Trong bệnh viện Trần Uyển Kiều bình tĩnh nhìn đứng trước mặt mình, tươi cười nói, “Anh đã đến rồi à.”
Chung Lỗi gật đầu, lẳng lặng nhìn cô
Đã ba ngày không gặp mà mặt Trần Uyển Kiều vẫn không có chút khí sắc nào, vẫn trắng bệch
Hơn nữa nếu nhìn kỹ, hình như còn nhợt nhạt hơn sau khi vừa phẫu thuật
Trần Uyển Kiều định ngồi dậy
Chung Lỗi thấy thế thì vội đi tới bên cạnh, “Em muốn làm gì? Anh giúp em.” Trần Uyển Kiều cười nói, “Em chỉ muốn ngồi dậy một lúc thôi
Hai ngày nay cứ nằm trên giường bệnh, xương cốt cũng cứng hết cả rồi.” Chung Lỗi giúp cô chỉnh độ cao của giường bệnh, rồi đỡ cô tựa lên giường, “Như vậy được chưa?” Trần Uyển Kiều gật đầu, “Cảm ơn.” Sau đó, hai người nhìn nhau không nói gì
Cuối cùng Trần Uyển Kiều đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Hôm nay anh đến đây để nói lời chia tay với em sao?” “Sao em lại nghĩ vậy?” Chung Lỗi hỏi ngược lại cố
“Thật ra dù anh có quyết định thế nào, thì em vẫn hiểu được
Em đồng ý..
chia tay
Nói thế nào đi nữa, chuyện này cũng là em có lỗi với anh.” Trần Uyển Kiều yếu ớt nói, những nét mặt lại vô cùng bình tĩnh
Cổ đợi giây phút này đã ba ngày rồi.
Chung Lỗi nghe xong lời cô nói thì vẻ mặt càng phức tạp hơn, “Thật ra hôm nay anh đến là muốn hỏi em một vấn đề
Em có thể trả lời thật lòng không?” Trần Uyển Kiểu lẳng lặng nhìn anh, “Anh hỏi đi.” “Khoảng thời gian em ở bên anh, em có từng nghiêm túc hay không? Ý anh là em có thật sự muốn ở bên anh, và gắn bó lâu dài với anh hay không?” “Có.” Trần Uyển Kiều gật đầu
Có lẽ cô không yêu chung Lỗi, nhưng cô thật lòng nghiêm túc muốn ở bên anh, muốn sống cùng anh cả đời
Nhưng ông trời trớ trêu, để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, cho nên dù Chung Lỗi có quyết định thế nào thì cô cũng tán thành, đồng thời thấu hiểu
Mà lúc này, Trần Uyển Kiểu không thấy được, khi cổ gật đầu, thì ánh mắt Chung Lỗi lập tức thả lỏng
“Thật ra, ba ngày qua tâm trạng anh rất rối bời
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, hồi tưởng lại từng kỷ niệm của chúng ta từ ngày đầu tiên gặp gỡ cho đến bây giờ.” Chung Lỗi ôn tồn nói
“Cho nên bây giờ anh kết luận thế nào?” Ánh mắt Trần Uyển Kiều bình tĩnh, chỉ là bàn tay đặt dưới chân lại không khỏi siết chặt
Cô giống như một phạm nhân đang chờ phán quyết, còn Chung Lỗi chính là quan tòa
Chung Lỗi nghe vậy thì nét mặt bỗng nhiên buồn bã, “Thật ra anh vẫn luôn biết trong lòng em có người khác
Mãi cho đến khi chúng ta gặp Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh, anh mới dần xác định được người trong lòng em chính là anh ta
Có điều anh cũng không quan tâm, vì anh cảm thấy mình cũng ưu tú, rồi một ngày nào đó em sẽ quên anh ta mà thích anh thôi
Anh nói có đúng không?”
Trần Uyển Kiều gật đầu, “Đúng vậy, dù bây giờ nói những lời này có lẽ hơi muộn, nhưng em thật sự đang cố gắng quên anh ấy và dần thích anh
Thời gian qua, anh đối xử với em rất tốt, em đều khắc ghi trong lòng.”
