Kỳ kiểm tra cân nặng mỗi tháng lại đến, Tần Trạch như ma quỷ cầm theo cân điện tử mà đi vào phòng luyện tập.
Nhạc vừa tắt, Giản Điềm đã vội vã chạy đến góc khuất trong phòng luyện tập để trốn. Cô ấy hy vọng Tần Trạch sẽ không bảo mình là người lên cân đầu tiên.
Không ngờ Tần Trạch lại cười híp mắt nhìn Giản Điềm trốn trong góc khuất, sau đó vẫy tay: “Giản Điềm, lại đây cho anh xem thử tháng này em có giảm cân hiệu quả hay không nào.”
Tần Trạch cố tình nhấn mạnh hai chữ giảm cân, khiến da đầu Giản Điềm tê rần, ngại ngùng cười nói: “Anh Tần, một tháng nay em đã rất cố gắng giảm cân đó.”
“Vậy thì đến đây cân thử xem nào.” Tần Trạch vẫn tươi cười nói.
Giản Điềm nhìn các thành viên khác, cầu mong ai đó đến cứu vớt cô ấy. Nhưng không ngờ Lý Ánh Hàm lại là người mở lời trước: “Giản Điềm, em nhỏ nhất nhóm vậy thì cứ bắt đầu từ em trước đi.”
Đúng là nhóm trưởng mà, Giản Điềm khóc thút thít đi lên trước.
Sau khi Giản Điềm thành công leo lên cân, số kim của cân điện tử cuối cùng dừng ở số bốn mươi bảy. Nhẹ hơn một ký so với tháng trước, mặc dù là giảm nhưng Giản Điềm vẫn thở phào một hơi.
“Vẫn ổn, ít nhất cũng đã chứng minh rằng em có cố gắng trong việc khống chế cân nặng.” Tần Trạch không mặn không nhạt nói một câu.
Người tiếp theo đi lên là Lâm Dữu, cô là người nhỏ nhì nhóm nên đến lượt cô lên cân.
Cân nặng của cô vẫn duy trì ở mức bốn mươi bốn ký, không chút di chuyển làm cho Giản Điềm đứng bên cạnh hô to bất mãn: “Vì sao chị Lâm Dữu ăn thịt mà lại không mập lên chứ!”
“Bởi vì Lâm Dữu biết duy trì cân nặng.” Tần Trạch gõ đầu cô ấy.
Nhiếp Niệm Vũ cười nói: “Lịch trình của Lâm Dữu rất nhiều. Dù cho có ăn thịt đi nữa thì với lịch trình dày như vậy cũng không thể mập lên nổi.”
“Buổi tối Lâm Dữu sẽ ở trong phòng luyện tập để luyện nhảy. Nếu như em cũng nghiêm túc luyện tập như vậy thì sẽ có thể gầy hơn nữa.”
Giản Điềm chu môi có chút nản lòng: “Nhưng vóc dáng em như này cũng ổn rồi.”
“Không có tiền đồ.” Tần Trạch trừng cô ấy một cái, sau đó tiếp tục cho các thành viên còn lại kiểm tra cân nặng.
Những người còn lại không duy trì cân nặng thì cũng là giảm cân. Nhưng nhìn chung Tần Trạch cũng rất hài lòng.
Anh ấy cười cười nhìn về phía Lâm Dữu: “Tập thứ nhất của chương trình thi đấu vũ đạo đã quay xong rồi, em cũng nên đi chuẩn bị thật tốt đi.”
Tất cả thành viên đều biết, Lâm Dữu dùng chính năng lực của bản thân đi đăng ký thi đấu ở chương trình vũ đạo. Cho dù là một vũ công như Lý Ánh Hàm cũng phải khâm phục sự can đảm của cô.
Ninh Du ở bên cạnh hừ một tiếng không nói gì.
“Với lại...” Tần Trạch nói: “Có một chương trình thực tế muốn mời Citrine làm khách mời. Mặc dù chỉ xuất hiện trong một phần nhỏ nhưng chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý.”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tần Trạch, Lý Ánh Hàm là người đầu tiên hỏi: “Một phần nhỏ của chương trình thực tế, không phải là...”
