Đến giờ cơm chiều, vẫn không thấy Phó Hoành Dật, An An quấn lấy mẹ và liên tục hỏi khi nào ba về, cô đành nhắn tin cho anh.
“Ba nói trước khi con đi ngủ thì ba sẽ về.” Đôi mắt An An sáng lên: “Vậy còn chờ ba về mới ngủ.” An An nói là làm, mỗi tối, tám giờ cậu bé đã đi ngủ, nhưng hôm nay đến chín giờ rưỡi rồi mà cậu bé vẫn cố mở to mắt ngồi chờ ba
Thẩm Thanh Lan nhìn thấy cậu bé gật gà gật gù thì đau lòng nói: “An An, đi ngủ đi con.” An An lắc đầu: “Không được, con phải chờ ba về” “Sáng ngày mai con ngủ dậy nói với ba được không?” An An vẫn lắc đầu: “Con muốn nói với ba hôm nay, ba đã nói trước khi con ngủ thì ba sẽ về mà.” Thấy con trai bướng bỉnh không chịu đi ngủ, Thẩm Thanh Lan nhắn tin cho chồng, Phó Hoành Dật báo là anh đang trên xe, sắp về đến nhà
“An An, con lên giường đi, ba đang trên xe, sắp về rồi.” “Thật ạ?” An An lập tức tỉnh cả ngủ
“Ừ, mẹ đã bao giờ nói dối con chưa, ba sắp về rồi, con lên giường chờ ba nhé” An An gật đầu
Phó Hoành Dật biết con trai đang chờ mình mấy tiếng rồi, nên khi anh vừa vào nhà, không kịp ăn cơm đã lên phòng xem con trai
“An An, sao muộn rồi mà vẫn chưa đi ngủ?”
“Con đang chờ ba, chờ lâu quá, con sắp ngủ say mất rồi.” An An ấm ức, ba về muộn quá luôn.
“Ba xin lỗi, hôm nay ba làm hơi muộn, thể con chờ ba làm gì vậy?” Phó Hoành Dật từ tốn hỏi
Anh họp nguyên ngày nay, nên giờ hơi đau đầu
Cấp trên phân công công tác cho quân đội, mọi người họp bàn đến khuya mới xong.
“Ba, con có chuyện muốn nói với ba.” Anh ngồi xuống giường con trai: “Ừ, con nói đi, ba nghe.”
“Hôm nay, Tiểu Bàn xin lỗi con, còn cho con ăn bánh của cậu ấy, con cũng chia bánh mẹ cho con cho cậu ấy, chúng con đồng ý làm bạn rồi, sau này sẽ không đánh nhau nữa
Ba, con làm vậy đúng không ạ?” “Ừ, đúng
Tiểu Bàn thật lòng xin lỗi con rồi thì con không cần phải để bụng mấy chuyện hôm qua nữa, đàn ông thì phải rộng lượng.” “Hì hì, con cũng nghĩ vậy.” An An mỉm cười
Phó Hoành Dật hơi nhíu mày: “Con chờ ba lâu vậy là để nói cho ba nghe chuyện này sao?” An An lắc đầu: “Không phải, ba ơi, ngày mốt ba còn ở nhà không?” Anh gật đầu: “Ừ, ba có.” “Hôm nay, cô Tạ nói, ngày mốt có một buổi..
buổi..
à buổi liên hoan, đúng vậy, là cái này
Cô giáo nói ba và mẹ đều phải tham gia, ba có đi cùng với con và mẹ không?” Ngày mốt là thứ bảy, anh vẫn chưa về quân đội: “Muốn ba với mẹ đều đi à?” An An gật đầu: “Mấy bạn khác đều có ba mẹ cùng đi cả.” Từ khi đến trường học đến giờ, đây là lần đầu tiên An An tham gia tiệc liên hoan, Phó Hoành Dật cũng không muốn con trai thất vọng, nên không từ chối: “Được, đến lúc đó ba mẹ đi với con.” Gương mặt nhỏ nhắn của bé đầy vẻ thích chí, đứng dậy trên giường ôm lấy rồi hôn lên má anh: “Cám ơn ba
Ba ngủ ngon.” Nói xong cậu bé ngoan ngoãn chui vào chăn, bắt đầu ngủ
Phó Hoành Dật sờ khuôn mặt bé bỏng của con trai, vết trầy trên mặt con vẫn chưa hết, có điều đã đóng vảy, “Ngủ đi, ba chờ con ngủ thì mới đi.”
An An nhắm mắt, khóe miệng khẽ vểnh cao.
Hôm nay ngủ hơi muộn, nên chưa đến năm phút sau, cậu bé đã ngủ say
Phó Hoành Dật ngồi trên giường nhìn con trai, càng nhìn càng thấy cậu con trai mình không chỉ có đôi mắt giống Thẩm Thanh Lan, mà những nét khác cũng giống cô
Nét mặt anh lập tức nhu hòa hơn.
