Vào ngày vũ đạo được tập hoàn chỉnh, Lâm Dữu cùng vũ đoàn Sky ở trong phòng luyện tập đều rất vui vẻ. Vũ đạo đã được sửa đi sửa lại không dưới mười lần, mỗi động tác đều cố gắng đạt đến mức độ hoàn hảo nhất. Vì vậy, trong khoảng thời gian này gần như Lâm Dữu đều ngâm mình trong phòng luyện tập.
Hiện tại vũ đạo cuối cùng cũng đã hoàn thành, loại cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn này bất kỳ cái gì cũng không thể so sánh được.
“Chúng ta cùng nhau chúc sân khấu thành công đi!” Chương Húc vươn tay, mọi người trong vũ đoàn Sky cũng đặt tay chồng lên nhau thành một vòng tròn.
Lâm Dữu lau mồ hôi trên mặt mình, sau đó cười nói: “Tất cả mọi người sẽ kinh ngạc trước sân khấu của chúng ta!”
Mọi người nhìn nhau hô một tiếng: “Cố lên.”
“Thế chúng ta luyện tập thêm lần nữa nhé.” Chương Húc cười tủm tỉm nói.
“Ai…” Mọi người trong vũ đoàn nghe vậy lập tức cảm thấy uể oải.
Lâm Dữu không để ý việc tập luyện thêm một lần, cô chỉ muốn để cơ thể duy trì cảm giác quen thuộc với vũ đạo. Có như thế thì vào ngày lên sân khấu biểu diễn mới không có cảm giác gượng gạo, cũng không có bất kỳ biểu hiện sai lầm gì quá lớn.
Đến khuya, Lâm Dữu mang theo một thân mồ hôi quay về ký túc xá.
Phòng khách ký túc xá lúc này vẫn còn sáng đèn, đây là thói quen của Lý Ánh Hàm để đèn cho Lâm Dữu.
Lâm Dữu vừa bỏ balo xuống, trên ghế sô pha phòng khách đã đặt sẵn quần áo sạch của cô. Đấy là do Nhiếp Niệm Vũ đã sớm chuẩn bị cho cô.
Cô cầm quần áo lên chuẩn bị đi vào phòng tắm. Vừa đi đến cửa phòng tắm thì nghe được tiếng nói chuyện, âm thanh rất nhỏ, nên Lâm Dữu chỉ có thể nghe được tiếng nói ngắt quãng.
“Em cũng rất nhớ anh... Anh ở nước ngoài chụp tạp chí có mệt hay không?”
“Phải chú ý sức khỏe...”
“Trạch Châu...”
Lâm Dữu giật mình, chủ nhân của giọng nói này cô vẫn nghe ra được chính là Tề Mộng Dao. Nhưng giọng điệu gọi điện thoại thân mật như này làm cho cô có chút bất ngờ.
Cô còn đang suy nghĩ thì cửa phòng tắm đã đột ngột bị mở ra. Tề Mộng Dao vừa vặn chạm mặt Lâm Dữu.
Mọi thứ bỗng nhiên yên tĩnh khoảng năm giây.
Sắc mặt Tề Mộng Dao rất khó coi, đành mở miệng hỏi trước: “Cậu cũng nghe thấy rồi sao?”
Lâm Dữu không muốn nói dối trực tiếp gật đầu.
Cô lập tức bị Tề Mộng Dao kéo vào phòng tắm, cửa phòng tắm vừa khép lại, Tề Mộng Dao đã cầu xin: “Lâm Dữu, chuyện này đừng nói cho anh Tần, cũng đừng nói cho những người khác biết có được không?”
Lâm Dữu có chút không tin được: “Cậu đang yêu đương thật sao?”
Tề Mộng Dao cắn môi thừa nhận: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không ảnh hưởng đến công việc. Nhưng cậu tuyệt đối đừng nói cho anh Tần biết, tôi cầu xin cậu đó...”
Hậu quả khi nói cho Tần Trạch biết sẽ không lường như thế nào, hai người bọn họ không nói cũng có thể biết được.
Idol yêu đương rất nhiều, quả thật đây không phải chuyện gì quá kinh ngạc, chỉ là mọi người đều tỏ ra không biết gì hết. Vừa rồi là do cô quá khiếp sợ, dù sao thì bọn họ cũng là cùng nhóm với nhau.
“Được thôi, tôi đồng ý với cậu.” Lâm Dữu hít một hơi thật sâu. Loại sự tình này ngoại trừ tiếp tục giúp cô ấy giấu diếm ra thì cũng không biết làm như thế nào nữa.
Tề Mộng Dao mừng rỡ nhìn về phía Lâm Dữu: “Cảm ơn cậu!”
***
Sau khi bình tĩnh trở lại sự mệt mỏi lúc đầu cũng kéo đến, Lâm Dữu tranh thủ thời gian loại bỏ mùi hôi trên người thuận tiện giúp bản thân tỉnh táo lại một chút.
Tắm rửa xong cô quay về phòng vừa hay gặp Nhiếp Niệm Vũ cũng chưa ngủ, kinh ngạc hỏi: “Niệm Vũ, chị vẫn còn thức sao?”
“Em đã biết chuyện Mộng Dao yêu đương rồi sao?” Nhiếp Niệm Vũ bất ngờ hỏi.
Lâm Dữu kinh ngạc: “Chị cũng biết sao?”
Nhiếp Niệm Vũ mím môi: “Chị là người đầu tiên biết chuyện, lúc trước chuẩn bị đi vệ sinh phát hiện cô ấy ở trong phòng tắm gọi điện thoại. Cô ấy ở đó gọi không sợ bị những người khác biết à.”