“Đúng rồi chính là “Play go” đây là chương trình tạp kỹ được phát sóng vào khung giờ vàng của đài truyền hình. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ nhưng vậy là đủ rồi.” Tần Trạch cười đến nổi nếp nhăn ở khóe mắt cũng hiện hết lên.
“Em rất thích chương trình tạp kỹ này, tuần nào cũng theo dõi cả. Chúng ta sẽ được tham gia thật sao ạ?” Tề Mộng Dao kinh ngạc đến không khép được miệng hỏi.
“Những người tham gia chương trình tạp kỹ này đều là những minh tinh có danh tiếng đó!”
Mọi người rôm rả trò chuyện, sự hưng phấn lộ rõ trên mặt bọn họ.
“Ban đầu tổ tiết mục chỉ mời một mình Lâm Dữu, nhưng anh đã thương lượng với Lâm Dữu một chút. Sau đó lại tìm tổ chương trình nói chuyện đàm phán một hồi cuối cùng đã quyết định mời cả nhóm.” Tần Trạch cười bảo.
Tất cả thành viên đều nhìn chằm chằm Lâm Dữu, Lâm Dữu ngược lại lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm: “May là đi cùng nhau, nếu em đi một mình chắc chắn sẽ không làm được gì.”
Lâm Dữu không có hứng thú với chương trình tạp kỹ, cô có chút sợ người lạ. Nếu cả nhóm cùng nhau tham gia chương trình thì hiệu quả tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều
Nhiếp Niệm Vũ bất đắc dĩ cười: “Cũng là do em rộng lượng.”
Các thành viên khác cũng đồng ý với câu nói này. Cho dù là cùng chung một nhóm, nhưng bọn họ vẫn ngầm cạnh tranh với nhau. Nhưng Lâm Dữu luôn nhẹ nhàng nhường lại tài nguyên cho mọi người, điều này cũng thật là làm cho bọn họ không phục không được.
***
Đã lâu rồi Lâm Dữu không đăng gì lên Weibo. Mặc dù Dương Đan thường xuyên yêu cầu cô đăng ảnh. Nhưng Lâm Dữu không phải là kiểu người hay chụp ảnh tự sướng. Bình thường cô chỉ chụp đại hai tấm ngẫu nhiên với những góc chụp kỳ lạ.
Có đôi khi Dương Đan sẽ tức giận cầm điện thoại chụp ảnh cho Lâm Dữu. Sau đó yêu cầu cô đăng lên Weibo.
Gương mặt đẹp như vậy đều bị hủy dưới mấy góc chụp ảnh này rồi. Dương Đan đã nói không biết bao nhiêu lần với Lâm Dữu về việc này.
Lâm Dữu: Người khác hỗ trợ chụp ảnh “selfie” [Hình ảnh] [Hình ảnh]
— A a a Lâm Dữu rốt cuộc cũng up hình rồi!
— Chỉ cần không phải là những góc chụp ảnh kỳ lạ của cô ấy thì tất cả đều ổn! [Nước mắt] [Nước mắt]
— Đi kết hôn thôi, tôi đã đến cục dân chính chờ sẵn rồi!
— Người qua đường ban đầu rất tò mò vì sao fan hâm mộ lại bàn tán việc selfie. Nhưng sau khi lật đật mở Weibo ra xem thử, quả thật là có nhan sắc làm gì cũng được đây mà...
— Không phải tự selfie, không phải là những góc chụp kỳ lạ thì tôi mãn nguyện rồi hu hu hu.
“Em thật sự selfie xấu như vậy sao?” Lâm Dữu hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn Dương Đan.
Dương Đan phì cười: “Em đoán xem.”
Lâm Dữu: “...”
Dương Đan nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Lâm Dữu, cười một tiếng nói: “Hôm nay em lại cố gắng up hình như vậy. Em có muốn đem video vũ đạo hoàn chỉnh lần trước đăng lên Weibo hay không?”
Video vũ đạo kia cũng chính là video vũ đạo chương trình đã tuyển chọn ra. Bài hát là do Lâm Dữu chọn, còn vũ đạo là do cô tự mình biên đạo trong ba ngày.
“Có thể đăng sao?” Lâm Dữu hỏi lại.
“Nếu như có thể đăng, em muốn đăng lên Weibo của em.”
