Thật ra cũng không ai mong muốn sự việc ra nông nỗi này.
“Ôi, vô tội nhất là đứa bé.” Vu Hiểu Huyền nói. Trong chuyện này, Đinh Minh Huy và Đồng Vận Thi đều đáng tội, nhưng người vô tội duy nhất là đứa bé chưa chào đời kia, thật đáng thương. Thẩm Thanh Lan và Phương Đông cũng đồng tình với lời nói của Vu Hiểu Huyên. “Có điều nhìn theo một góc độ khác, đứa bé này không chào đời cũng tốt, còn hơn sinh ra và sống trong một gia đình không hạnh phúc.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Đứa bé này không được chào đón, dù được chào đời cũng sẽ không có được tình thương của cha mẹ, thậm chí có thể sẽ còn có một tuổi thơ bi thảm vì chuyện ân oán của cha mẹ mình. Thẩm Thanh Lan đã thấy quá nhiều tin tức nói về việc cha mẹ ngược đãi con ruột của mình, thay vì vậy, có lẽ ra đi như bây giờ cũng chưa chắc là một chuyện không tốt với đứa bé. Nhắc đến đứa bé kia, Phường Đồng lại nhìn cái bụng cao ngất của mình, rồi đưa tay xoa nhẹ, nét mặt hơi buồn bã.
“Được rồi, đừng nghĩ về chuyện này nữa. Cậu sắp sinh rồi, vui lên đi, tâm trạng của phụ nữ mang thai là rất quan trọng. Vu Hiểu Huyên an ủi Phương Đông.
Phương Đông gật đầu: “Ừ, tớ biết, chỉ là vừa biết một chuyện như thế nên hơi bùi ngùi mà thôi.”
Ngày dự sinh của Phương Đồng là tuần sau, cho nên cô sẽ vào bệnh viện ở bốn ngày trước ngày dự kiến sinh.
Trước ngày dự sinh một này, cô đột nhiên chuyển dạ. Đứa bé này là một đứa bé biết thương mẹ, Phương Đông cảm thấy đau bụng không bao lâu thì miệng tử cung nhanh chóng mở ra, sau đó cô lập tức được đưa vào phòng sinh. So với Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên, thì Phương Đồng sinh rất thuận lợi, không bao lâu đã sinh được một bé trai, nặng hơn ba cân, là một cậu bé mập mạp thật sự.
Bạn thân sinh con, Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên đương nhiên phải đến thăm.
Trong bệnh viện, Vu Hiểu Huyền nhìn con trai của Phương Đông, cười tươi, “Thanh Lan, lông mi của nhóc này thật dài, cậu nhìn xem. Lớn lên, chắc chắn mấy cô thiếu nữ sẽ chết mê đôi mắt này mất thôi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn cậu nhóc, bé đang nhắm mắt ngủ, lông mi dài và rậm, giống như một chiếc quạt nhỏ, tạo một cái bóng nhỏ trên mặt bé. Lông mi An An đã rất đẹp rồi, lông mi cậu nhóc này còn đẹp hơn cả An An. Vu Hiểu Huyên nhìn thấy mà trái tim tan chảy. Cô nàng rất thích những đứa bé có lông mi dài. Lông mi của Quả Quả cũng rất dài, nhưng tiếc là vẫn ngắn và thưa hơn An An và nhóc con này.
Phương Đồng sinh mổ, vết mổ trên người cô đã bắt đầu đau. Mấy ngày nay, Lý Bác Minh luôn túc trực trong bệnh viện, hoàn toàn không đi làm, thậm chí còn đích thân thay quần áo cho Phương Đông. Vì chọn sinh mổ, nên thời gian Phương Đồng hồi phục và nằm viện cũng lâu hơn Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên nhiều. Hôm nay, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến xuất hiện trong phòng bệnh. Phương Đồng nhìn thấy người đi vào thì rất ngạc nhiên. Đồng Vận Thi mỉm cười, “Tôi nghe nói cô đã sinh một bé trai nên đến thăm.” Phương Đồng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay ở dưới chân lại vô thức nắm chặt hơn, “Cảm ơn.” Mắt cô quét qua cái bụng đã phẳng của Đồng Vận Thi. Cô ta không chú ý đến ánh mắt cô mà tìm một cái ghế ngồi xuống, ngay cạnh giường trẻ sơ sinh. Lý Bác Minh về nhà lấy cho Phương Đồng một số quần áo để thay, biết cô muốn