Trước khi anh gặp Thẩm Thanh Lan, toàn bộ lòng dạ của anh đều dành cho quân đội, chưa từng nghĩ đến cuộc sống cá nhân anh
Anh cũng không hề nghĩ để có một ngày sẽ cùng người phụ nữ mình yêu thương có kết tinh của tình yêu hai người, trở thành một người cha
Hiện giờ có An An, nhìn thấy cậu nhóc càng lớn càng có nét giống Thấm Thanh Lan, trong lòng anh cảm thấy thỏa mãn lạ thường.
Thứ bảy.
Hôm nay, An An dậy rất sớm, tự rời giường, tự mặc quần áo, tuy rằng mặc hơi lộn xộn, đến cài nút áo cũng không đúng
Cậu bé đến gõ cửa phòng Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan, sợ hai người ngủ quên
Kết quả thì thấy ba mẹ đi từ ngoài vào, mặc đồ thể thao, hiển nhiên là mới đi tập thể dục về
“Ba, mẹ, mau đi thôi.” An An nhìn thấy hai người thì vội gọi
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau, sau đó cô mỉm cười: “An An, bây giờ mới có bảy giờ, trường còn chưa mở cửa mà.”
Cô ngồi xổm đối diện với con trai, sửa lại nút áo cho con trai: “Đi tìm bà Triệu, nhờ bà chuẩn bị đồ cho con đi
Ba mẹ đi thay quần áo xong rồi tìm con.” “Vâng, nhưng ba mẹ phải nhanh lên nhé.” An An hơi nôn nóng.
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Ừ, mẹ biết mà.” Ăn sáng xong, Thâm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đưa cậu bé xuất phát
Ba người mặc đồng phục gia đình, mấy hôm trước Thẩm Thanh Lan đi dạo, thấy đẹp nên mua, không ngờ bây giờ lại có cơ hội để mặc
Lần này, nhà trẻ tổ chức sinh hoạt tại một nông trường ở ngoại ô
Nói tổ chức liên hoan để các gia đình quen biết nhau, chi bằng nói là tổ chức đi dã ngoại thì đúng hơn
Cha mẹ có thể cùng con nướng thịt, câu cá, hái trái cây rau củ, nói chung là có nhiều hoạt động muôn màu muôn vẻ
Buổi trưa, cha mẹ cùng con nấu cơm, không có cơm sẵn, nên nhóm các cha mẹ đều mang theo nguyên liệu nấu ăn
Mỗi gia đình đều được phân một bệ nhỏ để nấu ăn, Thẩm Thanh Lan bắt đầu rửa nguyên liệu, còn Phó Hoành Dật dẫn An An đến nông trường hái ít rau dưa
Vì họ mang chủ yếu là thịt cá, còn rau quả thì ở nông trường có sẵn
Thẩm Thanh Lan nhìn xung quanh, phát hiện gần như chỉ có các mẹ nấu cơm, còn các ông bố mang bọn trẻ chơi hoặc như Phó Hoành Dật đưa bé đến vườn rau
Thẩm Thanh Lan thái thịt, kỹ thuật dùng dao của cô khá tốt, mỗi một miếng thịt đều như nhau, nhìn qua cứ như một tác phẩm nghệ thuật
Một phụ nữ trẻ đi qua, gật đầu chào cô, cười nói: “Cô là mẹ An An phải không? Chào cô, tôi là mẹ Tĩnh Tĩnh.”
Thẩm Thanh Lan nhìn người mới đến thì nét mặt mềm mại
Đối phương thùy mị nhã nhặn, cứ như thiếu nữ Giang Nam ngày xưa, không đẹp lộng lẫy, nhưng lại tản ra chất dịu dàng, sâu lắng
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Chào cô.”
Mẹ Tĩnh Tĩnh mỉm cười: “Tĩnh Tỉnh đã kể chuyện hôm đó ở nhà trẻ, tôi vẫn chưa đến cám ơn gia đình mình được.”
“Đừng khách sáo, là tình bạn của bọn trẻ thôi mà.” Mẹ Tĩnh Tỉnh cũng không nói gì thêm, nhìn thấy thịt trên thớt mà Thẩm Thanh Lan đang thái thì ngạc nhiên: “Cô nấu ăn giỏi thật.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, dù cô đang nói chuyện với mẹ Tĩnh Tĩnh nhưng tay cô không hề dừng lại, vẫn thái thịt gọn gàng
Cô cầm một con cá lên, bắt đầu thải thành từng miếng mỏng
Mẹ Tĩnh Tĩnh nhìn thấy thế thì khen ngợi: “Cô thái thịt khéo thế này, chắc nấu ăn ngon lăm” Thẩm Thanh Lan nghe xong, lập tức cúi mặt ngại ngùng: “Tôi không biết nấu, chỉ biết rửa rau thái thịt thôi.” Mẹ Tĩnh Tỉnh nghe cô nói vậy thì cứ ngỡ Thẩm Thanh Lan khiêm tốn: “Mẹ An An, nhìn cô thái thịt cá là biết cô nấu ăn rất ngon rồi.”
