Lúc này trong phòng tập, một cô gái mặc áo phông trắng, quần thể thao màu đen đang nhảy theo điệu nhạc. Động tác nhìn qua có vẻ tùy ý nhưng lại vô cùng thuần thục và mạnh mẽ.
Mái tóc dài của cô xõa trên vai, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ áp xuống che đi toàn bộ gương mặt có hơi tròn của cô. Áo phông rộng thùng thình được thắt nút ở ngang eo, lúc cô xoay người có thể thấy rõ ràng cơ bụng* xinh đẹp của cô.
*Nguyên văn là “马甲线” (mǎ jiǎ xiàn): áo gi-lê dùng để chỉ phần bụng không có mỡ nhưng có các đường cơ. Vì sự kết hợp giữa các đường cơ và cơ bụng trông giống như một chiếc áo gi-lê nên nó được gọi là đường áo gi-lê để chỉ người có cơ bụng xinh đẹp.
Tiếng nhạc vẫn còn, cánh tay của cô gái vẫn không ngừng di chuyển, mái tóc dài phía sau cũng theo đó mà bay lên, giống như đang khiêu vũ cùng với cô vậy.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng tập được mở ra, một người phụ nữ có chút mập mạp bước vào, cô ấy đi thẳng tới chỗ máy tính, đưa tay tắt nhạc sau đó quay lại nói: “Lâm Dữu, em đã luyện tập suốt ba tiếng rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Lúc này, tiếng nhạc đã dừng lại, Lâm Hữu mới thở hổn hển ngồi bệt xuống đất. Cô cởi mũ trên đầu ra, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cho dù như vậy giây phút khuôn mặt kiều diễm tươi sáng lộ ra, vẫn khiến cho hô hấp của người đối diện không nhịn mà ngừng lại một giây.
Dương Đan là trợ lý của Lâm Dữu, đã đi theo cô hơn một năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của cô vẫn không khỏi kinh ngạc, bởi vì gương mặt ấy thật sự rất xinh đẹp.
Bất kể là đôi mắt to tròn hay là chóp mũi nhỏ xinh, làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào, tất cả tồn tại đều làm cho người ta ước ao, ghen ghét. Hơn nữa nhan sắc ấy còn là từ khi sinh ra đã có, như vậy càng khiến người ta thêm căm phẫn.
“Lại bị mấy bình luận trên mạng công kích à?” Dương Đan ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay đưa khăn lông và nước khoáng cho cô.
Mỗi khi Lâm Dữu bị anti-fan công kích, bị người ta gõ bàn phím chửi rủa, cô đều chờ lúc đêm khuya đến phòng tập để tập nhảy giống như đang phát tiết, lại như đang trừng phạt bản thân mình.
Lâm Dữu vén mái tóc ướt lên, nhận lấy khăn từ tay Dương Đan, nói cảm ơn rồi dùng nó lau khô mồ hôi.
Dương Đan có chút sửng sốt: “Về sau những lúc tóc ướt như vậy, em đừng có vén lên, chị đoán chừng chỉ có một vài người có thể đủ sức chống cự.”
Cô ấy là phụ nữ còn chịu không nổi huống chi là đàn ông, chỉ sợ khi nhìn thấy Lâm Dữu đã không chịu được mà điên cuồng hét lên.
“Chỉ có khuôn mặt này thì có lợi ích gì.” Lâm Dữu hơi hạ mắt, trên khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Khuôn mặt tròn trịa của Dương Đan trong nháy mắt trở nên tức giận: “Em có biết gương mặt này của em bị bao nhiêu nữ minh tinh ghen tị không? Cho dù bọn họ có tới bệnh viện thẩm mỹ tốt nhất cũng không thể đập đi xây lại ra được một khuôn mặt giống như em, đúng là người được ăn no không biết nỗi khổ của kẻ chết đói.”
Lâm Dữu ngồi xếp bằng trên sàn nhà, hai tay chống má, đôi lông mày thanh tú cau lại: “Nhưng mà em lại không biết hát.”
“Em chỉ hát lệch tông một chút thôi, ít nhất em còn dám hát thành tiếng, so với những người không dám hát thành tiếng thì vẫn tốt hơn nhiều sao?” Dương Đan nhẹ nhàng khuyên nhủ cô: “Chị biết em bị anti-fan công kích nhưng em cũng đừng nản lòng, chẳng phải fan thích em cũng ngày càng nhiều hơn sao.”
