“Cha mẹ, chúng ta xuống đi, đưa hai người lên xe trước, con sẽ đưa Tiểu Sơ về.”
Lê Sơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc trước bởi vì cô thật sự đi không được mới nhờ cậy Từ Tử Khâm giúp cô đưa cha mẹ về khách sạn, hiện tại đã rảnh nhất định là muốn lấy cha mẹ làm đầu.
Tiểu bối bọn họ sao có thể đi sớm hơn trưởng bối.
Điều này không hợp lý.
Cha mẹ Hạ biết bọn họ hiếu thuận, cũng không có từ chối.
Nhìn bọn họ lên xe, Lê Sơ nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Hạ Minh Châu cũng phát hiện ra ánh mắt của cô, sờ sờ mái tóc mềm mại của Lê Sơ, cười yếu ớt một tiếng: “Sao vậy?”
Lê Sơ khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút không chân thật.”
Gió tháng chín mang theo lạnh lẽo, Lê Sơ nhịn không được co rúm lại.
Hạ Minh Châu nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dùng hơi ấm còn lại của cơ thể sưởi ấm cô.
—
Taxi dừng lại trước cửa tiểu khu vườn hoa Đức Dương.
Tiểu khu này xây dựng đã lâu, mắt thường có thể thấy được hai bên đường rách nát.
Lê Sơ và Từ Tử Khâm ở chỗ này.
Nơi này cách trường học không quá hai km, phòng ở tuy rằng cũ kỹ một chút, nhưng xung quanh náo nhiệt, giá cả cũng rẻ.
Cởi dây an toàn trước ngực, Lê Sơ đang muốn xuống xe, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Hạ Minh Châu: “Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
“Được.” Lê Sơ cười nhạt.
Hạ Minh Châu nói chuyện luôn dịu dàng như nước, làm cho người ta cảm thấy giống như trôi nổi trên đám mây, có loại cảm giác phiêu lãng không chân thật.
Lê Sơ xuống xe, cởi áσ khoác tây trang trên người ra đưa qua cửa sổ xe, “Minh Châu, anh mang quần áo về đi.”
Gió tháng chín mang theo hiu quạnh đầu thu, buổi tối trời đổ mưa, lúc gió thổi qua còn có chút ẩm ướt lạnh lẽo.
Lê Sơ chịu đựng cảm giác se lạnh, trên người cô còn mặc lễ phục màu đỏ rượu, bả vai và cánh tay hoàn toàn lộ ra trong gió, lạnh đến mức khiến làn da cô run rẩy.
“Mặc áo khoác vào, nghe lời.” Hạ Minh Châu rất ít khi nói chuyện với Lê Sơ như vậy.
Anh luôn chiều theo Lê Sơ, một câu nặng lời cũng không nói, lại càng không dùng giọng điệu ra lệnh như vậy.
Trong ấn tượng của Lê Sơ, Hạ Minh Châu chưa bao giờ tức giận với cô, có chút khập khiễng.
Anh dịu dàng như trăng trên trời.
Nhìn sự quan tâm trong mắt Hạ Minh Châu, Lê Sơ nhu thuận khoác thêm âu phục.
Dáng người người đàn ông vốn rộng rãi, quần áo khoác lên người Lê Sơ có thể bọc kín cô.
“Mau trở về đi.” Yêu thương trong mắt người đàn ông cơ hồ muốn tràn ra.
Lê Sơ khẽ gật đầu.
Cô lưu luyến không rời đứng tại chỗ, cho đến khi chiếc xe người đàn ông ngồi biến mất trong màn đêm, Lê Sơ mới xoay người.
Đi chưa được mấy bước, bên tai truyền đến một tiếng còi cực kỳ chói tai.
Lê Sơ bị âm thanh này dọa cho tim đập nhanh hơn.
Âm thanh còn chưa dừng lại.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng còi kia giống như kim bạc đâm thủng tơ lụa, sắc bén mà lại tàn nhẫn.
Lê Sơ nhíu mày, nghiêng người nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đèn xe sáng ngời chói mắt khiến người ta nhìn không rõ.