Bảy giờ tối, tại phòng VIP trong một nhà hàng nọ. 2 Khi Thẩm Quân Trạch đến phòng VIP thì bên trong chưa có ai cả, đối phương vẫn chưa đến. Cậu ta cũng không gấp gáp, ngồi xuống chờ, hoàn toàn không hề sốt ruột. Nửa tiếng sau, Vương Phúc mới thong dong đi vào. “Chú Vương, rốt cuộc chú cũng đến rồi.” Thẩm Quân Trạch thấy người vừa vào thì mỉm cười chào đón. Vương Phúc ưỡn bụng, cười tủm tỉm, “Trên đường bị kẹt xe nên đến muộn, cháu đợi lâu rồi hả?” “Không lâu ạ, giao thông ở thủ đô ấy mà, lúc nào cũng ùn tắt, kẹt xe là chuyện bình thường. Hơn nữa cháu là phận con cháu, đợi một lúc cũng là điều nên làm. Chú ngồi đi.” Thẩm Quân Trạch kéo ghế, mời Vương Phúc ngồi xuống. Thái độ của Thẩm Quân Trạch vô cùng khiêm tốn làm Vương Phúc rất hài lòng, nụ cười trên mặt càng chân thành hơn. “Chú Vương, chú ta đã lâu rồi không gặp nhau nhỉ? Đây là rượu cháu đặc biệt chuẩn bị cho chú, chú uống thử xem.” Thẩm Quân Trạch rót rượu cho Vương Phúc. “Đúng vậy, đã hai năm rồi chúng ta không gặp nhau.” Vương Phúc bưng ly rượu lên, uống một ngụm rồi nheo mắt, “Rượu ngon.” “Chú Vương thích là tốt rồi. Chỗ cháu còn hai chai, để chú mang về, thỉnh thoảng uống vài ly.” “Ha ha, vậy chú Vương sẽ không khách sáo đâu.”
Thẩm Quân Trạch cười nói, “Chú còn khách sáo với cháu làm gì. Chú chứng kiến cháu khôn lớn mà. Cháu vẫn nhớ khi còn bé theo ba đến công ty, ông ấy không rảnh chăm cháu, chú luôn là người quan tâm tới cháu, còn mua cho cháu rất nhiều đồ chơi và đồ ăn nữa.”
Mấy lời này lập tức rút ngắn khoảng cách hai bên. Vương Phúc cười ha ha, “Năm đó nhóc con cháu rất nghịch ngợm, vậy mà hôm nay đã trưởng thành thế này rồi. Tuy hai năm không gặp cháu, nhưng chú Vương vẫn nghe rất nhiều tin về cháu. Bây giờ cháu có tiến bộ rồi đấy nhỉ? Nghe nói gần đây cháu tự lập công ty à?”
Thẩm Quần Trạch mỉm cười, “Chỉ là làm ăn nho nhỏ thôi ạ, sao có thể so được với chủ Vương. Nhớ năm xưa chú đã cùng ba cháu sáng lập công ty, chính là trụ cột vững chắc nhất. Cháu vẫn hay nghe ba cháu nhắc tới chú, ông ấy nói nếu không có chủ thì công ty đã không thể phát triển nhanh như vậy rồi.”
Nhắc đến Thẩm Nhượng, ánh mắt Vương Phúc lại hiện lên sự hoài niệm, “Đúng vậy, đó cũng chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Tuy chịu không ít khổ cực nhưng bọn chú đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhất là khi nhìn thấy công ty dần phát triển lớn mạnh là trong lòng lại phấn khởi không thôi. Năm xưa khi chú và ba cháu gây dựng sự nghiệp thì chủ cũng tầm tuổi cháu hiện giờ, vậy mà chớp mắt đã qua ba mươi năm. Chú đã già rồi. Ba cháu cũng đã mất nhiều năm. Công ty thì... Cảnh còn người mất.” Giọng nói Vương Phúc có chút bùi ngùi, Thẩm Quân Trạch lại rót cho ông một ly rượu nữa, “Chú Vương, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, người sống nên nhìn về phía trước.”
