Thẩm Thanh Lan hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con, “Đúng là một đứa bé dũng cảm.”
An An tỏ ra bối rối, “Mẹ ơi, trước đây lúc sinh con, mẹ cũng đau thế này sao?” Thẩm Thanh Lan không ngờ con trai lại hỏi chuyện này, nhưng cũng không lảng tránh mà gật đầu đáp, “Đúng vậy, người mẹ nào khi sinh con cũng thế”
“Vậy mẹ ơi, có phải mẹ rất đau không?”
“Bây giờ đã hết đau rồi, nhất là khi thấy con đến với thế giới này, mẹ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mọi đau đớn phải trải qua đều rất đáng giá.” An An ôm lấy Thẩm Thanh Lan, hôn một cái thật mạnh lên mặt cô, “Mẹ, sau này con nhất định sẽ nghe lời mẹ, sẽ không bao giờ làm mẹ giận
Mẹ, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con.”
“Mẹ là mẹ yêu của con.” An An nghiêm túc nói
Cậu bé chưa bao giờ thấy phụ nữ sinh con, nên tất nhiên không biết mỗi khi một đứa bé đến với thế giới này thì người mẹ lại phải trải qua nhiều đau đớn như vậy
Giờ phút này, cậu bé bắt đầu ghi nhớ, mẹ mình đã rất vất vả sinh mình ra.
“Con cũng là bé yêu của mẹ
Mẹ đưa con về nhà trước nhé?” Lo con trai bị dọa sợ, Thẩm Thanh Lan muốn để tài xế đưa cậu bé về nhà
Không ngờ An An lắc đầu, “Con muốn ở đây với mẹ.” “Mẹ không cần có người ở cùng, con về nhà với ông cố có được không? Ông cố đang ở nhà một mình, sẽ sợ
Con về với ông đi nhé.” “Vâng ạ.” An An gật đầu
Thẩm Thanh Lan gọi điện bảo tài xế đến đón cậu bé
Sở Vân Dung quay trở lại, “Bà thông gia đang trên đường đến sân bay, có điều phải mất mấy tiếng mới tới đây, không nhanh được đâu.” Thành phố Hải cách thủ đô ba giờ đi máy bay.
Ôn Hề Dao sinh đứa bé này hơi vất vả, mất ba bốn tiếng vẫn chưa sinh được
Thẩm Quân Dục sốt ruột đến quay vòng, thấy có bác sĩ đi ra từ phòng sinh thì lập tức kéo lại hỏi, “Bác sĩ, vợ con tôi thế nào rồi? Sao còn chưa ra?”
“Xương chậu của vợ anh hẹp, đầu đứa bé lại hơi to, nên hơi khó sinh.” Thẩm Quân Dục vừa nghe hai chữ “khó sinh” thì sắc mặt lập tức trắng bệch, không chút do dự nói, “Khó sinh? Bác sĩ, tôi muốn giữ người lớn, nhất định phải cứu vợ tôi.” Bác sĩ vợ khóc dở cười, “Không nghiêm trọng đến vậy đâu
Nếu thật sự không ổn, chúng tôi sẽ tiến hành sinh mổ.”
“Được được được, sinh mổ
Bây giờ chúng tôi muốn sinh mổ” Thẩm Quân Dục vội nói
“Anh Thẩm, anh bình tĩnh trước đi
Bây giờ sản phụ muốn sinh tự nhiên, tạm thời không muốn phẫu thuật
Anh đừng sốt ruột, nếu thật sự cần thiết, chúng tôi nhất định sẽ tiến hành sinh mổ.” Thật ra bác sĩ đã đề nghị sinh mổ, nhưng Ôn Hề Dao kiên trì muốn sinh tự nhiên, bác sĩ cũng chỉ có thể cho cô thử trước
Có điều họ vẫn chuẩn bị cho việc sinh mổ, nếu như không thể sinh tự nhiên thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật.
“Bác sĩ, cô hãy nói với sản phụ, đây là ý của tôi
Tôi muốn cô ấy sinh mổ, không cho sinh thường.” Thẩm Quân Dục nghe tiếng kêu của Ôn Hề Dao ngày một lớn thì trong lòng run sợ, hình ảnh của Thẩm Thanh Lan khi sinh trước kia cứ hiện lên trong đầu anh.
“Tôi sẽ truyền đạt lại lời của anh, có điều chúng tôi vẫn sẽ tôn trọng quyết định của sản phụ.” Bác sĩ nói xong thì đi vào
Thẩm Thanh Lan thấy Thẩm Quân Dục hồn bay phách lạc thì nhẹ giọng an ủi anh, “Anh, anh hãy bình tĩnh lại
Anh thế này thì sẽ càng làm chị dâu lo sợ hơn
Bây giờ anh ngồi xuống đi.” Thẩm Quân Dục ngồi xuống ghế, có điều vừa ngồi xuống chưa được năm phút, thì người nhà họ Ôn đến, gồm ông bà Ôn và Ôn Bính Xuyên
Sao rồi? Đứa bé đã chào đời chưa?” Bà Ôn vội hỏi.
Thẩm Thanh Lan đáp, “Vẫn chưa ạ, chị dâu hơi khó sinh, có điều tình huống trước mắt vẫn rất khả quan, bác sĩ và chị dâu vẫn đang cố gắng.”