Dương Đan gật đầu: “Tất nhiên có thể đăng, số lượng fan hâm mộ của nhóm còn không nhiều bằng lượng fan hâm mộ trên Weibo của em. Sau khi em đăng xong, Weibo nhóm sẽ đăng lại video sau.”
Sau khi chương trình phát sóng, số lượng fan hâm mộ trên Weibo Lâm Dữu đã đột phá bốn triệu người theo dõi. Hơn nữa chỉ còn cách năm triệu người theo dõi cũng không xa, đây cũng xem như một bước tiến lớn.
Video vũ đạo vừa được đăng đã hấp dẫn rất nhiều fan hâm mộ. Đương nhiên làm cho các cô vui vẻ nhất chính là Lâm Dữu, hôm nay vậy mà có đến hai lần up hình lên Weibo!- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
— Xem tôi phát hiện ra gì này, đây chẳng phải là bản video đầy đủ ba mươi giây như lần trước sao!
— Vừa nãy là nhan sắc của Lâm Dữu, hiện tại là khả năng nhảy của cô ấy. Tôi thật sự thỏa mãn, hôm nay có thể mơ đẹp rồi.
— Đậu má, tôi biết yêu rồi. Nhưng mà tôi nhớ bài hát này không có vũ đạo mà, là ai đã biên đạo ra vũ đạo tuyệt như vậy thế?
Lâm Dữu cũng đặc biệt trả lời bình luận này: Tôi chính là người biên đạo ^_^
— Thật hay giả vậy? ? ?
— @Marketing ngày nào cũng nói năng lực của Lâm Dữu không tốt, nhưng mau tới đây xem thử vũ đạo tuyệt vời này đi.
— Có gì mà kinh ngạc chứ? [Ngoáy mũi] không biết Lâm Dữu của chúng tôi là sinh viên ngành nhảy hiện đại của Học viện vũ đạo Định Hải sao?
— Học Viện vũ đạo Định Hải? Đó là ngôi trường nhận được đủ các thể loại giải thưởng lớn nhỏ trong nước, có rất nhiều người tài giỏi ở đó. Nếu Lâm Dữu là sinh viên trường đó thì vì sao lại không có fan hâm mộ nào đi khoe khoang nhỉ? Fan hâm mộ cũng quá hiền rồi.
— Khiêm tốn một chút, không thôi bộ phận marketing cùng antifan sẽ lại nói chúng ta khoe khoang.
***
Bình luận ở hai bên Weibo không ngừng tăng. Đặc biệt là video vũ đạo lần này, thậm chí số bình luận đã hơn mười nghìn lượt.
Sau hai phút, fan hâm mộ của Trì Uyên lại trơ mắt nhìn thấy Trì Uyên đăng nhập Weibo. Sau đó tiếp tục trơ mắt nhìn anh liên tiếp like cả hai Weibo của Lâm Dữu.
Fan hâm mộ: ...
Đây là gắn rada trên Weibo của Lâm Dữu phải không? Tại sao lại có thể nhanh như vậy?
Khâu Minh nhìn thấy Trì Uyên cứ nhìn điện thoại rồi cười, nhưng khi anh ấy ghé đầu lại gần thì Trì Uyên lại nhanh chóng dùng tay che điện thoại lại.
Trì Uyên híp mắt vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu làm quản lý nhưng tôi thấy ngày càng lớn mật rồi đấy. Hiện tại còn xâm phạm đến cả quyền riêng tư của tôi luôn.”
“...” Khóe miệng Khâu Minh chợt co giật.
“Nhưng em vừa thấy mặt của Lâm Dữu.”
Trì Uyên thấy bản thân bị phát hiện, mím môi tiếp tục xem video của Lâm Dữu bên trong điện thoại, Khâu Minh cười hớn hở chạy lại xem.
“Dáng người của Lâm Dữu nhìn thật là đẹp!” Khâu Minh cảm thán.
“Em ở giới giải trí lâu như vậy cũng chưa thấy ai đẹp như cô ấy.”
Trì Uyên nhíu mày nhìn về hướng Khâu Minh, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại vô cùng sắc bén: “Ai cho phép cậu nhìn chằm chằm vào cô ấy vậy?”
Khâu Minh há to miệng, hiện tại anh ấy chỉ khen Lâm Dữu xinh đẹp thôi cũng không được sao???