“Giai Giai, chuyện tình cảm không phải cứ kiên trì là sẽ thành.” Dù thế nào thì Cố Giai Giai vẫn là em gái duy nhất của Cổ Giai Mẫn, Đoạn Lăng không muốn cô ta cố chấp như thế “Còn anh? Bùi Nhất Ninh sắp lấy người khác, vậy sao anh không từ bỏ đi?” Cổ Giai Giai nhìn anh.
Đoạn Lăng khẽ giật mình. Đúng vậy, biết rõ là không thể giành được, sao anh vẫn không buông tay? Mà anh cũng chưa từng có ý định buông tay. Anh biết rõ cứ mãi dây dưa với Bùi Nhất Ninh, cũng chỉ khiến cho cô chán ghét mình. Nhưng họ có mối quan hệ ràng buộc với nhau. Rõ ràng bọn họ mới là người một nhà, vậy mà anh lại phải trơ mắt nhìn người con gái mình yêu lấy một người đàn ông khác. Đoạn Lăng không thế chấp nhận được, sự ghen tuông trong lòng anh dường như đang gào thét điên cuồng. Nhưng anh không dám làm bất kỳ chuyện gì, chỉ sợ cô hận mình.
Đừng nói đến ánh mắt hận thù, ngay cả ánh mắt xem như người xa lạ mà cô nhìn mình hiện giờ cũng đã khiến anh không thở nổi. Anh muốn nối lại tình xưa với cô, nhưng không dám làm gì cả, đến con trai cũng không hề muốn giúp mình.
Đoạn Lăng cảm thấy cuộc sống của mình quá thất bại, thậm chí có thể nói là vô cùng tệ hại. “Đoạn Lăng, nếu anh có thể quên cô ta, em cũng sẽ quên anh.” Cổ Giai Giai nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn. “Giai Giai, tôi lấy thân phận anh rể khuyến cô một câu, có nghe không là quyền của cô.” Đoạn Lăng lạnh nhạt, thản nhiên trả lời. Những gì cần nói anh ta đã nói, còn lại anh ta không thể quyết định. Anh ta định bỏ đi thì Cổ Giai Giai chạy theo giữ anh lại: “Anh rể, em đến đón anh, anh lên xe em đi.” “Không cần, tôi có xe.” Nói rồi, Đoạn Lăng đẩy cô ta ra. Cố Giai Giai trơ mắt nhìn anh ta lướt qua mình rồi đi xa. Cô ta căm hận giậm chân. Bởi vì muốn ở lại thủ đô, nên khi về nước, Đoạn Lăng có mua một căn hộ, không cần ở nhờ nhà Thôi Trạch Vũ nữa. Về đến nhà, anh nằm xuống sô pha, nhìn ngày tháng trên tấm lịch. Có một ngày được anh tô đỏ, là ngày cưới của Bùi Nhất Ninh, chỉ còn cách ngày hôm nay hơn một tháng. “Trạch Vũ, đi uống rượu đi.” Tâm trạng khó chịu, Đoạn Lăng gọi cho Thôi Trạch Vũ. Buổi tối, Mị Sắc. Thôi Trạch Vũ nhìn Đoạn Lăng uống hết ly này đến ly khác thì khẽ nhăn mày. Lúc Đoạn Lăng định uống thêm một ly thì anh giật cái ly trên tay anh ta lại: “Đoạn Lăng, đừng uống nữa.”
“Cậu sao thế hả?” Thôi Trạch Vũ không hiểu nổi, chẳng phải người này đang sống rất tốt sao: “Mới mấy hôm trước còn đưa con trai về nhà mà, sao vừa quay lại thì lại say bét nhè thế này, nhớ con trai sao?”
“A Vũ, tháng sau Nhất Ninh kết hôn rồi.” “Cậu biết chuyện này lâu rồi kia mà?” Nghe vậy, Thôi Trạch Vũ vẫn dửng dưng. Nếu chuyện này xảy ra cách đây hai năm, anh nhất định sẽ giúp Đoạn Lăng và Bùi Nhất Ninh quay về với nhau. Nhưng chuyện này đã qua quá lâu rồi, suy nghĩ của anh giờ cũng đã thay đổi.
