“Không cần, tớ chỉ là không nghỉ ngơi tốt, để tớ nghỉ một chút sẽ không sao đâu.” Ngô Thiến nói nhỏ, khó giấu được giọng khàn khàn.
Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng liếc nhau. Phương Đồng nói: “Thật sự không có chuyện gì sao? Hay là đến bệnh viện khám một chút đi.”
“Không cần thật mà, tớ chỉ muốn đi ngủ thôi.” Ngô Thiến hơi mất kiên nhẫn. Cô ấy không cần kiểu quan tâm này, chỉ muốn yên tĩnh mà thôi.
Vu Hiểu Huyên nhướng mày, hơi không vui, đang định mở miệng nói Ngô Thiến không biết tốt xấu thì cánh tay đã bị Thẩm Thanh Lan kéo. Cô nhìn Vu Hiểu Huyên, lắc đầu ra hiệu cho cô ấy đừng nói. Vu Hiểu Huyên bĩu môi.
“Đã vậy thì chúng tớ đi trước, tối nay chúng tớ định cùng nhau ra ngoài ăn cơm, lúc về sẽ mua cho cậu một bát cháo.” Phương Đồng nói xong rồi ra ngoài cùng Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan.
Ra khỏi phòng, Vu Hiểu Huyên còn có vẻ không vui: “Hôm nay Ngô Thiến ăn phải thuốc nổ sao? Chúng ta quan tâm cậu ấy thì có gì sai chứ?”
“Cậu ấy đến kỳ, cơ thể không thoải mái, đừng chấp cậu ấy.” Phương Đồng nói, mặc dù Ngô Thiến nói như vậy cũng khiến trong lòng cô không thoải mái lắm.
“Làm như chỉ có một mình cậu ấy có dì cả thăm vậy. Lúc tớ đến kỳ cũng đau chết đi sống lại, nhưng cũng đâu như cậu ấy.” Vu Hiểu Huyên cụt hứng. Lúc đầu cô cũng thích Ngô Thiến lắm. Học kỳ này, Ngô Thiến trở nên cởi mở hơn nên cô cũng bỏ qua thành kiến đối với cô ấy. Nhưng bây giờ, xem ra vẫn là cô suy nghĩ quá nhiều, cô và Ngô Thiến vốn không phải người đi cùng một đường.
“Đương nhiên cậu khác cậu ấy rồi, cậu còn có thể giày vò Thanh Lan.” Phương Đồng oán Vu Hiểu Huyên. Vu Hiểu Huyên bị đau bụng tháng, mỗi lần đến kỳ là lại như bị thương nặng vậy. Đều là Thẩm Thanh Lan chạy lên chạy xuống chăm sóc Vu Hiểu Huyên.
Vu Hiểu Huyên cười mê hoặc, “Tớ biết cậu ghen ghét tớ được Thanh Lan độc sủng, hừ hừ.”
Phương Đồng nhắm mắt lại, không thèm nhìn Vu Hiểu Huyên nữa.
Thẩm Thanh Lan đi phía trước, nghe hai người ở sau lưng lại bắt đầu tranh cãi với nhau thì buồn cười lắc đầu.
Vì Vu Hiểu Huyên muốn ăn vịt nướng nên ba người gọi xe đến tiệm vịt nướng ở trung tâm thành phố, vịt ở đây làm ngon hết chỗ chê.
“Thanh Lan, cậu không biết đâu, đồ ăn trong đoàn phim đúng là không nuốt nổi. Đồ ăn cho hết vào bát ô tô, mà ăn tới ăn lui cũng chỉ có mấy món như thế, tớ cũng sắp nôn luôn rồi.” Trên đường đi, Vu Hiểu Huyên đều than vãn đồ ăn trong đoàn phim không ngon.
“Tớ thấy cậu chụp ảnh rất vui vẻ mà.” Phương Đồng phá đám.
“... Đó là tớ tôn trọng nghề nghiệp có được không?”
“Tối nay muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn, chờ đến khi cậu vào Thánh Huyên sẽ không còn đãi ngộ này nữa đâu, phải giữ gìn vóc dáng.” Thẩm Thanh Lan nói xen vào, cắt ngang ý định tranh cãi của hai người.
Vu Hiểu Huyên bày vẻ mặt khóc tang, “Thanh Lan, cậu chẳng đáng yêu chú nào. Hôm qua người đại diện còn gọi điện thoại cho tớ, nói tớ béo quá, chờ cuối tuần kết thúc bảo vệ thực tập, tớ phải chính thức bắt đầu giảm béo. Thanh Lan, tớ thật sự rất mập ư?”
Thẩm Thanh Lan chăm chú đánh giá Vu Hiểu Huyên một chút, gật đầu, “Quả thật không gầy.”
Vu Hiểu Huyên: “...” con thuyền tình bạn này nói lật là lật.
Phương Đồng ở bên cạnh cười, thấy Hiểu Huyên sắp khóc mới vỗ vai cô ấy, “Ha ha, Thanh Lan trêu cậu đó. Cậu không béo chút nào, chỉ là mặt hơi ú như trẻ con thôi, nhưng nhìn rất đáng yêu.”
Ú là từ để chỉ trẻ con, Vu Hiểu Huyên hai mươi mốt tuổi tỏ vẻ “nghe được lời an ủi này cũng chẳng thấy mình được an ủi chút nào”.
Lúc ba người đang cười cười nói nói thì đã đến tiệm vịt nướng. Tiếc là bọn họ đến quá muộn, trong tiệm đã ngồi đầy người, bên ngoài còn có một đội xếp hàng rất dài.