“Bọn họ nói cũng đâu phải hoàn toàn sai, đối với một idol thì việc ca hát là việc căn bản nhất, vậy mà em lại không thể làm tốt.”
Lâm Dữu năm nay hai mươi hai tuổi, là một trong những thành viên của nhóm nhạc nữ Citrine đã debut được ba năm. Từ nhỏ cô đã luyện vũ đạo, vốn dĩ thấy có hứng thú với diễn xuất, cô cho rằng vào công ty sẽ được đi đóng phim, kết quả cô lại bị lừa ký hợp đồng debut làm idol. Hơn nữa ông chủ còn nói cô có thể vừa làm idol vừa đi đóng phim.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Đều do cô còn trẻ không hiểu biết nhiều, lỡ tay ký hợp đồng bán mình, nên cô không thể không nỗ lực, kiên trì học tập để trở thành một idol.
Mới luyện tập được hai tháng đã debut, cô có thể xem như “lính nhảy dù“. Vũ đạo đối với cô không phải vấn đề khó nhằn, mà khó là ở phần ca hát. May mắn phần hát của cô chỉ có khoảng hai ba câu, nhưng cho dù như vậy cô vẫn hát lệch tông.
“Em nghĩ lại mà xem, em lớn lên xinh đẹp, có thiên phú về vũ đạo, lúc đi đóng phim cũng diễn tốt hơn các minh tinh khác một chút, hát không được cũng là chuyện bình thường. Nếu không như vậy thì chẳng phải bao nhiêu điều tốt đều bị em chiếm hết rồi sao? Vậy thì em nói xem những người thường như chị sẽ sống như thế nào đây?” Dương Đan nhướng mày, giả vờ bất mãn nói.
Lâm Dữu ôm chân, cằm chống lên đầu gối, nét mặt mang ý cười nhìn Dương Đan: “Chị Đan Đan, hình như chị đã thành công an ủi được em rồi.”
Dương Đan nghe vậy lập tức che mắt nói: “Đừng có cười với chị, chị không chống đỡ nổi đâu.” Nói xong cô ấy vỗ mông đứng dậy: “Đã khuya rồi, để chị đưa em về kí túc xá.”
***
Kí túc xá của Lâm Dữu cách công ty không xa, chỉ mất vài phút lái xe, lúc cô về đến thì các thành viên khác đã ngủ say.
Citrine - Thạch anh vàng, ngụ ý là tập hợp tài lộc, của cải. Ông chủ lấy cái tên này cũng giống như ngụ ý của nó, hy vọng nhóm nhạc nữ này có thể kiếm thật nhiều tiền cho ông ta.
Nhóm nhạc gồm có sáu thành viên nữ, ký túc xá của họ có ba phòng ngủ và một phòng khách, vừa vặn có thể xếp hai thành viên chung một phòng.
Sau khi Lâm Dữu tắm rửa xong, cô nhẹ nhàng bước vào phòng, vừa đặt lưng xuống chiếc giường quen thuộc đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
“Tối hôm qua em về lúc nào thế?” Bạn cùng phòng của Lâm Dữu là Nhiếp Niệm Vũ lên tiếng hỏi, cô ấy là main vocal* đồng thời còn là người phụ trách hát những nốt cao của nhóm. Cô ấy lớn hơn Lâm Dữu một tuổi, tuy rằng ít nói nhưng rất quan tâm, chăm sóc Lâm Dữu.
*Nói một cách dễ hiểu thì Main Vocal sẽ là người nắm vai trò quan trọng trong một nhóm nhạc, người nắm giữ linh hồn, thể hiện cảm xúc của bài hát giúp cho bài hát đó hoàn hảo hơn.
Lâm Dữu lười biếng vươn vai, vặn người trên giường rồi trả lời: “Chắc là hai giờ hơn, hôm qua em tập luyện có hơi muộn.”
Nhiếp Niệm Vũ quay đầu, đôi mắt phượng hẹp dài nhíu lại: “Em không cần quá để ý những bình luận trên mạng của anti fan đâu, chúng không có ý nghĩa gì cả.”
Lâm Dữu nghe vậy cơ thể hơi cứng đờ, lập tức cười khổ một tiếng: “Em cũng biết là như vậy, nhưng em vẫn không nhịn được vào xem trộm một chút.”