Nghe vậy, nét mặt Chung Lỗi mới thả lỏng, “Không biết tại sao khi nghe mấy lời này của em, anh bỗng nhiên cảm thấy rất thoải mái
Uyển Kiểu, trong số những đối tượng xem mắt của anh, em là người anh hài lòng nhất
Có thể em không xinh đẹp nhất, nhưng trên người em có nhiều điểm hấp dẫn anh
Khoảng thời gian gặp gỡ em, anh đã yêu em, đồng thời cũng muốn ở bên cạnh em mãi mãi
Hôn nhân chính là lời hứa của anh dành cho em
Anh nghĩ, ban đầu em đồng ý lời cầu hôn của anh, chắc cũng vì nghiêm túc muốn ở cạnh anh cả đời, có phải không?”
Nghe xong những lời nói của anh, trong lòng Trần Uyển Kiều càng buồn bã hơn, “Chung Lỗi, em xin lỗi.”
Dù cô có từng muốn sống bên anh cả đời hay không, nhưng chuyện này nói khó nghe một chút chính là cô đã phản bội anh.
Chung Lỗi mỉm cười, “Em không cần phải xin lỗi anh
Khi còn trẻ anh cũng từng yêu một người con gái, đó là tất cả nhiệt huyết tuổi trẻ của anh
Anh từng vì cô ấy mà làm rất nhiều chuyện điên rồ, cũng từng nghĩ sẽ đi cùng cô ấy đến cuối con đường, nhưng cuối cùng vẫn có duyên mà không phận
Vì một số lý do, anh đã mất cô ấy
Anh từng đau khổ, cho nên hiểu được tâm trạng của em, cũng hiểu được hành động của em
Uyển Kiều, anh lớn hơn em vài tuổi, tự nhận trải đời nhiều hơn em, nhưng dưới tình huống ngày hôm đó, nếu anh là em thì anh chưa chắc đã làm tốt hơn em
Ba ngày qua, anh cứ liên tục suy nghĩ một vấn đề, nếu hôm nay người xảy ra chuyện là anh, thì em có muốn tiếp tục ở cạnh anh hay không?” Trần Uyển Kiều ngẩn người
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, cho nên thành thật trả lời, “Em chưa từng nghĩ đến chuyện này.” Chung Lỗi nghe vậy thì cười khẽ, “Điểu anh thích nhất ở em chính là em rất thành thật, không thích nói dối.” Trong khoảng thời gian qua lại với anh, có lẽ chuyện duy nhất mà cô nói dối chính là món quà thiên nga đen kia
Chung Lỗi tự cảm thấy trong khoảng thời gian này anh đã hiểu rất rõ Trần Uyển Kiều
“Uyển Kiều, anh là một người coi trọng lời hứa
Hôn nhân chính là hứa hẹn lớn nhất mà anh đã hứa với em, cho nên sau ba ngày nghĩ ngợi suy xét cẩn thận, anh vẫn muốn hỏi em một cấu.” Trần Uyển Kiều hỏi theo bản năng, “Câu gì ạ?” “Nếu anh nói anh muốn tiếp tục ở bên em thì em có còn đồng ý lấy anh không?” Trần Uyển Kiều lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Chung Lỗi
Anh không phải đang nói đùa với em, anh rất nghiêm túc
Em cứ trả lời thật lòng là được.” “Chung Lỗi, bác sĩ nói cả đời này có lẽ em sẽ không bao giờ có thể làm mẹ” Chung Lỗi gật đầu, “Anh biết.” “Em vì cứu một người đàn ông khác mới ra nông nỗi này.” Chung Lỗi tiếp tục gật đầu, “Anh biết.” “Chung Lỗi, em không yêu anh.” Chung Lỗi lại gật đầu một lần nữa, “Anh cũng biết.”
“Vậy vì sao anh còn quyết định thế này.” Trần Uyển Kiều không thể hiểu được
Cô xứng đáng để anh làm như vậy sao? Bình thường dưới tình huống này, không phải nên chia tay với cổ ư? Cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận, thế mà anh lại cho cô một kết quả bất ngờ như vậy, khiến cô nhất thời trở tay không kịp.
Chung Lỗi nở nụ cười, “Anh cũng không biết
Anh về nhà suy nghĩ suốt mấy ngày, nhưng lại nghĩ ra đáp án này
Anh đã nghiêm túc tự hỏi, có phải mình hoàn toàn không để tâm tất cả mọi chuyện em làm hay không? Có phải đã yêu em đến nỗi không thể không có em hay không? Đáp án là không.”