Thẩm Thanh Lan cạn lời, cô chỉ biết có mỗi nhặt rau thái thịt, còn lại thì không biết làm, đến nỗi con trai còn tỏ thái độ ghét bỏ
Lần trước cổ dẫn con đến quân khu ở, chờ mãi không thấy Phó Hoành Dật về, mà An An thì đã đói bụng, nên cô đành chiến trứng cho con trai ăn đỡ
Kết quả, thằng bé mới cắn một miếng nhỏ đã nhìn cô tỏ vẻ cảm thống: “Mẹ, mình chờ ba về đi
Con hết đói rồi.”
Phó Hoành Dật và An An đang trên đường trở về, cậu bé cầm một cái rổ nhỏ đẩy rau củ
“Mẹ, con với ba về rồi.” Từ xa đã nghe thấy tiếng An An
“Quả nhiên gen cha mẹ tốt, bé đáng yêu quá.” Mẹ Tĩnh Tỉnh quay đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng nói thì thấy Phó Hoành Dật và An An
Cô mới nói chuyện với Thẩm Thanh Lan mà đã cảm thấy rất quen thuộc nên nói chuyện khá thoải mái
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Tĩnh Tĩnh cũng đáng yêu lắm.” “Đó là do ba con bé đẹp, Tỉnh Tĩnh không giống tôi chút nào đâu.” Mẹ Tĩnh Tĩnh tự nhận mình nhìn rất bình thường: “Bên nhà tôi chắc cũng bắt đầu nấu cơm rồi, tôi đi trước, lát nữa ăn cơm chúng tôi qua nhé.”
“Được.”
Phó Hoành Dật và An An có thể xem như thu hoạch thắng lợi, chưa về đến chỗ đã nghe An An kể lể chiến tích của hai cha con
“Mẹ, con với ba hái nhiều thứ lắm, rất nhiều đồ ngon.” Thẩm Thanh Lan nhìn sang thì thấy con trai đang cố xách cái rổ đi phía trước, thay vì nói là cách thì nói cậu nhóc đang kéo cải rổ thì đúng hơn
Còn Phó Hoành Dật thì chắp tay đi thong thả đằng sau, dường như chẳng có ý định giúp con trai mình
“Mẹ, con hái cho mẹ trái hồng, đỏ lắm luôn, ngon lắm.”
Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên, trong nông trường này còn có hồng à? Chờ đến khi An An cầm trong tay thì cô không biết nên khóc hay cười, thì ra là cà chua.
“An An, đây là cà chua, không phải quả hồng.”
An An nghi ngờ: “Nhưng giống quả hồng trong sách mà.” Thẩm Thanh Lan: “...” Hai cái này sao giống nhau được
Cô kiên nhẫn ngồi giải thích cho con trai sự khác nhau giữa quả hồng và cà chua
Còn bên này, Phó Hoành Dật đã xắn tay áo bắt đầu nấu cơm
Trong các gia đình ở đây, hầu hết là các mẹ nấu cơm, còn gia đình để cho cha nấu như Phó Hoành Dật gần như chỉ đếm được trên đầu ngón tay
Có vài người nhìn về phía Thẩm Thanh Lan đầy hâm mộ, có chồng vừa đẹp trai vừa biết nấu ăn như vậy, cô quả thật có phúc
Thẩm Thanh Lan nhận thấy nhiều ánh mắt nhìn mình, nhưng làm như chẳng thấy gì cả
Vì đồ nấu ăn được Thẩm Thanh Lan cắt rửa sạch sẽ sẵn rồi, nên Phó Hoành Dật nấu rất nhanh
Đợi ăn cơm xong thì họ thong thả đến chỗ gia đình Tĩnh Tĩnh, Thẩm Thanh Lan cùng mẹ Tĩnh Tĩnh nói chuyện khá hợp tính nên buổi chiều hai gia đình tham gia các hoạt động cùng nhau.
Buổi chiều, ban tổ chức có tổ chức một cuộc thi thể thao nho nhỏ, cha mẹ và các bé cùng nhau tham gia
Gia đình họ Phó không ngoài dự đoán lại giành chiến thắng, An An cầm cái cup be bé cười híp cả mắt
Kết quả, vừa quay lại cậu nhóc đã đưa nó cho Tĩnh Tĩnh.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn thấy, chỉ bật cười
Nhất là Phó Hoành Dật, anh cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Xem ra sau này không cần phải mất công tìm con dâu rồi.”