gặp con trai, nên trước khi về đã bế con đến phòng bệnh. “Đây có phải là con trai của cô và Bác Minh không?” Đồng Vận Thi nhìn cậu bé đang ngủ, ánh mắt trở nên dịu dàng. Phương Đông thấy cô ta giơ tay ra thì lo lắng gọi, “Đồng Vận Thi.” Đồng Vận Thi nhìn Phương Đông, thấy cô đề phòng nhìn mình thì đặt tay xuống, mỉm cười, “Đừng lo, tôi chỉ muốn chạm vào nó thôi. Con trai của cô rất dễ thương.” Làm sao Phương Đồng có thể không lo lắng chứ? Bây giờ chỉ có một mình cô ở trong phòng bệnh, hơn nữa còn đi đứng bất tiện, con trai lại ở ngay dưới tay Đồng Vận Thi. Nếu cô ta muốn làm gì đó, thì dù có muốn ngăn cản cũng không kịp. Đồng Vận Thi thấy Phương Đồng vẫn rất căng thẳng thì chủ động dời cái ghế ra xa hơn, “Bây giờ thì yên tâm được rồi chứ.” Mặc dù Phương Đông không hoàn toàn thả lỏng, nhưng không còn lo sợ nhiều như trước, “Hôm nay, cảm ơn cô đã đến thăm tôi.” “Đừng cảm ơn, tôi không muốn gặp cô.” Cô ta chỉ muốn xem con trai của Lý Bác Minh trông như thế nào, liệu có giống anh không thôi. “Thật ra, cái thai của tôi cũng là con trai, nhưng thằng bé không có phúc phận này, đầu thai nhầm chỗ, ngay cả cơ hội nhìn ngắm thế giới này một lần cũng không có.” Đồng Vận Thi khẽ nói, ánh mắt hiện lên sự bị thương. Nhắc tới đứa con chưa chào đời, cô ta vẫn cảm thấy đau buồn. Tuy đã biết kết quả này, nhưng khi thấy dáng vẻ của Đổng Vận Thi, Phương Đồng vẫn không biết phải nói gì. Cô có thể cảm nhận rất rõ nỗi buồn của Đồng Vận Thi vào lúc này, có lẽ là vì cô vừa được làm mẹ. “Chắc cô đã thấy tin tức trên internet rồi phải không? Đinh Minh Huy đã vào tù.” Đồng Vận Thi chuyển chủ đề. Phương Đồng nhìn cô ta, chỉ nghe cô ta nói tiếp, “Chính tay tôi đã tổng hắn ta vào tù, bởi vì hắn ta đã hại chết con tôi.”
“Vì vậy, hôm nay cô đến đây là để nói với tôi chuyện này à?” Phương Đồng hỏi. Đồng Vận Thi nhìn vào mắt Phương Đông, dò xét, “Tôi nghĩ nếu cô nghe thấy tin này thì ít nhiều gì cũng sẽ có chút phản ứng, dù sao, cô và Đinh Minh Huy cũng đã từng yêu nhau nhiều năm, không phải sao?”
Phương Đông thờ ơ, “Đó đã là chuyện từ nhiều năm trước, tôi không còn quan hệ gì với anh ta từ lâu rồi.” “Đúng vậy, tôi biết. Thật ra, Phương Đồng à, cô là một người rất may mắn, may mắn đến nỗi làm tối ganh tỵ. Cô đã thoát khỏi hố lửa Đinh Minh Huy, sau đó còn gặp được Lý Bác Minh, một người hết lòng yêu cô.” Đồng Vận Thi gật đầu, tâm tình vô cùng phức tạp nhìn vào mắt Phương Đông. Đó là những điều cô ta ước ao mà không thể được.
“Cô không cần phải nhìn tôi như thế. Tôi thật sự rất ganh tỵ với cô, nhưng tôi sẽ không làm gì cô. Hay cô nghĩ tôi đến bệnh viện là để trả thù cô tôi thừa nhận rằng tôi rất ghét cô, từ xưa đến nay chưa bao giờ thích cô.” Đồng Vận Thi bình tĩnh nói tiếp.
Hôm nay, khi nhìn thấy Đồng Vận Thi, Phương Đông đã cảm thấy cả người của cô ta có gì đó khác thường, bây giờ thì đã nhận ra, đó là ánh mắt. Trước đây, ánh mắt của cô ta luôn có sự căm hận và ganh ghét, nhưng lúc này, ánh mắt của cô ta rất bình thản. Thật sự bình thản, dù ngoài miệng cô ta nói ghét cổ, ganh tỵ với cô, nhưng cảm xúc trong ánh mắt cô ta rất ổn định.
“Cô...” Phương Đồng nói, rồi đột nhiên lại không biết nói gì. Mối liên hệ duy nhất của cô với Đồng Vận Thi là Lý Bác Minh, họ cùng yêu một người đàn ông, ngay từ khi vừa xuất hiện trước mặt cô, cô ta đã có ý định tranh cướp Lý Bác Minh, vì vậy họ sẽ không bao giờ có thể làm bạn được.