“Em còn như vậy cẩn thận anh Tần biết được tịch thu luôn điện thoại của em.” Tần Trạch là người đại diện của Citrine, bình thường anh ấy khá hiền lành, nhưng lúc nghiêm khắc thì vô cùng đáng sợ.
Lâm Dữu mím môi không đáp lại, cô biết những lời Nhiếp Niệm Vũ nói đúng.
Ngày thường không có lịch trình thì vẫn phải đến công ty để tập luyện, Lâm Dữu sau khi trò chuyện xong thì đi tắm gội đầu lại một lần nữa. Tối hôm qua do sợ quấy rầy đến những thành viên khác nên cô gội đầu xong chỉ dùng khăn lông lau sơ qua, nhưng do tóc quá dày, vì thế qua một đêm tóc vẫn còn ẩm ướt khiến cô rất khó chịu.
Xe đã chờ sẵn dưới lầu, sáu người xếp hàng cùng nhau tiến về phía thang máy.
Ninh Du liếc nhìn Lâm Dữu một cái, giọng điệu đầy sự khinh thường: “Tối qua cô lại về muộn nhỉ, nhảy múa thì có cái gì tốt mà tập mãi chứ, cô vẫn nên đi luyện lại giọng hát của mình đi. Đều tại cô nên nhóm chúng ta mới bị công kích thảm hại như vậy đấy.”
Lâm Dữu hạ mắt, nghiêng người tựa vào tháng máy, căn bản không muốn trả lời lại cô ta.
Ninh Du là người duy nhất trong nhóm luôn có ý đối địch với cô, chắc do cô là thành viên mới vào ngang nhóm chứ không phải được xếp vào từ đầu. Vốn dĩ là nhóm năm người lại biến thành sáu người, hơn nữa còn nghe nói người đảm nhiệm phần visual của nhóm lúc trước cũng đã định là Ninh Du. Kết quả Lâm Dữu vừa vào nhóm đã trở thành center* kiêm visual** của nhóm.
* Center của 1 nhóm nhạc thần tượng được xem là vị trí quan trọng nhất thường do 1 hoặc cũng có thể là 2 thành viên đảm nhận. Họ là người đóng vai trò định hình phong cách, hình ảnh cho cả nhóm nhạc, là người đầu tiên mà khán giả sẽ nhìn thấy khi bước lên sân khấu.
**Visual được hiểu là danh hiệu cho thành viên có gương mặt nổi bật và ấn tượng trong nhóm. Thành viên đảm nhiệm vị trí Visual trong một nhóm nhạc Kpop thì sẽ cần phải có ngoại hình nổi bật nhất trong nhóm nhạc.
Mặt khác, nhóm bọn họ ngoài Nhiếp Niệm Vũ thì Ninh Du cũng giữ vị trí vocal cho nên đối với việc Lâm Dữu không hát được càng thêm ngứa mắt. Còn có hai năm gần đây, Lâm Dữu nhận được mấy tài nguyên là vai phụ quan trọng trong mấy bộ phim chuyển thể được đầu tư lớn, khiến cho Ninh Du muốn lấn sân sang mảng diễn xuất càng thêm ghen ghét.
“Ninh Du, đừng nói mấy câu như vậy nữa.” Lúc này, Lý Ánh Hàm đội trưởng của nhóm lên tiếng ngăn cản.
“Chị Ánh Hàm, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Ninh Du có chút khó chịu phản bác lại.
Nhiếp Niệm Vũ cũng nhíu mày nhìn cô ta: “Nếu không nhờ có Lâm Dữu thì độ nổi tiếng của nhóm chúng ta cũng không tăng lên nhiều như vậy, đây cũng là sự thật.”
Giản Điềm cùng Tề Mộng Dao nên những lúc như này đều không dám lên tiếng. Giản Điềm là em út của nhóm, các chị cãi nhau cô không dám chen vào, còn Tề Mộng Dao căn bản là không thể chen vào được.
Ninh Du lẩm bẩm: “Chẳng qua là xinh đẹp hơn người ta một chút thôi, có gì to tát chứ!”
Lâm Dữu nhẹ nhàng nâng mặt, cười nhẹ với cô ta: “Đúng vậy, chỉ là đẹp hơn chị một chút thôi.”
Ninh Du: “...”
