Thấy Lư Nhã Cầm đã có vẻ do dự, Lư Tiến Tài thấy lập tức nói tiếp, “Nhã Cầm, cô hãy nghe anh nói, hiện Quân Trạch có 70% cổ phần, không ai có thể lay chuyển vị trí của nó nữa cả. Hơn nữa với quan hệ của nó với nhà họ Thẩm bây giờ thì nó cần gì chút tài nguyên này chứ? Nhã Cầm, cô coi như anh cầu xin cô, giúp anh lần này đi, được không?” “Có chắc là mất mấy khách hàng này, công ty cũng sẽ không chịu ảnh hưởng nhiều không?” Đáy mắt Lư Tiến Tài lóe lên vẻ mừng rỡ, biết bà ta đang tự mình nói với bản thân, nên lại tiếp tục thuyết phục, “Chắc chắn sẽ không tổn thất. Anh cảm đoan nó chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh bình thường của công ty. Dù sao công ty của anh chỉ là công ty nhỏ mới thành lập, cũng không thể tiếp nhận nỗi mấy đơn hàng lớn, anh sẽ chỉ lấy một số đơn hàng nhỏ có cũng được không có cũng chẳng sao thôi.”
“Anh, nếu thật sự như vậy thì em có thể bàn bạc với Quân Trạch, bảo nó nhường những đơn hàng nhỏ đó cho anh, vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
“Nói cô ngu ngốc, cô đúng thật là ngu ngốc mà. Bây giờ Quân Trạch hận anh cùng cực, thậm chí một hạt gạo cũng không muốn cho anh, thì làm sao cho mấy đơn hàng được? Lẽ nào cô muốn thấy anh lớn tuổi thế này rồi mà còn phải chạy đôn chạy đáo làm lụng bên ngoài, khúm núm xin người ta cho chút cơm sao?”
“Anh, em không có ý này. Chuyện này, anh hãy để em nghĩ thêm đi.” “Nhã Cầm, cô nhớ lại xem, từ xưa đến nay anh đối xử với cô và Quân Trạch thế nào? Cho dù ba năm trước, cách làm của anh hơi quá đáng, nhưng nếu lúc đó anh không kích thích nó, thì làm sao nói trưởng thành được như bây giờ? Nói ra thì anh mới là người đối xử với nó tốt nhất.”
Lư Nhã Cầm không hứa với ông ta ngay, mà nói, “Anh, anh hãy để em nghĩ thêm đi. Em nghĩ xong sẽ trả lời anh, được không?”
“Được, cô hãy suy nghĩ đi, nhưng anh không có nhiều thời gian. Ba ngày, anh sẽ cho cô ba ngày. Ở dưới cùng trong ngăn tủ thứ hai bên phải của bàn làm việc trong văn phòng Chủ tịch công ty có một tập tài liệu màu xanh, nếu có thật sự muốn giúp anh thì chỉ cần lấy nó cho anh. Trong đó là thông tin về một số khách hàng nhỏ của công ty. Nhã Cầm, cuộc sống của cả nhà anh trong quãng đời còn lại phụ thuộc vào cô cả đó.” Nói xong, Lư Tiến Tài rời đi ngay, không đợi Lư Nhã Cẩm trả lời. Lư Nhã Cầm trằn trọc suốt một đêm. Phạm Dương Hồng vốn đang ngủ, nhưng bị bà ta đánh thức, nên hơi bực mình, “Đã hơn nửa đêm rồi, sao còn chưa ngủ, em làm gì vậy?”
“Anh ngủ đi, em đang suy nghĩ chút chuyện.” Lư Nhã Cẩm nói. “Chuyện gì mà ban ngày không nghĩ, nửa đêm nằm trên giường trở tới trở lui. Em có muốn cho anh ngủ hay không đây?” “Em không muốn cãi nhau với anh. Nếu anh thấy ồn ào thì cút ra phòng khách ngủ.” Lư Nhã cầm cũng nổi đóa. Lòng dạ bà ta đang nóng như lửa đốt vì chuyện của Thẩm Quân Trạch và Lư Tiến Tài, vậy mà Phạm Dương Hồng còn làm phiền.
