Bác sĩ không dám đưa đứa bé cho An An, Thẩm Thanh Lan bèn đưa tay đón, “Đưa tôi bế cho.” “Bác sĩ, sức khỏe của đứa bé không có vấn đề gì chứ?” Ôn Hề Dao lo lắng hỏi
Bác sĩ cười đáp, “Rất khỏe mạnh.” An An kéo ống quần mẹ, “Mẹ, con muốn xem em gái.” Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ghế sô pha cạnh đó, “Sang đây xem.” An An rướn cổ, nhìn đứa bé trong lòng Thẩm Thanh Lan
Đến khi thấy rõ em gái, cậu bé lại cau mày, “Mẹ ơi, sao em gái xấu thế?”
Thẩm Thanh Lan bật cười, “Khi con mới chào đời cũng vậy đấy, lớn hơn một chút sẽ xinh thôi
Không phải khi em Quả Quả chào đời cũng vậy sao?”
An An ngại ngùng sờ đầu, “Con quên mất
Vậy khi em gái lớn lên sẽ xinh đẹp giống bác gái phải không ạ?” “Tất nhiên rồi.”
“Mẹ ơi, con có thể sờ em không?” Vẻ mặt An An đẩy mong đợi
An An gật đầu, “Được, nhưng phải nhẹ thôi nhé
Em đang ngủ, con đừng đánh thức em.” “Vâng ạ, con sẽ thật nhẹ.” An An đáp, rồi cẩn thận sờ mặt bé cưng một cái, sau đó cười tươi, “Mẹ ơi, mặt em gái thật trơn mịn, y như trái cây ướp lạnh vậy.” “Khi con vừa chào đời cũng vậy đấy.” Thẩm Thanh Lan cười nói.
“Mẹ, thật ra nhìn kỹ, em gái cũng xinh lắm, không hề xấu.” An An cười tít mắt, để lộ tám cái răng nhỏ.
Thẩm Thanh Lan cũng cười.
“Mẹ, con có thể chụp ảnh với em gái được không?”
“Chuyện này thì con hỏi bác với bác gái con nhé.” An An nghe vậy thì lập tức chạy đến cạnh Thẩm Quân Dục, “Bác ơi, cháu có thể chụp một tấm ảnh với em gái không? Cháu muốn cho Tĩnh Tĩnh xem em gái.”
Thẩm Quân Dục nhướng mày, “Tĩnh Tỉnh là ai?”
“Tỉnh Tĩnh là bạn gái cháu đấy, rất xinh đẹp.”
Thẩm Quân Dục ngạc nhiên, “Cháu có bạn gái rồi sao?”
“Bác à, cháu đã bốn tuổi rồi mà.” An An còn giơ bốn ngón tay lên.
“An An, chẳng phải con muốn chụp ảnh với em sao?” Thấy con trai còn định nói mấy chuyện động trời, Thẩm Thanh Lan vội nói sang chuyện khác.
“À đúng vậy, bác, bác chụp cho cháu và em gái một tấm đi, được không?” Thẩm Quân Dục đứng dậy, “Tất nhiên là được rồi.” Thẩm Thanh Lan bế đứa bé, An An đứng cạnh cô, nhìn em gái, tạo dáng chữ V.
“Bác, chụp tiếp đi ạ.” An An yêu cầu
Thẩm Quân Dục chiều theo, liên tục chụp cho An An hơn mười mấy tẩm mới ngừng lại, “Bác, bác xem tấm nào đẹp nhất, cháu đẹp trai nhất ấy?” An An xem ảnh trong điện thoại rồi hỏi Thẩm Quân Dục
Thẩm Thanh Lan đưa đứa bé cho Ôn Hề Dao bế và khẽ trò chuyện cùng cô ấy, nhưng tai lại vểnh lên chú ý đến đoạn đối thoại bên con trai
Nghe con trai mình lại bắt đầu đỏm dáng, cô bất đắc dĩ lắc đầu
Cô và Phó Hoành Dật đều không điệu đà, không biết con trai giống ai nữa
“Giống con chứ ai.” Sở Vân Dung ở cạnh bên nghe Thẩm Thanh Lan lẩm bẩm thì thuận miệng nói, “Khi còn bé con còn điệu đà hơn An An nữa kìa
Ngày nào cũng than thở với mẹ không biết nên mặc đồ gì, chải tóc kiểu gì, ngay cả chuyện phối giày với trang phục cũng mất rất nhiều thời gian
Chụp ảnh mà tạo dáng không đẹp một tí là phải chụp lại ngay.” Ôn Hề Dao không ngờ khi còn bé Thẩm Thanh Lan lại như vậy, bèn nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc.
Thẩm Thanh Lan hoài nghi nhìn Sở Vân Dung
“Mẹ ơi, người mẹ nói có đúng là con không vậy?”
