Lệ Duy Âm cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Cháu rất vinh hạnh.”
Cô mới chỉ nghe nói về bà Hứa chứ chưa từng gặp, nhưng bây giờ không khác quá nhiều so với dự liệu của cô.
Với tình hình như nhà họ Hứa, chắc chắn sẽ này Lệ Duy Âm phải tiếp xúc với bà Hứa rất nhiều, cô không muốn bản thân lại rơi vào tình cảnh như khi ở nhà họ Lệ.
Ngũ quan của cô gái xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ, cười lên thì đến người phụ nữ đã ngoài 50 như bà Hứa cũng cảm thấy vui mắt: “Mong sau này có thể nhìn thấy nụ cười của cháu nhiều hơn.”
Bà Hứa đã điều tra Lệ Duy Âm, trong những bức ảnh hiếm hoi mà bà nhận được thì không có nụ cười xinh đẹp như thế này.
“Bác đồng ý với yêu cầu của cháu.” Bà Hứa nói tiếp: “Nhưng mà với tình hình của con trai bác, bác không định tổ chức hôn lễ cho cả hai, ngoài ra có khả năng cả hai phải đăng ký kết hôn ở nước ngoài.”
“Cháu hiểu ạ!” Lệ Duy Âm gật đầu đồng ý.
Bà Hứa giấu chuyện của cậu con trai mình kỹ như vậy, sao có thể tổ chức hôn lễ để tự vạch trần bản thân?
Hơn nữa nếu cô và Hứa Nhất Mặc đi đăng ký kết hôn ở trong nước, không mời đối tác làm ăn đến thì hơi kỳ, lại còn vô cớ khơi lên những nghi ngờ không cần thiết.
“Tình huống của Nhất Mặc… hơi đặc biệt.” Bà Hứa do dự một lúc nhưng không nói sự thật với Lệ Duy Âm: “Bác nói ra có thể sẽ ảnh hưởng đến phán đoán chủ quan của cháu. Đợi hai đứa kết hôn rồi, tìm hiểu tình hình xong, bác cho cháu quyền lựa chọn rời đi hay ở lại.”
Con trai bà không phải kẻ thiểu năng, chỉ là bị rối loạn đa nhân cách nặng mà thôi. Không phải là bà không muốn nói thật, dù sao thì Lệ Duy Âm đã tỏ thành ý rồi.
Nhưng hễ nhắc đến rối loạn đa nhân cách, rất nhiều người sẽ có thành kiến.
Bây giờ Lệ Duy Âm không còn đường nào, vậy thì để cô tìm hiểu Hứa Nhất Mặc. Nếu cô không thể chấp nhận, bà Hứa sẵn lòng cho một cô gái ưu tú lại chân thành như cô một cơ hội lựa chọn.
Nếu là người khác, trở thành người nhà họ Hứa rồi thì chỉ có thể cam chịu chấp nhận mà thôi.
Không thể không nói, sau buổi gặp mặt ngày hôm nay, bà Hứa cực kỳ có thiện cảm với Lệ Duy Âm – người sắp trở thành con dâu của mình.
Tuy nghe thấy sự giấu giếm trong lời của bà Hứa, Lệ Duy Âm cũng vẫn gật đầu đồng ý.
Mắt thấy mới là thật, quả thật cô cũng cần phải tìm hiểu cậu chủ Hứa có tình huống đặc thù này.
“Lúc nào thì cháu có thể gặp cậu Hứa ạ?” Lệ Duy Âm cũng không ngại ngùng, hỏi thẳng.
Cô cho rằng dù tâm trí chưa trưởng thành thì cũng nên biết trước sự tồn tại của đôi bên, chứ kết hôn luôn thì có hơi gượng gạo.
“Đợi chuyện nhà họ Lệ kết thúc đã.” Bà Hứa cười cười: “Bác còn cuộc họp, cháu có muốn tham quan công ty không, bác bảo ngươi dẫn đường cho cháu.”
Lệ Duy Âm nghe ra được lời bà Hứa là sau này sẽ đưa cô đến công ty, thử bồi dưỡng cô.
“Đợi khi cháu trở thành người nhà họ Hứa đã ạ!” Lệ Duy Âm không từ chối, cũng thể hiện chút ý kiến của cô.
Chỉ là bây giờ cô còn chưa có danh phận và tư cách đi tuần sát Tập đoàn Đỉnh Phong.
Dù có gặp gì cũng không có quyền hỏi, ngày nào chưa kết hôn thì ngày đó vẫn có khả năng xảy ra biến cố. Cô không thích sử dụng quyền lợi của mình trước, nếu không đến cuối rất có khả năng người mất mặt là chính cô.
Bà Hứa đứng dậy, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Lệ Duy Âm đi theo sau, ra khỏi văn phòng, bà Hứa dừng lại, nở nụ cười thân thiết, nghiêm túc nhìn Lệ Duy Âm: “Cháu rất tốt, bác rất mong được trở thành người nhà của cháu.”