“A Vũ, tớ hối hận vì ngày xưa đã từ bỏ cô ấy, càng hối hận vì hai năm trước lại bỏ đi. Tớ cứ nghĩ đi rồi thì sẽ có thể quên cô ấy, cũng để cô ấy có một cuộc sống khác, nhưng kết quả thì sao?” Bùi Nhất Ninh sống một cuộc sống như cô ấy mong muốn, còn Đoạn Lăng thì không!
“A Lăng, mọi chuyện kết thúc rồi, cậu và cô ấy không quay lại được đâu.” Lúc vô tình, lòng của phụ nữ cay nghiệt hơn đàn ông rất nhiều. Cả đời này, Bùi Nhất Ninh sẽ không bao giờ quay lại với Đoạn Lăng nữa.
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Đoạn Lãng tắt dần: “Tớ biết, nhưng tớ không cam tâm. Tớ từng tự nói với bản thân, cả đời này dù Nhất Ninh không thể ở cạnh tôi cũng không sao, chỉ cần cố ấy vui vẻ, sống hạnh phúc là đủ. Nhưng giờ tớ mới phát hiện ra mình làm không được. Hôm nay lúc ở sân bay, tớ nhìn thấy cô ấy nắm tay Hạo Hạo rời đi, thì sự cố chấp của tớ cứ như núi lửa phun trào, nhấn chìm tớ. Trạch Vũ, tớ không cam tâm, người phụ nữ tớ yêu mười mấy năm, thậm chí còn có một đứa con với tớ, thế mà bây giờ cô ấy lại lấy người khác. Trạch Vũ, tử vốn cũng như cậu, từng có hạnh phúc trong tay, nhưng nói đã bị chính tớ đánh mất. Cậu nói xem, làm sao tớ có thể chấp nhận được? Làm sao tớ có thể không oán hận?”
Thôi Trạch Vũ không hề đồng tình với lời tâm sự của Đoạn Lăng: “Vậy cậu muốn làm gì? Phá hôn lễ sao?” Đoạn Lăng lắc đầu, cười chua chát: “Tớ không dám, tớ sợ cô ấy hận tớ. A Vũ, tớ không chịu nổi sự hận thù của cô ấy.”
Thôi Trạch Vũ khuyên nhủ: “A Lăng, quên đi, coi như là nghĩ cho Hạo Hạo đi. Cậu không thể thay đổi trái tim Bùi Nhất Ninh đâu. Bây giờ cậu có làm gì cũng chỉ khiến cho cô ấy ác cảm với cậu. Chưa nói đến Hạo Hạo nữa, từ nhỏ thằng bé đã không có cha, hiện giờ khó khăn lắm mới có được một người cha. Nếu giờ cậu làm căng với Bùi Nhất Ninh, thì có lẽ cô ấy sẽ không cho cậu gặp thằng bé, vậy Hạo Hạo phải làm sao đây?”
Thôi Trạch Vũ biết Đoạn Lăng thương Hạo Hạo, đành phải lấy cậu bé ra làm cái cớ.
Quả nhiên, Đoạn Lăng nghe xong, trên khuôn mặt xuất hiện hối hận nản lòng: “Tôi biết chứ, cho nên tôi không dám làm gì cả, tôi có buồn cũng chỉ gọi cậu uống vài chén thôi.” “Được, tôi uống với cậu.” Đã nói đến mức này, Thôi Trạch Vũ cũng không còn lại gì để nói nữa. Chỉ cần Đoạn Lăng không làm những việc không nên làm, thì say rượu có tính là gì. Anh ngồi cùng là được. Không ai khuyên can, hiển nhiên hai người liên uống đến say mèm. Thôi Trạch Vũ uống nhiều hơn Đoạn Lăng, nhưng có vẻ vẫn tỉnh táo: “A Lăng, về thôi, trễ rồi.” Nói xong anh kéo Đoạn Lăng đứng dậy. Nhưng vừa đi được một hai bước thì anh cũng xiêu trái vẹo phải, nếu không phải được nhân viên đỡ kịp thì chắc anh đã ném Đoạn Lăng xuống đất luôn rồi.