Sở Vân Dung nói, “Sao có thể không phải là con được
Chuyện nào về con mẹ cũng nhớ rất rõ
Mẹ vẫn nhớ trong một buổi biểu diễn văn nghệ ở nhà trẻ, con phải trình diễn múa, nên từ sáu giờ sáng đã thức dậy rồi kéo mẹ sang chọn quần áo cho con
Kết quả chọn suốt một giờ vẫn không xong
Con hết chế màu sắc trang phục không đẹp thì lại không hài lòng về kiểu dáng, thật sự rất biết giày vò người khác.”
“Sau đó thì sao ạ?” Ôn Hề Dao thích thú lắng nghe, còn nét mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn bình tĩnh, như thể người mà Sở Vân Dung đang nói không phải cô vậy, thế nhưng vành tai đã đỏ lên.
“Sau đó, Hoành Dật đến và chọn cho con bé một chiếc váy công chúa màu xanh nhạt, nhờ vậy con bé mới chịu dừng lại.”
Thẩm Thanh Lan không ngờ còn có chuyện này
Cô chưa bao giờ nghe Phó Hoành Dật nhắc đến cả
“Thanh Lan đã quên Hoành Dật từ nhỏ ạ?” Ôn Hề Dao hỏi, sau đó tự cười mình, câu này không phải quá vô nghĩa sao
Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó thân thiết nhiều đời, Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật lớn lên cùng nhau, sao lại không quen biết Thẩm Thanh Lan được chứ.
“Tất nhiên là quen rồi
Cứ có thời gian là Hoành Dật lại chạy sang nhà chúng ta
Thanh Lan rất thích đi theo Hoành Dật và Quân Dục, miệng luôn gọi anh ơi anh ơi.” Sở Vân Dung nói mấy chuyện thú vị lúc bé của Thẩm Thanh Lan
Bá thật sự nhớ rất rõ, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng nhớ được
Thẩm Thanh Lan không ngắt lời bà, yên lặng lắng nghe bà kể về thời thơ ấu của mình và Phó Hoành Dật.
Ở phía kia, không biết từ khi nào mà Thẩm Quân Dục và An An đã ngừng trò chuyện, ngồi yên lặng lắng nghe Sở Vân Dung nhắc về quá khứ
Có một số chuyện anh vẫn nhớ, nhưng cũng có một số chuyện ngay cả anh cũng đã quên.
“Con nhớ khi còn bé, Lan Lan thích nhất là anh Hoành Dật
Chỉ cần có Hoành Dật ở cạnh, thì con bé còn không thèm để ý đến anh trai mình.” Thẩm Quân Dục xen vào một câu.
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì lườm anh trai
Có cần vạch trần cổ vậy không? Thẩm Quân Dục hoàn toàn không quan tâm, cưng chiều nhìn Thẩm Thanh Lan
Không ai ngờ rằng khi em gái bé bỏng của anh trưởng thành lại có duyên với Phó Hoành Dật như thế.
“Bà ngoại ơi, khi còn bé mẹ cháu biết múa ạ?” An An cũng chăm chú nghe, có điều chuyện cậu bé quan tâm lại không giống những người khác.
“Khi còn bé, mẹ cháu không chỉ biết múa mà còn biết rất nhiều thứ, nào hát, chơi piano, chơi cờ đều biết cả.” Sở Vân Dung mỉm cười dịu dàng
Thẩm Thanh Lan có rất nhiều sở thích khi còn bé, cái gì cũng muốn học
Bà cũng muốn bồi dưỡng sở thích của con gái mình
Về cơ bản, Thẩm Thanh Lan muốn học gì bà sẽ mời giáo viên về dạy cho con
Ngoài piano là bà tự dạy thì các môn học khác bà đều mời giáo viên nổi tiếng về dạy
Bà không mong con gái mình giỏi toàn diện, chỉ muốn Thẩm Thanh Lan chọn được môn mình thích nhất trong số những môn ấy để phát triển chuyên sâu
Những môn khác nếu hứng thú thì tìm hiểu một chút cũng được.
“Wow, mẹ giỏi quá.” An An ngưỡng mộ nhìn Thẩm Thanh Lan
Thật ra bây giờ, An An đã học rất nhiều môn, thậm chí còn nhiều hơn Thẩm Thanh Lan lúc bé
Thẩm Thanh Lan lo con trai mệt, nên cứ nửa tháng sẽ đưa con trai đến quân khu thư giãn.
“Chị dầu, để em đi mua một ít trái cây cho chị
Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan cũng không thể ngồi yên nữa, bèn đứng dậy nói.
“Thanh Lan, ở đây có nhiều trái cây lắm rồi.” Ôn Hề Dao nói
Có rất nhiều người đến thăm cô, nên trong phòng đã đầy trái cây, không cần phải mua thêm nữa
Có điều, Thẩm Thanh Lan đã rời đi.
“Bác ơi, mẹ cháu xấu hổ phải không?” An An ngước nhìn Thẩm Quân Dục, đôi mắt to tròn chớp chớp, tò mò hỏi.
Tất nhiên cô cũng không thật sự đi mua trái cây, chỉ tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, nghĩ về những chuyện lúc bé của mình và Phó Hoành Dật mà Sở Vân Dung vừa kể
Suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được gì trong ký ức, cô cau mày buồn rầu, có chút tiếc nuối.