“Vậy sao anh còn...” Trần Uyển Kiều càng không thể hiểu được sự lựa chọn của anh
“Trong lòng anh cũng rất hoài nghi chính mình
Có điều Uyển Kiều à, anh vẫn thật lòng nghiêm túc muốn ở cạnh em
Anh chỉ hỏi em một câu, nếu chúng ta tiếp tục ở bên nhau thì em có thể hoàn toàn quên Giang Thần Hi mà vui vẻ sống cùng anh hay không?”
“Trung Lỗi, sức khỏe của em...” “Anh biết rất rõ tình trạng sức khỏe của em
Bỏ qua mọi nhân tố khác, anh chỉ hỏi em một câu, nếu ở bên anh, em có thể quên Giang Thần Hi không?” Trần Uyển Kiều cúi đầu không nói lời nào
Chung Lỗi cũng không thúc giục cô
Phòng bệnh lại rơi vào yên lặng một lần nữa
Một lúc lâu sau, ngay khi Chung Lỗi sắp bỏ cuộc, thì Trần Uyển Kiều chậm rãi đáp, “Chung Lỗi, em không thể đảm bảo mình có thể hoàn toàn quên anh ấy, nhưng em vẫn sẽ cố gắng như trước, cố gắng quên anh ấy và thích anh.” Nét mặt Chung Lỗi lập tức thả lỏng
Đối với anh, câu trả lời này đã quá đủ rồi
“Vậy hôn ước của chúng ta vẫn tiếp tục nhé.” Anh nói, nét mặt vô cùng bình tĩnh
Trần Uyển Kiều cau mày nhìn anh
Chung Lỗi thấy thế thì cười khẽ, “Có phải hôm nay em cho rằng anh đến đây để chia tay với em không?” Trần Uyển Kiểu gật đầu
Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi
“Nghĩ như vậy cũng rất bình thường, có điều Uyển Kiều, anh hy vọng kết quả của chúng ta sẽ khác.” “Chung Lỗi, cảm ơn anh đã bao dung em, nhưng em không thể ở bên anh
Chuyện này không công bằng với anh.”
“Trong chuyện tình cảm không có gì là công bằng hay không công bằng cả, mà chỉ có tình nguyện hay không thôi.” Chung Lỗi nói
Anh tình nguyện làm vậy
Trước kia, bởi vì anh không cho phép mình làm việc thiếu suy nghĩ mà mất đi người con gái mình yêu
Qua nhiều năm, Trần Uyển Kiều là người duy nhất khiến anh động lòng, nếu bỏ lỡ cô, anh không biết tương lai mình có còn gặp được người như vậy không.
“Chung Lỗi, em không thể sinh con.” Trần Uyển Kiều nhẹ giọng nói
Đây là một vấn đề rất thực tế
Một người phụ nữ không thể có con thì dù là ở cổ đại hay hiện đại cũng sẽ đều bị trách móc.
“Trùng hợp, anh cũng không thích trẻ con lắm
Thậm chí anh đã từng định theo chủ nghĩa DINK(*).” (*) Chủ nghĩa DINK: Dual Income, No Kids; thu nhập gấp đôi nhưng không sinh con
“Chung Lỗi, anh đừng an ủi em
Không nói đến những vấn đề khác, nếu ba mẹ anh biết chuyện này thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý”
“Vậy đừng để họ biết
Đây là chuyện của anh và em nên hãy để hai ta tự giải quyết, người khác nghĩ thế nào chúng ta không cần để ý đến
Hơn nữa, lời nói vừa rồi của anh cũng không phải để an ủi em
Anh thật sự không thích trẻ con
Có lẽ trong mắt số đông mọi người, con cái là một yếu tố rất quan trọng trong một gia đình, nhưng anh là trường hợp ngoại lệ.”
“Chung Lỗi, em sợ anh hối hận.”
“Sau này có hối hận hay không anh không biết
Nhưng hôm nay, anh đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này, không phải là nhất thời xúc động
Uyển Kiểu, anh muốn tiếp tục ở bên em
Về phần có thể sinh con được hay không, thật ra anh không quan tâm vấn đề này
Hơn nữa hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển như thế, chúng ta hoàn toàn có thể đến bệnh viện khác khám lại, biết đâu sẽ có kết quả tốt hơn
Mà cho dù em thật sự không thể sinh được thì cũng không sao
Nếu em thích trẻ con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa
Còn nếu không thích thì chỉ hai chúng ta bên nhau tới già cũng được.” Chung Lỗi nói những lời này với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, không hề có ý bông đùa
Ba ngày qua, anh không thể nghỉ ngơi được, anh nghiêm túc suy nghĩ tất cả các vấn đề, sau đó mới đưa ra quyết định ngày hôm nay.