Lâm Dữu ngồi bên cạnh mép giường, đối với chuyện Tề Mộng Dao yêu đương vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ. Tề Mộng Dao bằng tuổi cô nhưng là một người ít nói. Không ngờ cô ấy lại là người đầu tiên trong nhóm hẹn hò.
“Em biết bạn trai em ấy là ai à?” Nhiếp Niệm Vũ hỏi.
Lâm Dữu nhíu mày nhớ lại, vừa nãy cô chỉ nghe qua loáng thoáng vài chữ: “Cậu ấy gọi cái gì mà Trạch Châu?” Trong giây lát ánh mắt của cô trợn to: “Không phải là Trạch Châu kia chứ!”
Nhiếp Niệm Vũ gật đầu: “Đúng là Trạch Châu đó”
Lâm Dữu hơi há miệng, bất ngờ trong lòng cũng càng lúc càng lớn. Trạch Châu là thành viên của một nhóm nhạc nam nổi tiếng, bản thân anh ấy cũng có độ nổi tiếng rất lớn. Thêm vào đó anh ấy lại có mấy bộ phim thần tượng nên cũng vì vậy mà càng trở nên nổi tiếng hơn.
Nhưng có một điểm, Trạch Châu trong giới giải trí có tên gọi là trạm xe buýt, ý nghĩa trên mặt chữ, ai cũng có thể lên xe, ai cũng có thể xuống xe. Nói ngắn gọn, chính là đào hoa.
Nhiếp Niệm Vũ nhún vai: “Trạch Châu dù sao trông cũng rất đẹp trai không phải sao? Không phải tự nhiên mà nhiều nữ sinh đều mê mệt anh ấy đến vậy.”
“Em nói với em ấy cũng sẽ không nghe đâu, khi yêu rồi không có người con gái nào để cho người khác nói xấu bạn trai mình đâu.” Nhiếp Niệm Vũ khoanh tay trước ngực.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“Em đừng quan tâm chuyện này làm gì, cứ xem như không biết gì hết mà tập trung chuẩn bị cho sân khấu đi, đừng để bị phân tâm.”
Lâm Dữu thở dài gật đầu, cô lâp tức ngước mắt nhìn Nhiếp Niệm Vũ hỏi: “Niệm Vũ, chị có phải cũng đang yêu đương hay không vậy?”
“Yêu đương?” Nhiếp Niệm Vũ cười lạnh.
“Bây giờ chúng ta yêu đường thì chẳng phải lao đầu vào chỗ chết hay sao, cũng không phải phát điên không quan tâm đến độ nổi tiếng hiện tại.”
Lâm Dữu nằm trên giường nghĩ đến lời của Nhiếp Niệm Vũ nhưng lại không thể không đồng ý. Các cô đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, việc yêu đương bây giờ vẫn là không nên tùy tiện đụng vào.
Cô nhớ tới lúc bản thân mới ra mắt đến bây giờ đã nhận được vô số giấy tờ nhỏ. Phần lớn đều là idol còn có diễn viên đến nói muốn làm quen tâm sự với cô một chút. Kết quả, bọn họ đều bị Tần Trạch cản lại, cảnh cáo cô chuyện này tuyệt đối không được.
Nếu để Tần Trạch biết chuyện này không chừng sẽ nổi trận lôi đình.
***
Khi ca khúc “Promise” được phát hành, Lâm Dữu còn đi từng đài truyền hình xem thử, những lời khen ngợi phần lớn là hướng về phía Trì Uyên. Nói là chỉ lẫn vài câu hát của cô cũng không sai rất nhanh đã bị fan hâm mộ Trì Uyên kéo đến.
Trong một giờ phát hành bài hát đã bán ra được hơn ba triệu, khiến cho Lâm Dữu không thể không sợ hãi khâm phục độ nổi tiếng của Trì Uyên. Cô thật sự là đi theo ké fame với Trì Uyên mà.
Khi cô đang nghe “Promise” bỗng nhìn thấy, mà giọng nói của Trì Uyên cũng cùng lúc truyền đến.
“Còn nhớ khi kết thúc xong sẽ đi ăn cơm cùng nhau với tôi à?”
Giọng nói tuy là thanh lãnh nhưng lại mang theo một chút cảm giác khiến cho người ta say mê trong đó.
Lâm Dữu ấn mở tai nghe lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng trong lòng lại không biết rầu rĩ phải trả lời như thế nào.
Trùng hợp lúc này Tần Trạch đến tìm cô, khiến cô bối rối đưa điện thoại ra sau lưng giấu.
“Anh Tần.”
Tần Trạch dường như không biết, chỉ là nói qua sự tình: “Sân khấu của các em tôi đã cho công ty xem qua rồi, mọi người đều khen ngợi. Về sau cố gắng luyện tập duy trì trạng thái tốt nhất trên sân khấu?”
“Vâng.” Lâm Dữu gật đầu, lập tức do dự mở miệng.
“Anh Tần, nếu có người tìm em đi ăn cơm thì có phải là không được không ạ?”
Cô khẳng định không thể vượt qua cửa ải của Tần Trạch cho nên đành phải hỏi bóng hỏi gió trước.
“Ai vậy? Nghệ sĩ nam?” Tần Trạch nhíu mày, lập tức nói: “Tất nhiên là không thể đi với nghệ sĩ nam rồi. Em hiện tại không thích hợp đi gặp các nghệ sĩ nam. Để anh giúp em từ chối, như vậy sẽ không khiến em phải xấu hổ.”
Lâm Dữu nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu: “Em cũng cảm thấy em không nên đi gặp Trì Uyên, cho nên mới hỏi anh một chút.”
“Ai? Trì Uyên?” Tần Trạch nghe đến cái tên này nhanh chóng thay đổi thái độ.