***
Lúc lén cãi nhau thì là vậy nhưng những lúc luyện tập Ninh Du cũng không chĩa mũi nhọn vào Lâm Dữu nữa. Đây là điểm khiến Lâm Dữu tuy không thích cô ta nhưng không đến mức quá chán ghét, ít nhất khi Ninh Du ở trên sân khấu cũng là một người chuyên nghiệp.
Đương nhiên là về phần vũ đạo Lâm Dữu là người duy nhất trong nhóm không bị chê bai.
Bọn họ đã phát hành album từ tháng hai, tính đến thời điểm hiện tại đã được bốn tháng, nhưng mỗi một động tác vũ đạo của bài hát đều phải tập đi tập lại rất nhiều lần. Cố gắng đạt tới trình độ khi âm nhạc vừa dừng thì động tác của các thành viên cũng theo đó mà ăn khớp với nhau. Đối với một nhóm nhạc mà nói, một bài hát luyện tập hơn ngàn lần là chuyện bình thường.
Trưởng nhóm Lý Ánh Hàm đảm nhiệm phần vũ đạo, cô ấy thường là người chỉ đạo mọi người luyện tập.
“Điềm Điềm, nâng cánh tay lên một chút nữa, em đang đứng không thẳng hàng với mọi người rồi.”
“Mộng Dao, động tác xoay người của em vừa rồi không ổn định.”
“...”
Tiếng nhạc vẫn chưa dừng, người đại diện Tần Trạch trên mặt đầy ý cười đi vào: “Mọi người lại đây nghỉ ngơi một chút, Ánh Hàm em mau tắt nhạc đi, anh có chuyện muốn nói.”
Sáu người ngồi xuống thành nửa vòng tròn đối mặt với Tần Trạch, hầu như trong đầu mỗi người bọn họ đều tự động đặt ra một dấu chấm hỏi.
Tần Trạch cười đến mức nếp nhăn trên đuôi mắt đều lộ ra hết, hiển nhiên đây là một tin tốt: “Các em đều biết chương trình “Birth of Music” trên nền tảng Phi Điểu rồi đúng không?” Anh ấy cũng không úp úp mở mở nữa, trước ánh mắt chờ đợi của sáu người trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại tổ tiết mục đang cho Citrine chúng ta một cơ hội!”
“Thật không ạ?” Ninh Du là người đầu tiên kinh ngạc lên tiếng.
“Birth of Music” là chương trình ghi hình trực tiếp giúp khán giả hiểu được quá trình sáng tác ra một ca khúc, thông thường sẽ là một minh tinh và một nhà sản xuất cùng nhau hợp tác, sau đó cùng nhau trình diễn ca khúc ấy trên sân khấu. Tiền vé thu được từ buổi trình diễn sẽ được dùng đi làm từ thiện.
Hiện nay chương trình này đang rất hot, từ trước đến giờ chưa từng mời một nhóm nhạc nào tham gia, hầu như đều là các nhà sản xuất nổi danh cùng với những ngôi sao có độ nổi tiếng cao cùng bắt tay hợp tác.
Lâm Dữu vừa nghe đến đây là chương trình âm nhạc thì đã biết cô với chương trình này sẽ chẳng liên quan đến nhau.
“Lâm Dữu, tổ chương trình chọn em đó.” Tần Trạch nhìn về phía Lâm Dữu, thông báo tin tức này.
Trong đầu cô “bùm” một tiếng, chưa kịp định thần lại thì Ninh Du đã bất mãn mở miệng trước: “Anh Tần, có phải tổ tiết mục nhầm lẫn gì đó không, Lâm Dữu không hát được thì chọn cô ấy để làm gì chứ!”
Tần Trạch khoanh tay, thâm sâu nói: “Tổ chương trình chọn em ấy chính là nhờ việc em ấy không hát được đó.”
“Chẳng nhẽ mấy người hát tốt như bọn em lại không bằng một người ngũ âm** không đầy đủ sao?” Ninh Du kích động nói.
**Ngũ âm (五音): gồm có năm âm chính thường dùng là 宫 (gōng), 商(shāng), 角(jué), 徵 (zhǐ ), 羽 ( yǔ) tương ứng với năm âm Do, Re, Mi, Sol, La.
Lý Ánh Hàm kéo tay cô ta ý bảo đừng nói nữa.
Lâm Dữu mím môi, ánh mắt quật cường nhìn về phía Tần Trạch: “Anh Tần, em không tham gia đâu.”
