Sau khi Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng ra khỏi phòng ngủ liền mỗi người đi một ngả. Phương Đồng muốn đến thư viện tìm tài liệu để đọc. Còn Thẩm Thanh Lan lại về nhà mình – Thượng Nhã Uyển. Cô cần chỉnh sửa bức tranh trước đó lại một chút, rồi mới bảo Daniel tới lấy.
“Chị gái ơi, chị có biết Nhan Thịnh Vũ đang ở đâu không?” Vừa ra đến cổng trường, Thẩm Thanh Lan liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cô quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói thì liền thấy Nhan Tịch đã lâu không gặp đang đứng hỏi thăm một nữ sinh cách chỗ cô không xa.
Nữ sinh kia hình như là tân sinh viên nên chưa biết Nhan Thịnh Vũ, bèn lắc đầu. Nhan Tịch thất vọng, nhìn chung quanh, hình như đang tìm kiếm mục tiêu hỏi thăm kế tiếp.
Thẩm Thanh Lan bỗng có linh cảm không được tốt lắm, đang định tránh đi thì giọng nói của Nhan Tịch đã vang lên, “Chị!”
Sau đó, Thẩm Thanh Lan liền nhìn thấy một bóng người chạy nhanh về phía mình.
“Chị, đúng là chị rồi, vừa nãy em còn cho rằng mình nhìn lầm.” Nhan Tịch đứng trước mặt Thẩm Thanh Lan, nở nụ cười vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Lan cũng không tránh được nữa, đành phải kiên nhẫn đứng lại, chỉ là khuôn mặt cô từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng, nên Nhan Tịch không hề nhận ra vẻ mặt của cô.
Có điều, sự vui mừng trên mặt Nhan Tịch đã nhanh chóng chuyển thành nghi hoặc, “Chị, chẳng phải chị là người Hàng Châu à? Sao chị lại xuất hiện ở đại học B? À, em biết rồi, chị là sinh viên đại học B, đúng không?”
Nhan Tịch cứ như đã phát hiện một bí mật gì đó rất lớn, sung sướng như một đứa trẻ. Tuy rằng trong mắt Thẩm Thanh Lan thì cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.
Thẩm Thanh Lan không trả lời, “Tại sao em lại ở đây?”
Nhan Tịch cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính, “Em đến tìm anh trai em, anh ấy tên là Nhan Thịnh Vũ. Chị, chị có biết anh ấy không?”
“Không biết.” Thẩm Thanh Lan nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ, tim không đập mạnh.
Nhan Tịch tiếc nuối, “Anh trai em rất nổi tiếng trong trường, sao chị lại không biết nhỉ? Nhưng không sao, em có thể giới thiệu hai người làm quen với nhau. Chị, em nói cho chị biết nhé, anh trai em rất đẹp trai, còn là hot boy của trường chị đấy. Chị nhất định sẽ thích anh ấy.”
Nhan Tịch càng nói càng hăng, hận không thể lập tức dẫn Thẩm Thanh Lan đến trước mặt Nhan Thịnh Vũ.
“Nếu em tới tìm anh trai em thì sao không gọi điện thẳng cho anh ta?” Thẩm Thanh Lan lên tiếng cắt đứt tràng độc thoại của Nhan Tịch.
“Em vốn đến tìm anh ấy để cùng đi ăn tối, nhưng lại mất điện thoại, không nhớ số điện thoại của anh ấy, nên đành phải hỏi thăm từng người một, thật không ngờ lại gặp chị ở đây.”
“Chị, chị biết không, sau khi chị cứu em lần trước, em đã bảo anh trai em đi tìm chị khắp nơi, nhưng không tìm thấy. Chúng em lại phải về Bắc Kinh gấp. Em cứ nghĩ sau này sẽ không được gặp lại chị nữa, nên còn buồn bã đau lòng một thời gian đấy.”
Thẩm Thanh Lan đi phía trước, Nhan Tịch theo đằng sau, lải nhải không ngừng, kể về nỗi nhớ của cô ấy dành cho cô trong thời gian vừa rồi.
“Không phải em phải đi tìm anh trai em sao? Đi theo chị làm gì?” Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn cô bé bên cạnh.
“Đương nhiên là đi theo chị rồi. Dù sao anh trai em cũng chỉ ở đây, không chạy mất. Vất vả lắm mới gặp được chị, em còn chưa trò chuyện với chị đủ mà.” Nhan Tịch nói với vẻ mặt đương nhiên.
“Nếu anh trai em không tìm được em thì sẽ lo lắng đấy.” Thẩm Thanh Lan nói, vốn tưởng rằng như vậy thì cô bé này nhất định sẽ đi tìm anh mình, nhưng Nhan Tịch lại luôn khiến cô bất ngờ.
“Anh trai em hoàn toàn không biết em tới đây, nên sẽ không lo lắng đâu. Chị, chị để em đi theo chị đi. Em không mang theo tiền, bây giờ lại không tìm được anh trai, chị nhẫn tâm bỏ em lại một mình sao?” Nhan Tịch đáng thương nhìn Thẩm Thanh Lan.
