ninh nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Giang Thần Hi cười nhìn cô: “Vẫn đang buồn vì ba mẹ anh không nhận quà à?”
Bùi Nhất Ninh lắc đầu, “Cũng không phải. Chẳng qua em chỉ cảm thấy mình không khéo chọn quà tặng.” Nếu cô chọn một món quà có giá trị vừa phải, có lẽ đã không thế này. “Nhất Ninh, em đã làm rất tốt rồi, đừng miễn cưỡng mình như thế.” Giang Thần Hi nghe vậy bèn dịu giọng an ủi cô. Hai năm qua, Bùi Nhất Ninh đối xử với ba mẹ mình thế nào, Giang Thần Hi thấy rất rõ. Nói thật, nếu đổi lại là anh thì chưa chắc đã cẩn thận chu đáo được như cô. Dù là bố hay mẹ anh, hễ có ai nhức đầu khó chịu thì người đầu tiên chạy tới luôn là Bùi Nhất Ninh. Trái lại, người làm con là anh đây còn giống người ngoài hơn.
“Nếu em vẫn cảm thấy băn khoăn thì hôm nào mua một bộ trà cụ bình thường cho ba anh là được.” Thấy cô vẫn buồn phiền về chuyện đó, Giang Thần Hi bèn nói. Bùi Nhất Ninh ngẫm nghĩ, cũng đành vậy. Còn bộ trà cụ này, dù có thể nào ông bà Giang cũng sẽ không nhận. Có điều chuyện lần này xem như là một bài học, nhắc nhở Bùi Nhất Ninh sau này tặng quà nên suy xét đến điều kiện thực tế của hai gia đình. Mà lúc này cô vẫn không biết thật ra tài sản của Giang Thần Hi chỉ có hơn chứ không hề kém gia đình cô.
Tính tình Giang Thần Hi khiêm tốn, ngay cả ba me anh cũng không biết rốt cuộc anh có bao nhiêu tài sản. Ông Giang chỉ biết con mình có chút tài năng trên phương diện kinh doanh, có đầu tư đôi chút. Dù sao đồ dùng trong nhà cũng đều là do Giang Thần Hi sắm sửa, tuy không xa hoa nhưng món nào cũng phải hơn một tháng tiền lương của họ. Nhưng cụ thể Giang Thần Hi kiếm được bao nhiêu tiền, họ cũng không rõ. Không phải anh không muốn nói với bố mẹ mình, mà là ông bà Giang cảm thấy không cần thiết. Hai người họ ai cũng có lượng, hơn nữa tiến lương còn được xem là khá cao so với người bình thường, đủ dùng, cũng không cần đến tiến của Giang Thần Hi,
Thật ra Giang Thần Hi đã giao tất cả thẻ ngân hàng của mình cho Bùi Nhất Ninh. Nói cách khác, tài sản của anh có bao nhiêu thì cô hẳn là người rõ nhất. Thế nhưng cô lại là một người rất rõ ràng về chuyện tiền nong, sau khi anh đưa thẻ ngân hàng của mình cho cô cô liền tiện tay để luôn trong ngăn kéo tủ đầu giường, chưa từng xem thử anh có bao nhiêu tiền. Còn Giang Thần Hi lại nghĩ giao cho cô rồi thì cô sẽ xem, nên cũng không đề cập đến. Về sau anh mới phát hiện cô chưa từng kiểm tra, có điều anh muốn xem xem rốt cuộc bao lâu cô mới biết được, nên cũng không nhắc cô.
Một người không nói, một người không kiểm tra, kết quả cuối cùng là đến bây giờ Bùi Nhất Ninh vẫn không biết thật ra mình đã tìm được một đại gia.