Ánh mắt Phạm Dương Hồng thay đổi, mặt mày sa sầm, “Lư Nhã Cẩm, bà muốn cãi nhau với tôi phải không?” “Tôi không có thời gian để cãi vã với ông. Tối nay ông ra phòng khách ngủ đi.”
“Đây là phòng của tôi, tại sao tôi không thể ngủ ở đây?” “Được được được, vậy ông ngủ ở đây, tôi đi.” Lư Nhã Cẩm ngồi dậy, đi thẳng ra phòng khách.
Sau khi Lư Tiến Tài bỏ đi thì đến quán bar. Bây giờ ông ta đang rất cáu kỉnh, không biết làm gì khác ngoài uống rượu. Trong tay ông ta chỉ có hai trăm nghìn tệ tiền mặt, mà thời buổi này có thể làm gì được với hai trăm nghìn chứ? Tất cả đều do Trương Văn Lệ, con đàn bà phá của. Nếu không do bà ta thì ông ta vẫn có cơ hội trở mình. Nhưng bây giờ ông ta lấy gì để trở mình đây? Dù Lư Nhã Cẩm có cung cấp thông tin cho ông ta thì chút vốn liếng này của ông ta cũng không thể khiến mọi người tin ông ta được.
Thật ra hôm nay ông ta đã nói dối. Tài liệu kia là thông tin của những khách hàng rất quan trọng của công ty. Ông ta định sau khi có được tập tài liệu đó thì sẽ bán cho công ty đối thủ. Chắc chắn họ sẽ rất quan tâm đến tài liệu này, như vậy ông ta vừa có được tiền, vừa có thể giáng một đòn mạnh vào Thẩm Quần Trạch, thật đúng là một mũi tên trùng hai con chim.
Lư Tiến Tài uống hết ly này đến ly khác, càng uống càng tỉnh táo. Mọi chuyện xảy ra trong thời gian này lần lượt hiện lên trong tâm trí ông ta, khiến ông ta càng không cam tâm. Nhưng dù có không cam tâm hơn nữa thì sao chứ? Sự việc đã không thể xoay chuyển được nữa, ông ta hoàn toàn không thể thay đổi được. Ông ta muốn trả thù Thẩm Quấn Trạch, nhưng dù sao cậu ta cũng là người nhà họ Thẩm, mà mình lại không đủ khả năng đụng vào nhà họ Thẩm. Nếu ông ta chỉ có một mình thì sao cũng được, dù phải chết ông ta cũng sẽ dạy cho Thẩm Quân Trạch một bài học trước rồi tính sau. Nhưng trong nhà ông ta còn có ba miệng ăn chờ nuôi, vợ thì ông ta chả quan tâm, nhưng làm sao không quan tâm đến hai đứa con được?
Nghĩ đến hai đứa con trai, Lư Tiến Tài đứng dậy. Ông ta phải về nhà sớm, hôm nay cuộc cãi vã của ông ta và Trương Văn Lệ đã khiến hai đứa sợ hãi, ông ta phải trở về an ủi chúng.
Nhà họ Lư lúc này. Sau khi Lữ Tiển Tài bỏ đi, Trương Văn Lệ đã đưa hai đứa trẻ về nhà của cha mẹ mình.
Hai đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy ba mình như vậy. Hôm nay, chúng thật sự đã bị Lư Tiến Tài dọa, sau khi đến nhà ngoại một lúc lâu vẫn không nói lời nào. Trương Văn Lệ không giải thích nhiều, chỉ nhờ mẹ mình chăm sóc hai đứa bé rồi rời đi. Bà ta vẫn còn việc phải làm.
Khi Lư Tiến Tài mở cửa nhà, ông ta đã thấy bất thường, vì có một đôi giày nam ở cửa. Nhận ra điều gì đó, sắc mặt ông ta trầm xuống, ông ta đi thẳng về phía phòng ngủ. Cửa phòng ngủ không đóng, còn hơi hé mở. Vừa đến gần, ông ta đã nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong. Một người đàn ông nói, “Ông ta dám đánh em à?” “Em không sao, ông ta đã biết chuyện mất hết tiền nên tức giận tát em một cái, không sao cả, cũng không nặng.” Đây là giọng nói là của một người phụ nữ, không phải Trương Văn Lệ thì còn ai. Giọng nam nói tiếp, “Nhưng ông ta cũng không được phép đánh em. Ông ta là cái thá gì chứ? Chỉ là một tên côn đồ mà thôi. Em chịu ở cùng ông ta đã là phước đức kiếp trước của ông ta rồi.”