Thôi Trạch Vũ đang muốn nhờ nhân viên đỡ Đoạn Lăng ra xe, thì điện thoại Đoạn Lăng vang lên, là Cổ Giai Giai. Thôi Trạch Vũ chỉ mới biết Cố Giai Mẫn có một người em gái tên Cố Giai Giai.
Mấy tháng trước, Cố Giai Giai hủy hợp đồng với Thanh Huyền, chuyện này ồn ào một thời gian, ai cũng nói Cố Giai Giai là kẻ vong ân bội nghĩa. Thánh Huyên tốn nhiều công sức bồi dưỡng cô ta như thế, vậy mà cuối cùng cô ta vẫn hủy hợp đồng và rồi ký hợp đồng với công ty đối thủ của Thanh Huyền. Cuối cùng nhờ Đoạn Lăng chi mấy chục nghìn tệ tiền thanh toán vi phạm hợp đồng, Thanh Huyền mới không khởi kiện.
Thôi Trạch Vũ không có cảm giác gì với Cổ Giai Giai này cả, ngoại trừ một điểm - cô gái này không phải là người đơn giản. Cố Giai Giai gọi ba cuộc, Thôi Trạch Vũ mới miễn cưỡng nghe máy. “Anh rể, anh đang làm gì mà lâu vậy mới nghe máy? Anh còn giận em à? Buổi sáng em nói chuyện hơi quá đáng, anh đừng giận nhé.” Điện thoại vừa kết nối, đã nghe thấy Cố Giai Giai cẩn thận lấy lòng. Thôi Trạch Vũ im lặng một lát mới mở miệng: “Tôi không phải Đoạn Lăng, tôi là Thôi Trạch Vũ.” Cố Giai Giai hơi nhăn mày, cô ta đang nhớ lại xem vừa rồi mình có nói gì không nên nói không. Thấy mình không nói gì sai mới tiếp tục: “Sao anh lại nghe điện thoại của anh rể tôi? Anh ấy đâu rồi?” Cô ta biết Thôi Trạch Vũ là bạn thân của Đoạn Lăng.
“Cậu ấy uống say, tôi chuẩn bị đưa cậu ấy về.” “Cái gì? Uống rượu ư? Hai người ở đâu? Quán bar à? Quán nào vậy, tôi đến đón hai người.” Thôi Trạch Vũ hoàn toàn không muốn Cổ Giai Giai đến, nhưng nhìn thấy Đoạn Lăng say bét nhè không biết gì, nghĩ ngợi một lúc vẫn đọc địa chỉ quán bar, Giờ bảo anh khiêng Đoạn Lăng về thì quả thật hơi đuối sức. “Được, tôi biết rồi, tôi đến ngay, chờ tôi tầm nửa tiếng.” Cô ta ở trung tâm thành phố, cách Mị Sắc không xa, tầm nửa tiếng là vừa kịp. Đoạn Lăng tuy say, nhưng cũng chưa mất hết ý thức, anh giật ống tay áo Thôi Trạch Vũ: “A Vũ, uống đi.” Mặt Thôi Trạch Vũ đen như đít nổi: “Uống cái gì mà uống, về nhà thôi.” Đoạn Lăng nghe thấy hai chữ “về nhà” thì nhíu chặt mày: “Không về, tôi không có nhà, tôi là kẻ cô đơn, tôi không có nhà, nhà tôi bị tôi làm mất rồi, tìm không thấy nữa.” Anh thấp giọng nỉ non, gương mặt đầy vẻ bị thương. Nghe vậy, trong lòng Thối Trạch Vũ hơi chua xót: “Cậu đó, nếu biết hôm nay như thế này thì ngày xưa đừng làm. Hiện giờ hối hận thì không còn kịp nữa rồi. Gieo nhân nào thì gặp quả đấy. Không phải anh em không chịu giúp cậu, mà tớ thật sự bất lực.” Nếu như có chút hy vọng, thì Thôi Trạch Vũ anh cũng sẽ cố gắng giúp, nhưng hiện giờ đã biết có nỗ lực thể nào cũng vô ích thì cần gì lấy dây buộc mình. Không biết Đoạn Lăng có nghe thấy không, chỉ thấy anh ngã người xuống quầy bar, miệng thẩm thì gì đó không rõ. Giọng anh rất nhỏ, Thôi Trạch Vũ không nghe thấy anh nói gì, cố nghe một lúc thì không quan tâm nữa, chờ Cố Giai Giai đến.