“Cũng tại cháu bắt đầu trước, mà thôi, không nhắc đến nữa. Hôm nay cháu mời chú dùng cơm là có chuyện gì?” “Xem chú Vương nói kia, chú là bậc cha chú của cháu, cháu mời chú một bữa là chuyện nên làm. Không có chuyện gì không thể mời chú dùng cơm sao?” “Ha ha ha, được được được. Chúng ta ăn cơm trước đi, có việc gì cơm nước xong rồi nói.” Hai người vừa dùng cơm vừa trò chuyện.
“Mới vài năm không gặp mà nhóc con cháu đã khiến chú nhìn với cặp mắt khác xưa. Nhất là công ty của cháu, gần đây nó thật sự phát triển rất mạnh. Tốt lắm, tốt lắm, rất có khí phách của ba cháu năm xưa, hổ phụ sinh hổ tử, không là mất mặt ba cháu.” Sau ba ly rượu, Vương Phúc bắt đầu nhiều lời hơn.
“Chú Vương, cháu không dám so với ba cháu đâu. Thành tựu của cháu bây giờ còn thua xa ba cháu khi khởi nghiệp rất nhiều.” Thẩm Quân Trạch gắp một đũa rau cho Vương Phúc.
“Cháu đừng khiêm tốn. Chủ đã quan sát công ty cháu một thời gian, nó phát triển nhanh hơn công ty của chủ với ba cháu năm xưa rất nhiều. Ba cháu khi bằng tuổi cháu còn chưa đạt được thành tựu thế này đâu. Con hơn cha là nhà có phúc, nếu ba cháu còn sống, nhìn thấy cháu hiện giờ thì nhất định sẽ rất tự hào về cháu.”
“Chú Vương, hôm nay chú đặc biệt đến đây để khen cháu sao?” Thẩm Quân Trạch cười trêu. Hai người cụng ly với nhau, có thể nói cả khách và chủ đều rất vui vẻ.
“Rượu đã uống, cơm cũng đã ăn xong, cháu nói đi, hôm nay tìm chú Vương là có chuyện gì?” Vương Phúc cưới hỏi, giọng điệu thân thiện như đang trò chuyện cùng con cháu trong nhà.
“Chủ Vương, ngày trước cháu đã quá khờ khạo đơn thuần...”
Vương Phúc khoát tay, ngắt lời cậu ta, “Đừng nói mấy lời khách sao nữa, nói thẳng vào vấn đề chính di. Chú Vương biết chắc hôm nay cháu mời chú dùng bữa là nhất định có chuyện.”
“Quả thực không gạt chủ Vương được. Nếu chủ đã nói vậy thì cháu xin nói thẳng vào vấn đề. Chú Vương, hai năm qua chú làm việc dưới quyền Lư Tiến Tài có được thoải mái không?”
Vương Phúc không hề ngạc nhiên với câu hỏi của Thẩm Quân Trạch, rõ ràng là đã đoán trước được cậu ta sẽ nói về chuyện Lư Tiến Tài, cười nói, “Có gì mà thoải mái với không thoải mái chứ, thì cứ làm việc thôi, công việc mà. Chú cũng đã già, mấy năm nữa là về hưu rồi.”
“Chú Vương, nói thì nói vậy, nhưng dù làm gì thì thoải mái mới có thể làm việc lâu dài được, tâm lý của chú cũng thư thái hơn.”
Vương Phúc thở dài không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt đã bán đáng suy nghĩ thật sự trong lòng ông. Hai năm qua quả thật ông không hề thoải mái. Lư Tiến Tài là người ngang ngược độc tài lại còn rất đa nghi, luôn hoài nghi những cổ đông cũ như ông. Năm đó, vì để có được sự ủng hộ của các cổ đông mà Lư Tiền Tài đã đáp ứng rất nhiều điều kiện với đám cổ đông cũ các ông, nhưng đến khi ông ta thật sự nhậm chức thì ngay lập tức lật lọng. Chẳng hạn như ông, trước kia Lư Tiến Tài hứa với ông sẽ giao vị trí Giám đốc tài chính quan trọng nhất trong công ty cho ông. Sau khi ông ta nhậm chức, ông quả thật cũng được ngồi trên cái ghế Giám đốc tài chính, có điều không bao lâu thì Lư Tiền Tài đã đề bạt một người lên làm phó Giám đốc tài chính, nói là hỗ trợ công việc cho ông, nhưng thật ra là sợ ông lén lút biển thủ tiền bạc của công ty, nên cho người giám sát ông. Hai năm qua, người đó thậm chí còn cướp quyền ngay trên tay ông. Vương Phúc biết rõ nhưng không vạch trần mà thôi. Một trường hợp nữa là mấy cổ động trước kia không ủng hộ Lư Tiền Tài mà giữ thái độ trung lập, hai năm qua họ đã bị ông ta dùng mọi thủ đoạn thu hồi cổ phần rồi đá ra khỏi công ty. Những chuyện thể này nhiều không kể hết. Thật ra các cổ đông của công ty đã rất bất mãn với Lư Tiến Tài.
