Tuy Hàn Cầu chưa tốt nghiệp cấp ba đã bị tống vào tù nhưng hắn không ngu, khu biệt thự này của họ toàn là người giàu, cho dù thoát ly khỏi xã hội bốn năm nhưng chỉ cần nhìn chất liệu quần áo là biết bộ đồ người đàn ông này đang mặc có giá không hề rẻ.
“Đây là chuyện của bọn tao, mày bớt lo chuyện bao đồng.” Hàn Cầu lạnh lùng cảnh cáo.
“Thế sao được, tôi rảnh nên cứ thích lo chuyện bao đồng đấy.” Nói rồi anh ta quay sang nhìn Lệ Duy Âm bằng ánh mắt có phần ngang ngược: “Nhất là chuyện có liên quan đến người đẹp thì tôi lại càng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Trong lúc nói, anh ta đã đi đến trước mặt bọn họ, đứng ở vị trí cách họ chưa đến ba bước chân.
“Mày chết với tao!” Hàn Cầu vẫn dễ nóng giận như thế, hắn nắm chặt nắm đấm vung về phía người đàn ông.
Lệ Duy Âm không muốn làm liên lụy đến người không liên quan, cô thủ thế sẵn, nhưng không ngờ người đàn ông vừa khẽ nghiêng người đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt cô, gần như đổi chỗ với Hàn Cầu.
Anh ta nghiêng đầu, nở một nụ cười kiểu badboy: “Hãy cho tôi một cơ hội được làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Nói rồi còn nháy mắt trái với Lệ Duy Âm, khoảnh khắc đó, dường như ngàn vạn ngôi sao trên bầu trời đều lấp lánh rực rỡ cùng với anh vậy.
Nếu không phải Hàn Cầu ở phía sau lưng anh lại xông đến thì khung cảnh này phải gọi là đẹp đến mê người.
Vừa nhìn đã biết người đàn ông này là một công tử nhà giàu, là kiểu rất biết tán gái lại rất biết tỏ vẻ ngầu lòi, Lệ Duy Âm lên tiếng nhắc nhở anh: “Cẩn…”
Cô còn chưa kịp nói hết, người đang ông đối diện cô như mọc mắt ở sau lưng, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, chân còn chưa kịp di chuyển, nắm đấm của Hàn Cầu gần như sượt qua tai anh.
Anh phản ứng nhanh như điện, giơ tay giữ chặt cổ tay của Hàn Cầu, trong khoảnh khắc Hàn Cầu định giơ chân đá, anh dùng sức ném mạnh Hàn Cầu từ phía sau lưng lên phía trước, bàn tay nắm cổ tay Hàn Cầu vẫn chưa buông.
Anh hơi nhíu mày, cổ tay khẽ vặn khiến Hàn Cầu không thể không vặn người theo lực tay của anh. Nhưng Hàn Cầu cũng không dễ dàng giơ tay chịu trói như thế, trong tình trạng bị bắt quay lưng về phía người đàn ông, cơ thể hắn thuận thế ngả về phía sau, một chân đá thẳng từ phía trước về phía sau.
Người đàn ông đưa cánh tay ra để chắn, Hàn Cầu nhân cơ hội xoay người, thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông.
“Khá lắm.” Ý cười trên môi người đàn ông càng rõ ràng hơn.
Hàn Cầu sầm mặt, đá về phía người đàn ông, người đàn ông cũng gần như đồng thời đá về phía hắn, hai người chạm chân giữa không trung, lúc rơi xuống lại đồng thời xoay người giơ một chân đá về phía đối phương.
Khi hai chân còn chưa chạm nhau, một chân khác của người đàn ông cũng giơ ra, đá thẳng vào vùng tim của Hàn Cầu trong ánh mắt kinh hoàng của hắn.
Hàn Cầu “hự” một tiếng rồi lùi về sau mấy bước, cũng không kịp phanh chân lại, cứ thế ngã ngồi trên mặt đất.
Còn người đàn ông thì nhẹ nhàng tung người nhảy lên, ung dung tiếp đất, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Cầu: “Có chút tích sự như này thì thôi đừng ra ngoài người ta cười cho.”
Hàn Cầu ấn vào vùng tim hơi đau của mình, vẫn không phục mà muốn cử động thêm nữa, nhưng mới hơi động đậy thì vùng tim lại đau.
“Đi chữa sớm đi, đừng trách tôi không nhắc.” Người đàn ông cười lười biếng.
Hàn Cầu nhìn Lệ Duy Âm đang đứng một bên rồi lại nhìn sang người đàn ông, cắn răng bỏ đi một cách không cam tâm.
“Về nhà sớm đi, đêm khuya không an toàn.” Người đàn ông đi đến trước mặt Lệ Duy Âm, hơi nhướng mày lên.
Lệ Duy Âm gật đầu: “Cảm ơn anh!” Tuy là cô có thể đối phó Hàn Cầu nhưng vẫn phải cảm ơn người đàn ông giúp cô tiết kiệm sức lực này.
“Không có gì, được phục vụ cho người đẹp là vinh hạnh của tôi.”