“Được rồi, đừng nói nữa, em thật sự không sao mà. Anh đi nhanh lên đi, không biết ông ta sẽ trở về lúc nào đâu. Nếu để ông ta gặp anh thì sẽ hỏng chuyện đó.” Trương Văn Lệ rất lo lắng. Bà ta không ngờ người đàn ông này lại đến vào lúc này, trước kia bọn họ chưa bao giờ gặp nhau ở nhà cả.
“Sợ gì chứ, em là người phụ nữ của anh, tại sao anh phải đi?! Những năm qua phải để em theo ông ta, em có biết trái tim anh đau đớn như thế nào không? Nhất là khi nhìn thấy con trai của chúng ta gọi người khác là ba, trái tim anh lại như chảy máu.”
Ở ngoài cửa, Lư Tiền Tài nghe thấy điều này mà khuôn mặt đã âm u như đóng băng. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Trương Văn Lệ lại dám cắm sừng ông ta. Hơn nữa, qua lời nói của người đàn ông này thì có vẻ bọn họ đã ở với nhau một thời gian dài, thậm chí còn có cả con.
Rất có thể hai đứa con trai ông ta yêu thương hoàn toàn không phải là con của ông ta. Lửa giận trong lòng ông ta càng lớn hơn.
Trương Văn Lệ, mày là đồ lăng loàn.
Trong phòng ngủ, người đàn ông kia nói tiếp, “Văn Lệ, hiện giờ ông ta đã phá sản, chúng ta đi thôi, mấy chục triệu đó là đủ để gia đình ba người chúng ta sống thoải mái rồi.”
“Không được, bây giờ em vẫn chưa thể đi được, đợi một thời gian nữa thôi. Sau một thời gian nữa, em sẽ tìm cơ hội ly hôn với ông ta. Ly hôn xong, em sẽ đi với anh, mang theo cả con trai, về sau ba người chúng ta sẽ sống bên nhau.” Trương Văn Lệ vẫn nhở mình là vợ của Lư Tiến Tài, nếu lúc này đi theo người đàn ông này thì về sau sẽ rất rắc rối.
“Nhưng em theo ông ta có lợi lộc gì đâu? Trước đây theo ông ta là vì tiền. Mấy năm qua, chúng ta đã moi được hàng chục triệu từ tay ông ta rồi, khoản tiền đó anh vẫn cất giữ cả. Em đi với anh đi, chúng ta hãy đến một thành phố khác, mua một ngôi nhà lớn, một nhà ba người sống cùng nhau, chẳng lẽ không tốt sao? Đây chẳng phải là điều em vẫn mong đợi à?” Người đàn ông hỏi với vẻ khó hiểu. “Đây đúng là cuộc sống mà em mong chờ. Em đã chờ ngày này đã nhiều năm rồi, nhưng bây giờ em thật sự không thể đi được. Em phải ly dị với ông ta thì chúng ta mới có thể dành chính ngôn thuận ở bên nhau. Nếu em đi với anh ngay bây giờ, em sẽ vẫn là vợ của ông ta, sẽ không thể lấy anh một cách hợp pháp được. Anh đợi em một giời gian nữa đi, một tháng, cùng lắm là một tháng. Một tháng sau, em bảo đảm sẽ ly hôn với ông ta, sau đó chúng ta sẽ cùng bỏ đi.”
“Em nói thật không? Chỉ một tháng?” “Vâng, em bảo đảm chỉ một tháng thôi.” Trương Văn Lệ khẳng định. Bà ta cũng đã chán ngấy chuyện ở bên cạnh Lư Tiến Tài rồi. Nếu không phải vì Lư Tiến Tài có tiền, lại thương con trai cả của mình thì bà ta đã bỏ đi lâu rồi. “Không cần một tháng, tôi có thể tác thành cho các người ngay bây giờ.” Giọng nói âm trầm truyền đến từ cánh cửa. Cửa phòng ngủ bị mở ra, Lư Tiến Tài xuất hiện ở phía sau. Hai người trong phòng ngủ thấy ông ta thì mặt lập tức biến sắc.