Ông bà Ôn nghe vậy thì mới yên tâm một chút, nhưng vẫn đứng ngồi không yên
Thẩm Thanh Lan vốn không lo lắng lắm, nhưng cũng bị bọn họ làm ảnh hưởng
“Oa, oa, oa.” Trong phòng sinh đột nhiên truyền ra tiếng khóc to rõ giòn vang của trẻ con
Thẩm Thanh Lan tận mắt thấy nước mắt của Thẩm Quân Dục lập tức rơi xuống
“Sinh, sinh rồi, thật tốt quá, sinh rồi.” Bà Ôn và Sở Vân Dung đều mừng rỡ, ngay cả người luôn nghiêm túc như ông Ôn cũng nở nụ cười
“Lan Lan, em có nghe không? Sinh rồi.” Thẩm Quân Dục cầm tay Thẩm Thanh Lan, kích động nói.
Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Đúng vậy, sinh rồi.”
Bác sĩ đi từ phòng sinh ra, “Chúc mừng chúc mừng, mẹ tròn con vuông.” Thẩm Quân Dục rốt cuộc cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày, “Bác sĩ, vợ tôi đâu?” Bà Ôn bên cạnh nghe vậy, thì nhìn Thẩm Quân Dục vô cùng yên tâm
Mặc dù con rể hỏi về đứa bé trước tiên, nhưng bà có thể hiểu được
Có điều hiện giờ thấy anh cũng rất quan tâm đến con gái mình
Thân làm mẹ, trong lòng bà rất mừng
“Chị Thẩm vẫn ổn, sẽ ra ngay thôi
Đứa bé nặng ba cân tư
Chúc mừng anh Thẩm.” “Cảm ơn, cảm ơn
Bác sĩ vất vả rồi.”
Ôn Hề Dao nhanh chóng được đẩy ra
Tóc cô ướt sũng mồ hôi, trông vô cùng nhếch nhác, nhưng ở trong mắt Thẩm Quân Dục vẫn là đẹp nhất
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường, “Vợ, em vất vả rồi.”
Ôn Hề Dao rất mệt mỏi
Cô thật sự đã chịu nhiều đau đớn khi sinh, nhưng thấy ánh mắt của Thẩm Quân Dục lúc này thì lại cảm thấy tất cả đều rất đáng giá, “Anh cũng vất vả rồi.” Cô nhìn thấy cổ áo anh cũng ướt đẫm mồ hôi, chắc hẳn anh ở bên ngoài cũng lo lắng lắm
“Quân Dục, bây giờ em mệt quá, muốn ngủ một lúc.” Ôn Hề Dao mệt mỏi nói
“Được được được, em ngủ đi, anh ở đây với em.” Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng nói.
Ôn Hề Dao được đẩy vào phòng bệnh, Thẩm Quân Dục luôn theo sát cô, ở bên giường cô không rời nửa bước
Thẩm Thanh Lan đi xem Ôn Hề Dao trước, sau đó mới cùng bà Ôn đi xem công chúa nhỏ của nhà họ Thẩm
“Con bé xinh quá.” Bà Ôn hiền hòa nhìn đứa bé
Thật ra lúc này da dẻ đứa bé còn nhăn nheo, cả người đỏ hỏn, y như con khỉ con, không có chỗ nào xinh đẹp cả, nhưng ở trong mắt bọn họ, đứa bé này chỗ nào cũng xinh xắn đáng yêu.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Đúng là rất xinh.”
Biết em gái đã chào đời, An An đòi đến bệnh viện thăm em gái
Khi Thẩm Thanh Lan về nhà thay quần áo, đã sẵn tiện đưa cậu bé theo
“Bác, em gái đâu ạ?” Nhìn thấy Thẩm Quân Dục, An An lập tức hỏi về em gái
Thẩm Quân Dục đang ở bên cạnh Ôn Hề Dao vừa tỉnh lại, nghe vậy thì cười nói, “Bây giờ em đang được kiểm tra sức khỏe, sẽ trở về ngay thôi.” An An nghe vậy thì đến cạnh Ôn Hề Dao, “Bác gái, bác còn đau không ạ?” Ôn Hề Dao mỉm cười, lắc đầu, “Đã hết rồi cháu.” Thật ra cô vẫn còn đau, nhưng so với cơn đau lúc sinh thì bây giờ không là gì cả
“Bác thật vĩ đại.” Ôn Hề Dao đưa tay sờ đầu cậu bé, “Ai dạy cháu câu này vậy?” “Ba cháu dạy, người mẹ nào cũng rất vĩ đại.” “Ba cháu nói rất đúng, người mẹ nào cũng rất vĩ đại, cho nên sau này cháu nhất định phải đối xử tốt với mẹ nhé.” An An trịnh trọng gật đầu, “Vâng ạ, sau này cháu cũng sẽ nói với em gái và bảo em ấy phải đối xử tốt với bác.” Ôn Hề Dao nở nụ cười, sau đó nói với Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, con trai em đúng là một cậu bé có tấm lòng ấm áp.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, dịu dàng nhìn con trai mình, “Chị dâu, chị sao rồi?”
“Vẫn ổn, bình thường chỉ có rèn luyện nến sức khỏe rất tốt.” Cũng vì hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình nên khi nãy Ôn Hề Dao mới kiên quyết sinh thường
Cô biết mình có thể làm được
“Đứa bé đâu rồi?” Thẩm Thanh Lan hỏi cùng một câu hỏi với An An
“Bác sĩ bể đi kiểm tra sức khỏe rồi.” Thẩm Quân Dục đang trả lời thì bác sĩ đã bế đứa bé vào.