“Nếu cô muốn thông cảm với tôi, thì cô không cần phải làm vậy đâu. Tôi không cần sự thương hại của tình địch. Và cô cũng đừng có cái nhìn khác về tôi, tôi sẽ không chúc phúc cho cô và Lý Bác Minh đâu.” Đổng Vận Thi ngăn những lời tiếp theo của Phương Đồng lại.
Đồng Vận Thi nói với Phương Đông vài lời rồi rời đi, đúng lúc gặp phải Lý Bác Minh ở cổng bệnh viện.
Giữa đám đông, Đồng Vận Thi nhìn Lý Bác Minh, trái tim hơi đau xót. Lý Bác Minh cũng thấy cô ta, nét mặt hơi thay đổi, bước đi nhanh hơn. Vừa định đi lướt qua Đồng Vận Thi đến phòng bệnh thì bị cô ta gọi, “Bác Minh, có thể nói chuyện một chút không?” Lý Bác Minh dừng bước, hơi do dự, quay lại, đi về phía vườn hoa bệnh viện. Ánh mắt Đồng Vận Thi sáng lên rồi vội đi theo. “Bác Minh, chúc mừng anh đã trở thành cha.” Đồng Vận Thi nhẹ nhàng nói. Lý Bác Minh mím môi, “Cảm ơn.”
“Con trai của anh rất dễ thương.” Lý Bác Minh bình tĩnh nhìn cô ta. Đồng Vận Thi cười nói, “Anh với Phương Đồng thật giống nhau, đều lo lắng quá. Tôi không định làm gì bọn họ đâu. Tôi chỉ muốn nhìn con trai anh một lần. Bác Minh, tôi phải đi rồi.” Lý Bác Minh nhìn cô, im lặng không nói gì. Đồng Vận Thi cười khổ, “Con tôi là của Đinh Minh Huy. Tôi và hắn... à mà thôi. Bây giờ có nói tới những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Bác sĩ nói cả đời tôi cũng không thể làm mẹ được nữa, coi như là sự trừng phạt thích đáng dành cho tôi. Tôi đã gây ra nhiều phiền toái cho anh và Phương Đông, bây giờ tôi muốn xin lỗi anh.” Ánh mắt của cô ta rất chân thành, không giống như nói dối.
Vì Đinh Minh Huy là chồng cũ của Ninh Kha, nên khi hắn ta xảy ra chuyện thì báo chí lập tức đưa tin, tất nhiên Lý Bác Minh đã biết, đồng thời cũng biết Đồng Vận Thi là nguyên cáo.
“Tôi sẽ không quay lại đây nữa, hôm nay là lần cuối tôi gặp anh, chỉ hy vọng anh có thể tha cho công ty của ba tôi. Tôi đã nói với ba mẹ mình mọi chuyện, tôi sẽ rời khỏi thủ đô. Họ sinh ra một đứa con gái bất hiểu như tôi, sau này, họ chỉ còn cái công ty nhỏ đó, tôi xin anh đừng cắt đứt nguồn sống duy nhất của họ.”
Chỉ cần Đồng Vận Thi không làm gì, thì Lý Bác Minh đương nhiên sẽ không động đến công ty của cha cô ta, “Chỉ cần cô nói được làm được.” “Cảm ơn, Bác Minh.” Đồng Vận Thi chân thành nói, ánh mắt quyến luyến dừng trên mặt Lý Bác Minh, không muốn dời đi. Bác Minh, tôi đã hứa với anh, nếu đứa bé không phải là của anh, thì cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Bây giờ, tôi sẽ thực hiện lời hứa, tạm biệt, Lý Bác Minh, giấc mơ thanh xuân của tôi,
“Tạm biệt, Lý Bác Minh.” Đồng Vận Thi hít một hơi thật sâu rồi nói, sau đó quay người rời đi.
Lý Bác Minh nhìn bóng lưng xa dần của Đồng Vận Thi, rồi dời mắt, di lên phòng bệnh. Trong phòng bệnh, Phương Đông đang cho con bú, thấy Lý Bác Minh vào thì cô chủ động nói, “Đồng Vận Thi vừa đến, nói mấy câu rồi bỏ đi.” “Anh có gặp cô ta ở tầng dưới. Cô ta chào tạm biệt anh.” Lý Bác Minh thuật lại những lời của Đồng Vận Thi với Phương Đông. Nghe xong, cô hơi bùi ngùi, “Không ngờ trải qua biến cố kia, cô ta lại có thể nghĩ thông suốt.”
Lý Bác Minh gật đầu đồng ý, “Thật ra như vậy cũng tốt.” Dù sao cũng tốt hơn là trở nên tiêu cực. Nếu Đồng Vận Thi không nghĩ thông mà tiếp tục đeo bám, Lý Bác Minh không dám chắc vì để bảo vệ gia đình mình, anh sẽ làm ra những chuyện gì.