Lúc trước cô ở nhà cũng không phải là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, việc nhà cũng phải làm, động tác của cô sạch sẽ lưu loát, không tới vài phút đã dọn dẹp sạch sẽ bàn trà.
Lúc cô chuẩn bị đụng vào túi rác, Hạ Minh Châu trực tiếp cướp lấy.
Hạ Minh Châu buộc chặt túi, bình thản nói: “Tiểu Sơ, anh bị cắt chức.”
Anh giống như đang nói một chuyện hoàn toàn không liên quan đến anh, trong lời nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Lê Sơ áy náy cúi đầu tất cả đều là vì cô, nếu cô và Phó Tự Trì không có liên quan gì, Hạ Minh Châu cũng sẽ không bị cách chức.
Cô nghĩ, cô không nên giấu diếm nữa.
Quá khứ của cô và Phó Tự Trì toàn bộ đều nên nói cho Hạ Minh Châu biết, anh là vị hôn phu của cô, anh có quyền biết những điều này, cũng có quyền lựa chọn.
Nếu Hạ Minh Châu lựa chọn cô, như vậy cô sẽ cùng anh đối mặt với mọi chuyện.
Nhưng nếu Hạ Minh Châu lựa chọn sự nghiệp mà anh tự hào, cô cũng sẽ hiểu anh.
“Minh Châu, kỳ thật......”
Cô vừa mớᎥ mở miệng, đã bị Hạ Minh Châu cắt ngang, “Tiểu Sơ, sau này anh có thể chỉ là một nhân viên bình thường, không còn là chủ quản bộ phận, tiền lương cũng sẽ không nhiều như trước, anh biết lúc này lựa chọn tốt nhất là đổi nghề, nhưng Phó tổng có ơn tri ngộ với anh, anh không thể rời đi.”
Tim Lê Sơ đập thình thịch không ngừng, lời của Hạ Minh Châu khiến cô rối loạn.
Cô nhìn về phía con ngươi nâu sẫm của Hạ Minh Châu, cặp mắt kia vốn nên chứa đựng tình yêu thương vô hạn đối với công việc, nhưng hôm nay lại chỉ có cô đơn nói không nên lời.
Trái tim như bị cái gì níu lấy một nửa, đau đớn vô cùng.
Lời cô không thể nói ra miệng vẫn nuốt trở lại.
Bởi vì cô biết lựa chọn của Hạ Minh Châu là gì, cho tới bây giờ anh đều không chút do dự lựa chọn cô.
Nhưng liệu cô có thể ích kỷ chấp nhận tình yêu của Hạ Minh Châu để trả giá cho sự nghiệp của anh không?
Lê Sơ biết rõ, cô không làm được.
Cô có thể không chút động tâm khi đối mặt với sự uy hiếp dụ dỗ của Phó Tự Trì, nhưng cô không thể chấp nhận Hạ Minh Châu vì cô mà mất đi tương lai.
Anh vốn có thể có cuộc sống tươi sáng tốt đẹp, không nên vì cô mà hủy diệt.
“Minh Châu, chúng ta....”
Hai chữ tách ra đến bên miệng, lại nặng̝ ngàn cân, nói thế nào cũng không nên lời.
Giọng nói trong lòng cô hết lần này đến lần khác nói cho cô biết, Lê Sơ, nói đi, nói ra, mày không thể hại Hạ Minh Châu.
Ngọn lửa bùng lên lần lượt tắt lụi, cuối cùng không còn sáng lên nữa.
Lê Sơ giấu đi cảm xúc của mình, cố gắng an ủi Hạ Minh Châu: “Minh Châu, không có việc gì, tất cả đều sẽ tốt lên, dù cho anh quyết định thế nào, em đều sẽ đứng về phía anh.”
“Cảm ơn em, Tiểu Sơ.” Hạ Minh Châu vẻ mặt phức tạp nhìn Lê Sơ.
Lê Sơ trời sinh xinh đẹp, số người theo đuổi cô không kể xiết, trong đó không thiếu hào môn nhị đại hoặc là nhân sĩ tinh anh, anh ở trong đông đảo người theo đuổi cô, cũng không phải là người nổi bật nhất.
Mà hiện tại sự nghiệp của anh gặp đả kích trầm trọng, anh càng không thể hứa hẹn tương lai cho Lê Sơ.
Cảm giác vô lực cực lớn bao phủ anh, khiến anh không thở nổi.
—
Lê Sơ ở nhà Hạ Minh Châu đến tối, nhìn anh ăn xong bữa tối mớᎥ bằng lòng trở về.
Hạ Minh Châu say khướt một đêm, căn bản không thể lái xe, lập tức gọi xe cho Lê Sơ.