Hốc mắt của Lệ Duy Âm nhanh chóng đỏ bừng, cô nhìn người đàn ông vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này với ánh mắt khó tin. Anh không còn dịu dàng, săn sóc như ngày thường nữa mà trở nên lạnh lùng, ác liệt, ánh mắt lạnh băng kèm theo sự khinh thường khiến người khác tổn thương.
“Đừng bày ra cái vẻ bị tổn thương cho anh xem, đời này anh chưa bao giờ bị một người phụ nữ mê muội đến mức điên đảo, xoay vòng vòng đâu.” Ánh mắt anh hung dữ, anh chậm rãi cúi đầu, hơi thở bao trùm lấy cô.
Anh giống như một con thú nhốt bị chọc giận, muốn phát tiết hết sự tàn bạo trong người ra ngoài: “Em muốn có ba trăm triệu, được thôi. Để anh xem xem em có còn trong trắng không, xem anh có phải là người đàn ông đầu tiên bị em lừa hay không, anh sẽ cho em!”
Lâu Ngộ Thành lớn tiếng xong bèn cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mê người của Lệ Duy Âm.
Lúc này Lệ Duy Âm lại muốn giãy giụa thoát ra khỏi gông cùm của anh, nụ hôn ướt át bạo lực rơi trên khuôn mặt nhẵn mịn của cô.
Ánh mắt của Lâu Ngộ Thành lúc này lại càng lạnh lẽo, như đang ấp ủ ý đồ gì đó, tay chân anh như muốn giam cầm Lệ Duy Âm.
Nhưng Lệ Duy Âm lại không có ý định giơ tay chịu trói, khiến hai người sát lại thành một khối.
“Bốp!” Âm thanh bạt tai giòn giã vang lên trong không gian yên tĩnh.
Khuôn mặt tuấn tú của Lâu Ngộ Thành đỏ một mảng, Lệ Duy Âm nhân lúc anh đang sững sờ bèn dùng sức đẩy anh ra, kéo cổ áo bị anh vạch ra lên rồi nhanh chóng chạy về phía đối diện.
Ánh mắt cô tràn đầy sự đề phòng, nước mắt rơi như mưa.
Lâu Ngộ Thành cười khẩy tự giễu, anh quay người ngồi ngả người xuống sofa, ánh mắt trầm tĩnh vô tình: “Em cần tiền, anh có tiền. Em không muốn cho anh cái gì nhưng lại muốn em bỏ tiền ra cho em, em nghĩ anh là thằng ngu hay sao?”
Lệ Duy Âm ngước mặt nhìn lên trời, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống nữa, mãi một lúc lâu sau mới nhìn anh bằng vẻ quật cường: “Em không biết anh đã hiểu lầm điều gì, nhưng ba trăm triệu này em có năng lực để trả anh. Em có 10% cổ phần của Lệ Giai Jewelry, đợi đến khi trả xong công nợ với ngân hàng, công ty phục hồi, 10% này trị giá ba trăm triệu, em chuyển cho anh.”
Trước giờ Lệ Duy Âm không bao giờ cho rằng bạn trai là phải cho cô tiền mà không cần phải trả lại.
Cô có năng lực trả nợ cô mới mở lời vay anh, nhưng nếu như Lệ Giai Jewelry không thể vượt qua giai đoạn khó khăn này, vậy thì 10% cổ phần trong tay cô cũng sẽ không đáng giá ba trăm triệu.
Cổ phần là di sản mà ông nội đã chia cho cô trước lúc qua đời, cô vẫn còn một ít trang sức trước đây được người lớn trong nhà tặng, nếu cổ phần còn thiếu một chút, đợi cô bán những thứ đó đi thì chắc cũng đủ.
Cô chỉ muốn vay mấy tháng, Lâu Ngộ Thành không có nghĩa vụ bắt buộc phải cho cô vay, có thể từ chối, cô sẽ không trách anh.
Nhưng anh không thể xúc phạm cô, cho rằng cô muốn lừa tiền anh mới yêu anh như vậy.
“Lệ Giai Jewelry.” Lâu Ngộ Thành lạnh mặt, đáy mắt tràn ngập ý cười lạnh, anh bực bội chỉnh lại cổ áo rồi ném một xấp ảnh ra.
Xấp ảnh lướt qua trà kỷ, vài tấm vương ở mép bàn, vài tấm rơi xuống cạnh chân Lệ Duy Âm, thậm chí còn có một tấm quẹt qua bắp chân thon nhỏ của Lệ Duy Âm, để lại một vết máu nhỏ.
Lệ Duy Âm không cảm thấy đau, trong ảnh có Lâu Ngộ Thành, có Phương Mỹ Nhàn và Lệ Duy Tâm.
Dường như họ đang nói chuyện gì đó, có một tấm ảnh Lâu Ngộ Thành đang cười rất chân thành, nhã nhặn, mấy tấm ảnh về sau anh vẫn cười như vậy. Người hiểu quá rõ anh như Lệ Duy Âm có thể nhận ra đây là nụ cười kiểu công nghiệp của anh, không có chút tình cảm nào hết, thậm chí còn thoáng có chút tức giận.
“Anh gặp mẹ và em gái em rồi sao? Họ nói gì với anh?” Lệ Duy Âm có chút dự cảm không lành.
Lâu Ngộ Thành nhắm mắt, tay anh siết chặt, vì đang nhẫn nhịn nên gân xanh trên trán nổi hết cả lên: “Lệ Duy Âm, em không đi làm diễn viên thì phí lắm, đến giờ em vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn nói dối không chớp mắt.”