Cố Giai Giai đến rất nhanh, vừa vào cửa đã thấy Thổi Trạch Vũ, còn Đoạn Lăng thì nằm gục xuống quầy bar không biết trời trăng gì.
Cố Giai Giai thấy Đoạn Lăng như thế thì trừng mắt giận dữ nhìn Thối Trạch Vũ: “Sao lại để anh ấy uống nhiều thế hả? Lỡ như ngộ độc rượu thì sao?”
Thôi Trạch Vụ tỏ ra vô tội: “Cậu ta muốn uống thì có thể cản sao? Yên tâm đi, chút rượu ấy chỉ khiến cho cậu ta ngủ một giấc thôi.”
Tửu lượng Đoạn Lăng thể nào, sao anh không rõ được, chừng đó rượu chỉ làm anh ta say, chứ ngộ độc thì còn lâu. Cổ Giai Giai tức đến trợn trắng mắt: “Người uống say không phải anh, khó chịu cũng không phải anh, tất nhiên là anh nói gì cũng được rồi.” “Này, cô gái trẻ, cô có biết lẽ phải không vậy hả? Tôi tốt bụng báo cho cô biết, bây giờ cô đến thì lại trách tôi. Chỗ này không cần cô nữa, cô đi về nhanh đi.” Thôi Trạch Vũ bực bội, đuổi cô ta về. Cố Giai Giai không đi mà vẫn trừng mắt: “Tôi không đi đây. Hôm nay anh ấy say thành thế này, sao tự lo cho mình được. Tôi ở đây chí ít còn có thể lo cho anh ấy. Anh đuổi tôi đi rồi thì anh lo cho anh ấy được không?”
Nghe vậy, Thôi Trạch Vũ nhất thời im lặng.
“Thật đúng là, đã lớn thể này rồi mà còn không hiểu chuyện, cố ép người ta uống rượu làm gì? Uống say đến mức này thì có khó chịu không chứ.” Cổ Giai Giai nhỏ giọng làu bàu, toàn là mấy lời bất mãn với Thôi Trạch Vũ. Thôi Trạch Vũ nghe thấy, nhưng chẳng muốn so đo với một cô gái, anh đảo mắt coi thường: “Nhanh đưa cậu ta lên xe đi, chẳng lẽ đêm nay định ngủ lại quán người ta thật à?” Hai người vất vả lắm mới kéo được Đoạn Lăng lên xe, “Được rồi, hai người về trước đi, tôi có xe riêng nên không đi chung với hai người.” Thôi Trạch Vũ vừa phất tay, vừa thở hồng hộc. Dìu người say rượu đúng là mệt chết rồi. Thật ra Đoạn Lăng chưa đến nỗi say không biết gì, anh biết Cố Giai Giai đến tìm mình, chỉ là không thèm quan tâm đến, nên lúc lên xe rồi, anh vẫn nhắm mắt giống như đang ngủ say. Cố Giai Giai ngồi bên cạnh nhìn anh yên lặng ngủ, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Cô ta đưa tay muốn chạm vào mặt anh, nhưng tay mới giơ tay lên thì thấy Đoạn Lăng khó chịu nhăn mày, bèn ngượng ngùng thả tay xuống, “Anh rể, anh khó chịu à?”
Đoạn Lăng nhăn mày, không lên tiếng. Cổ Giai Giai hỏi lại, vẫn không thấy anh trả lời. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hành động mờ ám vừa rồi không bị phát hiện.