“Triệu Húc!” Lệ Duy Âm có chút kinh ngạc, cô đi tới, nhìn quần áo của anh ấy: “Cậu làm việc ở đây sao?”
Thật không ngờ lại gặp được bạn học cùng cấp 3 ở đây, tâm trạng của Lệ Duy Âm cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
“Tôi vừa mới thực tập xong.” Triệu Húc gật đầu, nhìn hộp đựng cơm trong tay cô: “Cậu đến đưa cơm cho bố à?”
Chuyện của nhà họ Lệ không phải bí mật ở Thành phố Tân, người quen biết với Lệ Duy Âm cũng sẽ quan tâm hơn một chút, Triệu Húc biết bố của Lệ Duy Âm nằm viện ở đây nhưng không phải khoa của anh ấy.
“Đúng vậy.” Lệ Duy Âm mỉm cười đáp lại, nhưng đã nhiều năm không gặp lại khác biệt giới tính nên không biết nên nói chuyện gì.
Triệu Húc cũng phát giác ra được, đột nhiên nghiêm túc nói với Lệ Duy Âm: “Mấy hôm trước tôi đã nhìn thấy Hàn Cầu.”
Sắc mặt Lệ Duy Âm thoáng chút thay đổi, vô thức nắm chặt hộp đựng cơm trong tay, giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Đã bốn năm rồi, đúng thực là hắn đã ra tù.”
Triệu Húc lo lắng nhìn Lệ Duy Âm: “Cậu phải cẩn thận nhé!”
“Cám ơn cậu.” Gió đêm thổi tới, Lệ Duy Âm đột nhiên cảm lạnh sống lưng: “Tôi về trước, có cơ hội chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Lệ Duy Âm xoay người đi, sắc mặt đanh lại.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Hàn Cầu đã được ra tù, liệu hắn có tìm cô trả thù không?
Bốn năm trước, Hàn Cầu bị chính tay cô tống vào tù, một thiếu niên mười tám tuổi, cuộc đời của hắn đã có một vết nhơ không bao giờ có thể xóa nổi.
Khi Lệ Duy Âm trở lại phòng bệnh, Lệ Kim Tông đã ngủ, cô đắp chăn cho ông rồi ôm chăn ngủ tạm trên ghế sô pha một đêm.
Sáng hôm sau, trước khi Lệ Kim Tông thức dậy, chị A Huy đã tới, Lệ Duy Âm về thẳng nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Sau khi ăn xong bữa trưa do tự tay mình chuẩn bị, cô bèn đến nơi hẹn với bà Hứa.
Bà Hứa hẹn cô ở Tập đoàn Đỉnh Phong, là tổng bộ sản nghiệp của nhà họ Hứa, một tòa nhà mang tính bước ngoặt ở thành phố Tân.
Đứng dưới tòa nhà tráng lệ, Lệ Duy Âm ngẩng đầu, những tòa nhà cao chót vót dưới bầu trời xanh và ánh nắng phản chiếu từ các góc làm Lệ Duy Âm có chút chói mắt. Bởi vì có hẹn trước, Lệ Duy Âm thuận lợi đi thẳng đến phòng tiếp khách của Chủ tịch.
Một nữ trợ lý xinh đẹp tiếp đãi cô, cô đợi khoảng mười phút mới được bà Hứa, rất đúng giờ đã hẹn.
Bà Hứa ngồi sau bàn làm việc, tóc ngắn bồng bềnh, trang điểm tao nhã, tuy đã gần sáu mươi rồi nhưng nhìn như chỉ khoảng bốn mươi.
Từ khuôn mặt vẫn xinh đẹp này có thể thấy, khi còn trẻ bà ấy chắc hẳn đã là một mỹ nhân tuyệt sắc, khí chất không mạnh mẽ nhưng cũng khiến người khác không dám buông thả trước mặt của bà ấy.
Lệ Duy Âm đang đánh giá bà Hứa, bà Hứa cũng đang đánh giá cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay có dây trễ vai, kết hợp với quần jeans xanh, một đôi giày vải trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, không trang điểm, trông trẻ trung, xinh đẹp và tự nhiên.
“Mời ngồi.” Bà Hứa đưa tay về phía chiếc ghế trước mặt.
Lệ Duy Âm ngoan ngoãn ngồi xuống, bà Hứa mới hỏi: “Cháu đến tìm bác có yêu cầu gì không?”
Bà Hứa nhanh chóng lên tiếng, Lệ Duy Âm cũng không vòng vo: “Cháu muốn nhờ bác ra mặt, để nhà họ Lệ và cháu cùng ký giấy từ thân.”
Bà Hứa nâng cốc lên, đang định uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng thì khựng lại, bà ấy lại cẩn thận quan sát cô gái ngoan ngoãn đang ngồi trước mặt.
Nhìn cô rất ưng mắt, hoàn toàn nhìn không có một chút ngỗ nghịch nào, nhưng lời nói ra lại vô cùng tuyệt tình.