Cô vốn không hát được, những lời Ninh Du nói cũng không phải nói dối, nếu cô tham gia không phải sẽ nghe anti fan chửi đến chết luôn sao.
Sắc mặt Tần Trạch khẽ biến, giọng nói cũng trầm hơn mấy phần: “Lâm Dữu, em có biết lần này em sẽ hợp tác cùng với nhà sản xuất nào không, chính là Trì Uyên đó!”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Dữu lại càng không muốn đi.
***
Công ty giải trí Húc Tinh.
Khâu Minh nhăn mặt đau khổ cầu xin: “Anh Trì, anh xem một chút đi nếu không Chu tổng sẽ đánh chết em mất.”
Một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Anh đang nghiêm túc nhìn bàn cờ vua trước mặt, ngón tay cầm lấy quân cờ mạnh mẽ đánh xuống, giống như anh không hề nghe thấy những lời Khâu Minh vừa nói vậy.
“Anh Trì, anh mau xem một chút đi, chỉ một chút thôi mà.” Khâu Minh đưa xấp kịch bản đến trước bàn cờ, tay anh ấy còn quơ qua quơ lại mấy cái.
Trì Uyên lúc này mới chịu buông quân cờ xuống, mày hơi nhíu lại: “Tôi nói rồi, thời gian sắp tới tôi sẽ không nhận thêm show giải trí nào nữa.”
“Anh rõ ràng đã một năm không nhận show rồi, còn nói sắp tới cái gì chứ.” Khâu Minh nhỏ giọng than thở.
Đột nhiên Trì Uyên ngước mắt lên, đôi đồng tử mang theo một tia lạnh lẽo thấu xương, rõ ràng chỉ liếc nhìn người đối diện một cái nhưng lại làm cho đối phương sinh ra một cảm giác bị áp chế không thể nhúc nhích được.
Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, đôi lông mày cương nghị cùng sống mũi cao hợp lại khiến cho khuôn mặt trở nên càng mạnh mẽ, nam tính, đó là sự khác nhau giữa một người đàn ông thực thụ với một thiếu niên. Đuôi lông mày hơi khép lại mang theo cảm giác sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
“Cậu vừa nói cái gì, tôi nghe không rõ.”
Âm thanh phát ra từ anh ba phần gợi cảm, ba phần lười biếng.
Khâu Minh có hơi sợ hãi ấp a ấp úng: “Anh Trì em sai rồi, coi như anh thương xót cho em, liếc mắt nhìn một cái đi.”
Trì Uyên nhướng mày, cuối cùng cũng chịu nhận lấy kịch bản trên tay Khâu Minh.
Thấy anh đang lật xem, lúc này Khâu Minh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy có hi vọng thì bắt đầu thuyết phục: “Húc Tinh vốn có cổ phần trong nền tảng Phi Điểu cho nên cấp trên hi vọng anh có thể tham gia chương trình này bằng thân phận nhà sản xuất, hơn nữa toàn bộ tiền vé thu được đều sẽ mang đi làm từ thiện. Anh thấy sao, có phải cũng không tệ lắm đúng không?”
Trì Uyên lật hai trang đầu cảm thấy không có hứng thú lắm, nói: “Không đi”
Khâu Minh thấy từ nãy đến giờ nói với anh thật lãng phí nước bọt, nhưng thân là người đại diện của Trì Uyên, anh ấy cũng đã sớm hình thành thói quen chịu được những loại đả kích này rồi.
“Nhưng Chu tổng đã nói, anh nhất định phải tham gia chương trình này, nếu không anh sẽ phải tham gia một chương trình thực tế khác của Phi Điểu, nghe nói vô cùng mệt mỏi.” Khâu Minh khẩn trương bổ sung: “Tổ chương trình nói nếu người bọn họ chọn để hợp tác với anh khiến anh không hài lòng thì anh có thể tự mình chọn người khác.”
“Vì muốn cùng Hải Tinh cạnh tranh, mà bọn họ đánh chủ ý lên người tôi sao?” Trì Uyên cười nhạo một tiếng, đóng kịch bản lại hỏi: “Người bọn họ chọn hợp tác với tôi là ai?”
“Lâm Dữu.” Khâu Minh ấp úng trả lời, anh ấy biết Trì Uyên đối với việc ca hát có bao nhiêu yêu cầu, tổ chương trình chọn người này tuyệt đối sẽ khiến anh không hài lòng.