“Nếu em thật sự lo anh sẽ hối hận, vậy thì đến khi anh hối hận, anh nhất định sẽ nói với em, sau đó chia tay trong êm đẹp.” Không biết vì sao khi nghe câu nói sau cùng của Chung Lỗi, trong lòng Trần Uyển Kiều bỗng thở phào nhẹ nhõm, nét mặt dần thả lỏng
“Chuyện này em không cần phải trả lời ngay, em hãy suy nghĩ thật kỹ
Anh cho em ba ngày để nghiêm túc cân nhắc
Trong ba ngày này, anh sẽ không tới quấy rầy em
Sau ba ngày, em hãy cho anh một đáp án cuối cùng, như vậy có được không?” Chung Lỗi đã nói đến mức này, Trần Uyển Kiều cũng không có lý do gì để từ chối, nên bèn gật đầu, “Được.” Có điều trong lòng cô càng ngổn ngang hơn
Đến bản thân cô cũng cảm thấy mình không có điểm nào đáng để anh làm đến mức độ này vì mình.
Khi ông bà Trần trở về phòng bệnh, thì Chung Lỗi đang gọt táo cho Trần Uyển Kiều
Hai ông bà đi vào, thấy cảnh này thì nét mặt hết sức phức tạp, áy náy nhìn anh.
Ngược lại, Chung Lỗi hết sức tự nhiên chào hỏi hai ông bà, “Chào chú, chào dì, hai người đến rồi, vậy cháu về trước đây.” Sau đó đưa quả táo đã gọt xong cho Trần Uyển Kiều, “Suy nghĩ kỹ lời anh nói đi, anh về nhé.”
Trần Uyển Kiều nhận quả táo, rồi gật đầu
“Chung Lỗi à, cháu không ngồi chơi chút nữa sao?” Bà Trần muốn giữ anh lại
Chung Lỗi mỉm cười, “Dì, công ty còn chút việc nên cháu không thể ngồi thêm.” Ánh mắt bà Trần hiện lên sự thất vọng, nhưng vẫn tươi cười, “Vậy cháu cứ về giải quyết công việc trước đi.” Sau khi Chung Lỗi đi rồi, bà Trần mới nói với Trần Uyển Kiểu, “Hôm nay Chung Lỗi đến đây là để chia tay với con à?” Trần Uyển Kiều bật cười
Xem đi, không chỉ một mình có nghĩ như vậy, ngay cả ba mẹ cô cũng cảm thấy sau sự việc này thì Chung Lỗi chia tay với cô cũng là chuyện bình thường
“Không phải a.” Trần Uyển Kiều thản nhiên đáp.
Mắt bà Trần lập tức sáng lên, “Chung Lỗi không chia tay với con sao? Vậy các con đã nói gì với nhau vậy?”
“Mẹ, vừa rồi mẹ đi đâu vậy?” Trần Uyển Kiểu không đáp mà hỏi ngược lại.
“Mẹ có đi đâu đâu
Cứ nghĩ đến chuyện của con là mẹ lại phiền lòng, nên ra ngoài đi dạo trò chuyện với ba con một lúc thôi.” Trần Uyển Kiểu không nghi ngờ gì
“Uyển Kiều, con nói thật với mẹ đi, vừa rồi Chung Lỗi nói với con chuyện gì vậy? Hai đứa thật sự không chia tay sao?” Bà Trần nóng lòng hỏi
Nếu Chung Lỗi bằng lòng tiếp tục qua lại với Trần Uyển Kiều thì sẽ là kết quả tốt nhất
Dù sao trong lòng Giang Thần Hi cũng đã có người khác, không có tình cảm với Trần Uyển Kiều, ép hai đứa ở bên nhau, chưa chắc con gái bà sẽ hạnh phúc
Trước đó bà đến nhà họ Giang, yêu cầu Giang Thần Hi chịu trách nhiệm, cũng chỉ vì lo mai sau con gái mình không có nơi nương tựa
Trước tiên hãy để con suy nghĩ thật cẩn thận dã.” Bà Trần vẫn muốn hỏi nữa, nhưng ông Trần đã kéo bà lại, “Được rồi, Uyển Kiều vừa mới làm phẫu thuật không bao lâu, bà để nó nghỉ ngơi cho khỏe đi
Chuyện này nói sau cũng không muộn.” Bà Trần trừng mắt
Chuyện này có thể chờ được sao
Ông có biết mấy ngày nay bà lo lắng thế nào không? Bà chỉ có một đứa con gái, hiện giờ lại ra nông nỗi này, trái tim người làm mẹ là bà đau còn hơn dao cắt
Bình thường bà Trần cũng không phải là người không biết lý lẽ, lần này vì Trần Uyển Kiểu mà bà chạy đến nhà họ Giang gây chuyện đã là phá vỡ nguyên tắc sống của bà.