Đối diện với đôi mắt trong sáng ầng ậng nước kia, Thẩm Thanh Lan hơi mềm lòng, “Chị có thể mời em ăn cơm, nhưng ăn xong em phải đi tìm anh trai em.”
Nhan Tịch ra sức gật đầu, còn về chuyện sau khi ăn xong thì cô ấy mặc kệ, đi theo trước đã rồi tính sau.
Nhan Tịch thật sự rất thích Thẩm Thanh Lan, nhất là sau lần cô cứu cô bé, sự yêu thích này càng sâu đậm hơn. Vừa rồi Nhan Tịch không nói dối, sau khi trở về Bắc Kinh, cô thật sự đã buồn bã rất lâu vì không tìm được Thẩm Thanh Lan.
Tuy Nhan Tịch ngây thơ nhưng lại không ngốc. Gặp được Thẩm Thanh Lan ở đây, nếu như nói ban đầu vì quá vui mừng ngạc nhiên mà không phản ứng kịp, thì bây giờ cô bé cũng đã hiểu, Thẩm Thanh Lan có lẽ không phải là người Hàng Châu. Thanh Lan nói như vậy chẳng qua chỉ để gạt cô.
Nếu người khác đối xử với mình như thế thì Nhan Tịch đã nổi trận lôi đình từ lâu, nhưng đối phương lại là Thẩm Thanh Lan, nên trong lòng cô bé chỉ thấy may mắn vì cô không phải là người Hàng Châu, và các cô còn có thể gặp nhau.
Thẩm Thanh Lan dẫn theo Nhan Tịch nên tất nhiên không thể về Thượng Nhã Uyển được, đành phải thay đổi kế hoạch, đưa Nhan Tịch đi dạo xung quanh một chút.
Dọc đường đi, Nhan Tịch vẫn líu ríu kể về những chuyện thú vị mà cô bé đã gặp, Thẩm Thanh Lan tuy không nói nhiều, nhưng vẻ mặt lại không hề khó chịu mà rất kiên nhẫn lắng nghe.
“Năm sau em phải thi tốt nghiệp trung học rồi nhỉ?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Cô nhớ Nhan Tịch đang học lớp mười hai.
Nhan Tịch bị cắt lời đột ngột liền hơi ngơ ngác, “Hả? À, đúng vậy, bây giờ bọn em đang ôn tập học kỳ một rồi.”
“Đã định đăng ký thi vào trường nào chưa?”
Nhan Tịch gãi đầu, “Em vẫn chưa nghĩ ra.” Cô ấy nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, mắt sáng lên, “Em đăng ký vào đại học B nhé, như vậy thì có thể học cùng trường với chị rồi.” Càng nghĩ, cô ấy càng cảm thấy ý này rất hay, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề dựa vào thành tích của cô ấy thì có thể thi vào đại học B hay không.
Thẩm Thanh Lan vô tình đập tan ảo tưởng tươi đẹp của cô bé, “Sang năm chị tốt nghiệp rồi.”
Nhan Tịch nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại như bị người khác tạt một chậu nước lạnh lên người vào mùa đông.
Thẩm Thanh Lan thầm thấy buồn cười, đúng là một cô bé đơn thuần, tâm trạng thế nào đều viết hết lên mặt. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô không tài nào ghét cô ấy được. Con người cô thích những thứ đơn thuần.
Thẩm Thanh Lan dẫn Nhan Tịch đến một cửa hàng thịt nướng ở gần đó, “Buổi trưa có ăn thịt nướng được không?” Thẩm Thanh Lan hỏi ý kiến Nhan Tịch.
Nhan Tịch ủ rũ gật đầu. Từ lúc biết năm sau Thẩm Thanh Lan sẽ tốt nghiệp, cô bé vẫn luôn ỉu xìu như thế.
“Tuy chị tốt nghiệp rồi nhưng sau này vẫn ở Bắc Kinh, lúc rảnh em có thể đến tìm chị.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói bằng giọng du dương, như dòng nước ngày hè tưới mát trái tim khô cạn của Nhan Tịch.
“Thật vậy sao chị, sau này em thật sự có thể tới tìm chị sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu khẳng định.
Lần này Nhan Tịch rất vui mừng. Chị đã bằng lòng cho cô đến tìm chị ấy, chứng tỏ chị ấy bằng lòng đón nhận cô. Chuyện này còn khiến Nhan Tịch vui vẻ hơn cả việc nhận được món quà yêu thích đã lâu.
“Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải thi đỗ đại học B.” Qua lời độc thoại của Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan biết thành tích của cô bé cũng không khá lắm.
“Chị yên tâm đi, em nhất định sẽ thi đỗ vào đại học B bằng thực lực của chính mình.” Nhan Tịch tràn đầy tự tin.