“Bà Hứa có ý gì vậy, đây là muốn tôi bán con gái sao?” Giọng nói của Lệ Kim Tông mang theo sự tức giận.
“Chủ tịch Lệ, chắc ông cũng biết tình trạng đặc biệt của cậu chủ nhà chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ đề phòng mà thôi.” Giọng nói của trợ lý Dương rất trong và vang, hôm đó Lệ Duy Âm không nhìn thấy anh ta nhưng nghe giọng thì chắc là chưa đến ba mươi tuổi.
“Hôm qua bà chủ của chúng tôi đã gặp cô Lệ, cho rằng cô ấy rất thích hợp làm người nhà họ Hứa.”
Trợ lý Dương nhấn mạnh bốn chữ “người nhà họ Hứa”, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
“Cậu đi đi, tôi thà mất công ty chứ không bao giờ ký.” Lệ Kim Tông cao giọng đuổi khách.
“Chủ tịch Lệ đừng hành động theo cảm tính, bà Hứa rất bận, người phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu không thiếu, cậu chủ của chúng tôi cũng không vội lấy vợ, nhưng nhà họ Lệ của ông chỉ có một cơ hội này thôi, tôi mong ông hãy suy nghĩ thận trọng.”
Giọng nói của trợ lý Dương này rất điềm đạm, mềm mỏng, nhưng nói ra câu nào là lại như ép người câu đó.
“Tôi suy nghĩ rất kỹ rồi…”
“Kim Tông, sao ông không thử nghe ý kiến của Âm Âm xem sao.” Phương Mỹ Nhàn ngắt lời Lệ Kim Tông.
“Ý kiến của nó thế nào? Bị bà ép trả lại bà công sinh thành nuôi dưỡng à?” Lệ Kim Tông quát vào mặt Phương Mỹ Nhàn.
Những lời Lệ Duy Âm nói lần trước khiến ông buồn bực rất lâu, vậy mà bây giờ nhà họ Hứa lại muốn ông ký giấy cắt đứt quan hệ, đó là con gái ruột của ông đó!
“Kim Tông, trước đây ông từng nói, nhà họ Lệ chúng ta không theo kiểu chuyên chế, chuyện lớn trong nhà đều do người trong nhà bỏ phiếu biểu quyết mà đúng không?” Phương Mỹ Nhàn chưa bao giờ khiến Lệ Kim Tông phải mất thể diện ở trước mặt người ngoài, cho nên giọng nói ấm áp dịu dàng chính là điểm khôn khéo duy nhất của bà ta.
“Phương Mỹ Nhàn, nếu bà còn dám nói linh tinh thì chúng ta ly hôn!” Lệ Kim Tông nghiêm giọng cảnh cáo.
Phương Mỹ Nhàn biết, một khi Lệ Kim Tông gọi thẳng cả họ và tên mình tức là sự chịu đựng của ông đã đến giới hạn, bà ta bèn lạnh mặt không nói gì nữa.
“Ký đi.” Lệ Duy Âm đẩy cửa, xách bữa sáng vào với vẻ mặt vô cảm.
“Âm Âm…” Lệ Kim Tông hoảng hốt nhìn Lệ Duy Âm.
Lệ Duy Âm và trợ lý Dương gật đầu chào nhau, trợ lý Dương này đúng là vẫn còn rất trẻ, vẻ ngoài cũng rất lịch lãm ưa nhìn.
Cô vừa bỏ đồ ăn ra đưa cho Lệ Kim Tông vừa nói: “Giấy cắt đứt quan hệ này là con xin bà Hứa.”
Lệ Duy Âm vừa dứt lời cả phòng bệnh đều chấn động, bao gồm cả trợ lý Dương. Bà Hứa không nói chuyện này cho anh ta nghe, anh ta còn tưởng rằng đây là ý của bà Hứa.
Ánh mắt của Lệ Duy Tâm thì dò xét, Phương Mỹ Nhàn thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, còn Lệ Kim Tông thì vẻ mặt phức tạp, hốc mắt đỏ bừng.
Lệ Duy Âm biết bà Hứa đang che giấu cho cô nhưng không cần thiết phải làm vậy, Lệ Duy Âm cô dám làm dám nhận.
“Bố, con mệt rồi, nếu bố đã từng thật lòng yêu thương con thì cứ coi đây là chút yêu thương cuối cùng mà bố dành cho con, mau ký đi.” Lệ Duy Âm đặt cháo yến mạch sữa tươi sánh mịn đặt lên bàn ăn trên gường bệnh, lại đặt thêm một đĩa bánh trứng hấp rau nhỏ và một quả trứng ốp la lên nữa.
Động tác của cô rất chu đáo tỉ mỉ, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa, vừa nhìn đã biết không phải đồ mua, chỉ vậy thôi đã có thể thấy cô là một cô con gái rất hiếu thuận với bố, nhưng lời cô nói ra lại nhẫn tâm, tuyệt tình đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Âm Âm, con…” Lệ Kim Tông mấp máy môi nói không thành lời.
“Bố, con biết bố thật lòng yêu thương con nhưng bố quá bận, bận đến mức bố cho rằng về đến nhà nhìn thấy con hoàn hảo khỏe mạnh, nhìn thấy con không lo ăn không lo mặc tức là con sống rất tốt.” Lệ Duy Âm đưa đũa cho Lệ Kim Tông: “Con rất cảm kích nhà họ Lệ cho con trưởng thành trong sự đầy đủ, được ăn ngon mặc đẹp, cho con tiếp xúc với nền giáo dục tốt đẹp, cho nên con sẽ không ngồi nhìn mặc kệ nhà họ Lệ gặp nguy.”
Cô ngập ngừng giây lát, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: “Nhưng tình cảm con dành cho nhà họ Lệ chỉ là sự biết ơn này thôi.”