“Mẹ, con mệt quá, mẹ cho con nghỉ ngơi một lát đi.” Trần Uyển Kiều yếu ớt nói
Bà Trần nhìn gương mặt tái nhợt của con gái, cuối cùng vẫn không đành lòng ép hỏi nữa, bèn đỡ cô nằm xuống, “Được rồi được rồi, con nghỉ ngơi trước đi.” Ông Trần đứng ở cuối hành lang bệnh viện, cầm một điếu thuốc trong tay, trầm ngâm nhả khói
Sau khi con gái xảy ra tai nạn, trong lòng ông cũng không khá hơn vợ là bao
Có điều ông là đàn ông, cho nên những lời muốn nói đều giữ trong lòng
Bà Trần đi tới, thấy dáng vẻ của chồng, thì thở dài, “Lão Trần, ở bệnh viện không được hút thuốc.” Ông Trần nghe vậy thì dập tắt điếu thuốc, “Uyển Kiều ngủ rồi à? Bà Trần gật đầu, “Ừ, lão Trần, chuyện này ông thấy thế nào?” “Bất kể cuối cùng Chung Lỗi có đưa ra quyết định thế nào, dù là muốn hủy hôn, chúng ta cũng phải chấp nhận.” “Điều này tôi tất nhiên hiểu
Tôi nói Uyển Kiểu kìa.” “Nếu bà muốn tốt cho Uyển Kiều, thì đừng tìm đến nhà họ Giang nữa
Uyển Kiều là một đứa bé kiêu ngạo, bà ép Giang Thần Hi cưới con bé, nếu con bé biết được thì lòng tự trọng sẽ bị tổn thương” “Nhưng lẽ nào cứ để như vậy? Cuộc sống sau này của Uyển Kiều phải tính sao đây? Chẳng lẽ ông muốn con bé phải gả cho một người từng ly dị và có con riêng sao?” “Nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ nuôi con bé cả đời.” Ông Trần cắn răng nói
“Lão Trần, nhưng cuối cùng chúng ta rồi sẽ già, có thể sẽ đi trước con bé
Đến khi chúng ta không còn thì nó phải làm sao?” Bà Trần đau buồn, lo lắng đến bạc cả đầu.
“Con cháu có phúc của con cháu, bây giờ còn quá sớm để tính đến những chuyện này
Trước tiên chúng ta cứ chờ xem, biết đâu Uyển Kiều sẽ khỏi bệnh thì sao
Bây giờ y học phát triển như thế, có thể sẽ trị được mà.” Nếu khỏi bệnh thì cho dù không có Giang Thần Hi hay Chung Lỗi thì Trần Uyển Kiều vẫn có thể tìm được một người đàn ông tốt.
Nghe vậy, bà Trần lập tức nói, “Đúng vậy, tôi muốn tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Uyển Kiều
Dù sao ở đây cũng không chuyên, tôi sẽ tìm một bác sĩ chuyên khoa, nếu tìm không được thì sẽ nghĩ cách nhờ người khác tìm giúp.” Ông Trần vỗ lên vợ, trấn an, “Tôi đã liên lạc với bạn học cũ, ông ấy biết một bác sĩ rất giỏi, chờ khi nào Uyển Kiểu khỏe hơn, chúng ta sẽ đưa con bé đến đó khám.” “Được cứ, cứ vậy đi.” Lời nói của ông Trần mang đến hy vọng cho bà Trần, khiến bà tạm thời không nghĩ đến chuyện đến nhà họ Giang gây chuyện nữa
Mà bên kia, Giang Thần Hi đã đi tìm Thẩm Thanh Lan.