Nhất là mấy tháng gần đây, công ty của Thẩm Quân Trạch phát triển cực kỳ mạnh, giành mất không ít vụ làm ăn của Bất động sản Lư Thị, Giám đốc phòng nghiệp vụ đã bị Lư Tiến Tài mắng xối xả trước mặt mọi người. Ngay cả mấy cấp dưới của ông ấy cũng không thể may mắn tránh khỏi, bị trừ lương lẫn tiền thưởng. Lần trước ông có đi ăn cùng Giám đốc phòng nghiệp vụ, lời nói của ông ấy thể hiện rõ sự bất mãn của ông ấy với Lư Tiền Tài, đồng thời đã có ý định nhảy việc.
Đêm nay đến đây, Thẩm Quân Trạch đã có chuẩn bị trước, nên tất nhiên không thể không biết gì về tình hình của Lư Thị, bèn ôn tổn nói, “Chú Vương, năm xưa chú là một trong những người đầu tiên gây dựng sự nghiệp cùng ba cháu, là nhân viên kỳ cựu của công ty, năng lực của chủ thể nào không cần bàn cãi. Vậy mà cháu nghe nói, mấy năm qua, bề ngoài thì người đứng đầu bộ phận tài chính của bất động sản Lư Thị là chú, nhưng thực chất phó Giám đốc mới là người quyết định mọi việc, chuyện này có thật không ạ?” Thẩm Quân Trạch dò hỏi.
Vương Phúc cười, không hề tức giận mà nói, “Nhóc con cháu tìm hiểu kỹ quá nhỉ.”
Chủ Vương, hôm nay chủ chịu đến đây gặp cháu thì chắc chú cũng đã biết rõ mục đích của cháu, vậy cháu xin nói thẳng, tiền thân của Lư Thị vốn là Bất động sản Thẩm Thị, là công ty do một tay ba cháu gây dựng. Trước đây Lư Tiến Tài dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đoạt công ty khỏi tay cháu, chuyện này trên dưới cả công ty ai cũng biết, chắc hẳn trong lòng chủ cũng rất rõ.”
“Đương nhiên, cháu nói mấy lời này không có ý trách chủ trước kia không giúp cháu. Với tính tình cháu khi đó thì bản thân cháu tự biết, dù mình có nắm được công ty thì sau cùng cũng sẽ bị người khác chiếm mất. Cho nên chuyện trước kia, ngoài Lư Tiến Tài ra thì cháu đều hiểu được cách làm của các chú. Suy cho cùng cũng tại cháu vô dụng. Các chú đều là nhân viên cốt cán của công ty, chính tay đưa công ty đi lên, phát triển, tất nhiên không thể nào cam tâm để thành quả của mình bị kẻ khác đạp đổ.” Lời nói của Thẩm Quân Trạch rất tế nhị.
Vương Phúc nghe mấy lời này mà trong lòng có chút bùi ngùi, huống hổ ông còn biết Thẩm Quân Trạch từ nhỏ đến lớn. Thẩm Nhượng đối xử với các nhân viên kỳ cựu không có chỗ nào chế được. Theo lý, khi ông ấy qua đời, công ty hiển nhiên phải giao cho Thẩm Quân Trạch tiếp quản, các nhân viên kỳ cựu bọn ông cũng nên giúp cậu Thẩm Quân Trạch củng cố vững chắc vị trí. Vậy mà bọn họ đã làm gì? Chẳng những không giúp đỡ mà ngược lại còn đứng về phe Lư Tiến Tài, đuổi Thẩm Quân Trạch ra khỏi công ty. Chuyện này nếu xét kỹ thì bọn họ là người đuối lý, đáng hổ thẹn.
