Lệ Kim Tông nhíu mày: “Bà Hứa lòng dạ rộng lượng, sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này. Lệ Kim Tông tôi ở trên thương trường trước giờ trượng nghĩa, nhân phẩm của tôi, bà ấy cũng tin được. Âm Âm và thằng nhóc nhà họ Lâu tâm đầu ý hợp, đừng nói nhà họ Lâu có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải này hay không, cho dù nhà Lâu không thể, tôi cũng sẽ không cưỡng ép Âm Âm gả cho cậu chủ Hứa.”
Nếu con gái chưa có người thương và cậu nhỏ nhà họ Hứa cũng là một người bình thường với nhân phẩm không tồi thì có thể ông sẽ mặt dày làm khó con gái một lần, nhưng tình hình hiện giờ như thế này, Lệ Kim Tông không thể để con gái mình gả cho một thằng ngốc.
“Kim Tông, sao ông lại không hiểu nhỉ!” Phương Mỹ Nhàn cảm thấy bình thường Lệ Kim Tông khá thông minh, mà sao bây giờ lại hồ đồ đến thế: “Nó gả đến nhà họ Lâu thì mãi mãi cũng chỉ có thể là mợ trẻ của nhà họ Lâu, cùng lắm là trở thành bà chủ của nhà họ Lâu, nhưng nếu nó gả đến nhà Hứa thì khác!”
Cậu chủ Hứa là một thằng ngốc, hiện giờ bà Hứa có thế lực mạnh như thế, nhưng tuổi tác đã không còn trẻ, kiểu gì cũng phải bồi dưỡng người kế nhiệm, chắc chắn không thể bồi dưỡng thằng con vô tích sự của mình, tất nhiên sẽ nâng đỡ con dâu, bằng không bà ấy vội vàng tìm vợ cho con trai như vậy làm gì?
Đợi khi Lệ Duy Âm gả vào nhà họ Hứa, chẳng mấy năm nữa Lệ Duy Âm sẽ là chủ nhân nhà họ Hứa, đến lúc đó nhà họ Lệ bọn họ cũng có thể một bước lên mây, các quý phu nhân danh gia vọng tộc của cái đất Tân thành nữa, còn ai dám không nịnh nọt bà ta?
Nhìn thấy sự thèm muốn không thể giấu trong mắt Phương Mỹ Nhàn, trán Lệ Kim Tông nổi gân xanh: “Bà tưởng bà Hứa cũng không có đầu óc giống như bà chắc? Nếu ngay cả điều này bà Hứa cũng không nghĩ tới thì bà ấy còn có thể trở thành bà Hứa khiến mọi người đều phải kính sợ nữa hay không?”
“Lệ Kim Tông, tôi cũng là nghĩ cho cái nhà này thôi!” Bị chồng làm cho mất mặt ngay trước mặt hai con gái, Phương Mỹ Nhàn thẹn quá hóa giận: “Ông cũng đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Tôi không có đầu óc, không biết bà Hứa rộng lượng đến mức nào, nhưng tôi biết cả cái thành phố Tân này, bao gồm cả cái nước Hoa này, người muốn lấy lòng bà Hứa có thể xếp hàng dài cả trường thành! Cho dù bà Hứa khinh thường không thèm đối phó với chúng ta, nhưng cũng đâu dám chắc không có người vì muốn lấy lòng bà ấy mà đối phó với chúng ta, ông nghĩ ông có thể ứng phó được mấy người?”
Nói rồi, bà ta lại chỉ vào Lệ Duy Âm: “Nó gả đến nhà họ Lâu, nhà họ Lâu có thể nể tình thông gia giúp chúng ta một hai lần, nhưng có thể không thấy phiền mà che chở cho chúng ta mãi được không? Đến lúc đó, nhà họ Lâu cho dù không chê bai nó thì cũng sẽ khinh thường nó thôi!”
Một đứa con dâu chỉ biết gây phiền phức cho nhà chồng, ngày ngày mong ngóng nhà chồng giúp đỡ nhà mẹ đẻ, thì có thể có cuộc sống tốt đến mức nào chứ?
Lệ Kim Tông bị câu nói này làm cho á khẩu, ấp a ấp úng.
Phương Mỹ Nhàn nghển cổ lên như con gà chọi: “Nhà họ Lệ chúng ta có bản lĩnh ra sao, trong lòng ông tự biết, bây giờ ông xảy ra chuyện, chúng ta thậm chí còn không dám thuê người giúp việc, sợ người ta khinh thường. Nếu đắc tội với nhà họ Hứa thì cả nhà chúng ta chỉ còn nước cúp đuôi lạy lục thôi.”
Dứt lời, bà ta lại bất mãn lườm Lệ Duy Âm: “Yêu đương nhăng nhít có mài ra mà ăn được không? Muốn cả nhà sống chui rúc hèn mọn để tác thành cho tình yêu vĩ đại của mày à? Làm bà chủ gia đình không muốn, lại cứ nhất quyết vì thứ gọi là tình yêu mà đi hầu hạ đàn ông, đấy gọi là ti tiện!”
Phương Mỹ Nhàn mà khôn được như này à?
Không phải Lệ Duy Âm coi thường mẹ mình, cũng không phải định kiến, mà là sự thật nói cho cô biết, Phương Mỹ Nhàn không thể!
Nghĩ tới khoảng thời gian mình rời đi để nấu cháo, cô không khỏi chuyển ánh mắt sang Lệ Duy Tâm từ đầu đến cuối đều cúi đầu, giả bộ ngoan ngoãn.
Nhìn Lệ Kim Tông trở nên trầm mặc, Lệ Duy Âm rũ mắt: “Bố, mẹ nói đúng, con không có tư cách bắt cả nhà phải sống trong nơm nớp lo âu để tác thành cho tình yêu của mình.”
Dừng một lúc, đối diện với khuôn mặt dần trở nên đắc ý của Phương Mỹ Nhàn, cô nói tiếp: “Đồng thời, con cũng không có nghĩa vụ phải hy sinh bản thân vì cuộc sống giàu sang sung túc của cả nhà.”