Hỏi ra mới biết còn phải chờ ít nhất hai tiếng, vẻ mặt Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng suy sụp.
“Chúng ta đổi quán khác là được mà. Tớ nhớ gần đây có một quán ăn Hàng Châu nổi tiếng, hương vị chính tông. Tớ dẫn các cậu đến đó nếm thử nhé?” Thẩm Thanh Lan thấy vẻ ỉu xìu của hai người, bèn nói.
Quán ăn Hàng Châu này tên là Sơn Thủy Nhân Gia, do một đôi vợ chồng trung niên người Hàng Châu mở, hương vị món ăn trong tiệm rất chính tông. Trước đây, Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục đã đến đây ăn thử một lần.
Món ăn Hàng Châu thiên về vị ngọt, rất khác với khẩu vị người phương Bắc. Trước đây Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên chưa ăn bao giờ, thỉnh thoảng ăn một lần cũng lạ miệng, vì thế ba người chuyển sang quán Sơn Thủy Nhân Gia.
Bọn họ không vào phòng riêng mà ngồi ở đại sảnh, trong tiệm được trang trí theo phong cách Giang Nam rõ rệt, ẩn chứa vẻ thanh tú đẹp đẽ, còn đượm chút hương vị cổ xưa.
Lúc này đang là giờ ăn cơm, trong sảnh có rất nhiều người, nhưng bọn họ đến vừa kịp lúc có một bàn mới ăn xong.
“Đây là menu.” Nhân viên phục vụ mang menu lên, Thẩm Thanh Lan liền đưa cho Vu Hiểu Huyên.
“Thanh Lan, cậu đã từng đi Hàng Châu, chắc chắn biết món nào ngon, hay là cậu gọi đi.” Vu Hiểu Huyên nhìn menu một cái, rồi đưa lại cho Thẩm Thanh Lan. Cô cũng không từ chối mà chọn luôn vài món.
Trong lúc chờ mang thức ăn lên, Phương Đồng nhận được điện thoại của Đinh Minh Huy.
“Em và bạn cùng phòng đang ăn cơm ở bên ngoài... Không ở gần trường học, ở trung tâm thương mại... Tối nay em về phòng ngủ. Vâng, anh ăn cơm thật ngon nhé, bao giờ kết thúc bảo vệ luận văn thực tập, em lại đến tìm anh.”
Phương Đồng nói chuyện điện thoại với Đinh Minh Huy bằng giọng thỏ thẻ, hoàn toàn không giống lúc giương nanh múa vuốt với Vu Hiểu Huyên. Vu Hiểu Huyên nhìn điệu bộ nũng nịu của cô ấy, vờ chà hai cánh tay mình một cách phô trương.
“Ôi chao má ơi, buồn nôn quá.” Phương Đồng vừa cúp điện thoại, Vu Hiểu Huyên liền nói, “Cậu nghĩ nếu như Đinh Minh Huy nhìn thấy dáng vẻ chanh chua của cậu, thì liệu hình tượng nữ thần trong lòng cậu ta có biến mất không?”
Phương Đồng cười lạnh, “Anh ấy có như vậy hay không thì tớ không biết, nhưng mà tớ biết hình tượng nữ thần của cậu không còn từ lâu rồi.”
Vu Hiểu Huyên nhún vai tỏ ý chẳng sao cả, “Thanh Lan mới là nữ thần, tớ chỉ là nữ thần kinh, tớ sợ cái gì.”
“Không biết nếu quản lý của cậu nghe được câu này thì có phải cậu sau này còn chẳng có vịt nướng mà ăn hay không.” Phương Đồng nói bình thản như mây gió, Vu Hiểu Huyên cắn răng.
Quản lý cô là Lynda nổi danh trong giới, là quản lý chủ chốt, rất nhiều nghệ sĩ tuyến 1 đều do cô ấy dẫn dắt. Vu Hiểu Huyên với tư cách là người mới chưa biết gì cả, chẳng hiểu sao lại được phân vào dưới trướng Lynda. Rất nhiều người không phục, nhưng cũng có rất nhiều người đứng xem kịch vui. Vì Lynda nổi tiếng nghiêm khắc với người mới, rất nhiều người mới vì không chịu nổi sự nghiêm khắc của cô ấy mà bị mắng đến khóc lóc.
Về việc mình được phân cho Lynda, Vu Hiểu Huyên vừa vui lại vừa sợ.
“Phương Đồng, cậu có tin tớ cắn chết cậu không?” Vu Hiểu Huyên nhe răng, để lộ hai cái răng nanh đáng yêu.
Phương Đồng làm mặt quỷ, “Cậu đến đây.”
Vu Hiểu Huyên lập tức muốn nhào đến nhưng lại bị Thẩm Thanh Lan kéo lại, “Được rồi, đừng lộn xộn nữa, ở đây là nơi công cộng, nên chú ý một chút.”
“Hừ, nếu Thanh Lan đã mở lời thì lát nữa về tớ mới xử lý cậu.” Vu Hiểu Huyên thuận thế xuống nước, vẫn không quên khiêu khích Phương Đồng một chút.
Phương Đồng vốn không sợ cô ấy, “Ai xử lý ai còn chưa biết đâu.”
Thẩm Thanh Lan chịu thua. Nếu có một ngày hai người này có thể yên lặng thì chắc chắn mặt trời hôm đó sẽ mọc từ hướng Tây.