“Quân Trạch, lúc đó không phải chú không muốn giúp cháu, mà là... Ôi, quên đi, đừng nói tới chuyện cũ nữa. Cháu nói đi, lần này cháu muốn chú giúp cháu việc gì? Chỉ cần có thể thì chú nhất định sẽ giúp cháu.” Vương Phúc thẩm thở dài. Xem như là bù đắp cho Thẩm Quân Trạch đi. Hôm nay cậu ta nhắc tới Thẩm Nhượng khiến Vương Phúc nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua, ánh mắt ông nhìn cậu ta càng phức tạp hơn.
“Chú Vương đúng là người thẳng thắn. Cháu muốn giành lại công ty của ba cháu và cần có sự giúp đỡ của chú.” Thẩm Quân Trạch trực tiếp nói ra mục đích tối nay. “Chú có thể làm gì? Tuy hiện giờ trên danh nghĩa chú là Giám đốc tài chính, nhưng lại không có thực quyền. Ở công ty, chú cũng hữu danh vô thực mà thôi.” “Chú Vương, cháu biết chú là một người tài giỏi. Bây giờ chú chỉ là không muốn có xung đột với Lư Tiển Tài mà thôi, bằng không thì phó Giám đốc tài chính làm sao có thể là đối thủ của chú được?”
“Ha ha, được rồi, được rồi, đừng tâng bốc chú nữa, bản thân chú tự biết khả năng của mình thế nào.” Vương Phúc khiêm tốn nói, những nét mặt lại rất vui vẻ. Không ai lại không thích được khen ngợi cả.
“Có điều Quân Trạch à, không phải chú xem nhẹ cháu, mà là tuy hiện giờ công ty của cháu phát triển khá nhanh, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì rất khó mà phát triển đến trình độ bằng Lư Thị được. Dù cháu có tập đoàn Quân Lan chống lưng, nhưng chỉ cần tập đoàn quân Lan không trực tiếp ra mặt, thì một công ty nhỏ của cháu cũng không thể nào thâu tóm được Lư Thị.”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Quân Trạch liền trở nên âm trầm, nói khẽ, “Thủ đoạn bình thường thì tất nhiên không thể, nhưng nếu Lư Thị gặp khủng hoảng kinh tế trầm trọng thì sao?” Vừa nghe câu này, Vương Phúc lập tức biến sắc, khiếp sợ nhìn Thẩm Quân Trạch, “Cháu..” Thẩm Quân Trạch mỉm cười, “Chú Vương, đừng ngạc nhiên như vậy, chuyện này không phải cháu suy nghĩ nông nổi mà là đã tính toán từ rất lâu rồi.” Thẩm Quân Trạch không muốn đợi đến khi Bác Khải phát triển lớn mạnh hơn nữa mới thâu tóm Lư Thị, như thế quá lâu, cậu ta không đợi được. “Lúc trước, cháu bị Lư Tiền Tài đuổi khỏi công ty, khi đó cháu bị ông ta đối xử thế nào chắc chủ cũng thấy mà phải không?”
Vương Phúc gật đầu. Chuyện Lư Tiền Tài làm thật sự quá tàn nhẫn, những chuyện khác không nói, nhưng Thẩm Quân Trạch dù sao cũng là cháu ruột ông ta, nếu không có Thẩm Nhượng thì sao ông ta có ngày hôm nay. Vậy mà Thẩm Nhượng vừa qua đời, ông ta đã thẳng tay đối phó với Thẩm Quân Trạch. Đám cổ đông các ông nhìn còn thấy lạnh lòng. Cho nên về sau bọn họ cũng không ngạc nhiên khi Lư Tiến Tài đối xử với bọn họ như vậy. Ngay cả cháu ruột của mình còn có thể hãm hại thì các ông còn có thể trông mong ông ta có tình có nghĩa gì với mình nữa?
“Chú Vương, chú làm ở công ty đã nhiều năm, cháu tin chú nhất định hiểu rõ công ty hơn cháu rất nhiều. Nếu chú muốn đóng tay động chân vào hạng mục nào đó của công ty thì chắc chỉ là chuyện nhỏ nhỉ?”
Vương Phúc híp mắt, hai tay đan vào nhau, tựa vào lưng ghế, nét mặt trầm tư.