Chẳng mấy chốc, Tô Khải Hiên thành thạo gọi vài món, thấy Hứa Nhược Thi ngồi đối diện hơi cứng nhắc, anh ta nói: “Khoai từ sốt mật của nhà hàng này rất ngon, cô hạ đường huyết nên ăn món
có hàm lượng đường cao sẽ tốt hơn.” “Ừm, cảm ơn.”
“Hình như cô rất thích nói cảm ơn.” Anh ta nhẹ nhàng cầm khăn ăn lên, tao nhã phủ lên bàn, chậm rãi nói: “Cả ngày hôm nay cô nói rất nhiều lần rồi.”
“Tôi... ờm...” Cô há miệng, thực ra cô hơi hoang mang, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, vẫn ánh mắt hờ hững và dáng vẻ thản nhiên đó, nhưng Tô Khải Hiên lại nhìn thấy vẻ bối rối trong đôi mắt lạnh lùng đó.
“Hôm nay anh rất nhiệt tình, nhưng tôi không biết tại sao anh lại làm vậy.” Hứa Nhược Thi nghĩ ngợi, vẫn quyết định hỏi: “Mặc dù trên danh nghĩa tôi là vợ của Thương Văn Đào, nhưng tôi nghĩ chắc anh biết thân phận thật sự của tôi, tôi không cảm thấy giữa chúng ta có liên quan gì.”
Tô Khải Hiên không ngờ cô gái này nhìn nhận vấn đề thấu đáo đến thế, anh ta còn tưởng cô là một cô gái không hiểu sự đời, xem ra cô đồng ý đi ăn cũng là đề thăm dò anh ta muốn làm gì, đúng là một người thông minh...
“Cô yên tâm, tôi không muốn gì ở cô cả, chỉ cảm thấy dù thế nào thì cũng nên làm quen với vợ của bạn.” Anh ta vẫn thế, như thể dù nói gì thì vẫn nở nụ cười, nhưng không ai có thể chạm được tâm trạng phía sau nụ cười đó.
Hứa Nhược Thi nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, lắc đầu: “Anh cười giả tạo lắm.”
“Ha ha, lần đầu tiên có người nói vậy trước mặt tôi. Cô thật sự rất đặc biệt đấy, nhưng tôi vẫn trả lời vậy, tôi không yêu cầu gì cả, chỉ đơn giản cảm thấy có duyên mới gặp nhau, muốn quen thêm một người bạn mà thôi.” Anh ta cười rất vui vẻ, cho rằng lớp ngụy trang của mình hoàn hảo không kẽ hở, cuối cùng lại bị người ta thẳng thừng vạch trần.
“Vả lại, với thành tích của cô ở bệnh viện tỉnh, nói không chừng ngày nào đó tôi bị ốm lại có thể đi cửa sau thì sao?”
Hứa Nhược Thi biết anh ta không muốn nói thật, nhưng điều này không khiến cô phản cảm. Dù sao thì hiếm khi có người như vậy nói chuyện với cô, cô gật đầu: “Mặc dù tôi biết gia đình như anh sẽ có bác sĩ riêng, nhưng nếu anh thật sự muốn đến bệnh viện, tôi có thể cho anh đi cửa sau.”
“Phụt... cô đáng yêu thật.” Tô Khải Hiên bị cô chọc cười, một người nói với bạn ba chữ “đi cửa sau” với vẻ vô cùng trịnh trọng thật sự rất hài hước.
Vành tại Hứa Nhược Thi đỏ lên, nhưng cô vẫn nghiêm túc phản bác: “Tôi hai mươi tư tuổi rồi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học y, anh không thể dùng từ “đáng yêu để tả tôi.”
Vì như vậy rất trẻ con, dù chuyện cô đang làm lúc này quả thực rất trẻ con. Nghĩ đến thái độ của Thương Văn Đào với mình, ánh mắt Hứa Nhược Thi tối lại, nhưng cô nhanh chóng giấu đi.
Lần đầu tiên Tô Khải Hiên nhìn thấy cô gái này, anh ta đã cảm thấy cô là một người kiêu ngạo không để người khác đến gần, nhưng tiếp xúc rồi thì lại là một cô gái đơn giản không hề mưu mô. Khiến thế giới vốn bị nhuốm đen bởi dục vọng trở nên thuần khiết hơn, tất nhiên lời nói cũng trở nên chân thật hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện, món ăn được dọn lên. Lúc này, điện thoại Tô Khải Hiên đổ chuông, nhìn cuộc gọi hiển thị, anh ta cong môi, chậm rãi bắt máy: “Alo, Văn Đào...”
Hứa Nhược Thi ở đối diện cầm đũa lên, cô cảm giác một luồng điện đánh vào trái tim cô, cơ thể cứ thế cứng đờ, đũa rơi xuống bàn, trượt theo mép bàn lăn xuống đất. Không biết Tô Khải Hiên nói gì, cô chỉ thấy trong đầu trống rỗng, ong lên. Nhớ lại ánh mắt Thương Văn Đào đứng trên tầng hai nhìn mình, cô cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất thấp, khiến cô lạnh toát.
“Cô Hứa? Hứa Nhược Thi?” Tô Khải Hiên cúp điện thoại, thấy sắc mặt Hứa Nhược Thi trắng bệch, ngẩn người ngồi đó, anh ta gọi mấy tiếng cô cũng không phản ứng, đũa rơi xuống đất cũng không biết.
Anh ta mím môi, ánh mắt tôi lại, gọi tiếp.
Cuối cùng Hứa Nhược Thi cũng hoàn hồn, cô lúng túng nhìn Tô Khải Hiên, cúi đầu nói “xin lỗi”, hoảng hốt tìm đũa nhưng tìm cả bàn, suýt nữa làm đồ cả ly rượu mà cũng chẳng thấy đâu.
“Hứa Nhược Thi, cô không sao chứ?” Tô Khải Hiên không ngờ một cuộc điện thoại của Thương Văn Đào lại khiến cô thất thần như vậy, anh ta cẩn thận nhắc nhở: “Đũa rơi xuống đất rồi, đừng tìm nữa, tôi bảo phục vụ mang đôi khác đến.”
Nói xong, anh ta dặn phục vụ bên ngoài mang một đôi đũa mới đến: “Thêm một đôi đũa, lát nữa có người đến.”
Cuối cùng cô bình tĩnh lại, nghe Tô Khải Hiên nói có người đến, cô cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt, người đó chắc là anh nhỉ.
Cô chua xót cong môi, không lên tiếng nữa.
“Bác sĩ Hứa, tôi có thể gọi cô là Nhược Thi không?” Lúc Thương Văn Đào giận dữ lái xe đến đây, đứng bên ngoài nghe giọng điệu dịu dàng và dỗ dành của Tô Khải Hiên, anh càng tức giận hơn.
Tay vốn đặt trên cửa nhưng không đấy ra, anh muốn nghe xem cô sẽ nói gì, không hiểu sao tâm trạng anh rất bực bội. Anh cũng không biết tại sao lúc nghe Tô Khải Hiên nói đang ăn cơm với Hứa Nhược Thi mình lại tức giận đến thế, như thể đồ của mình bị người khác thèm thuồng. Dù uống bao nhiêu rượu cũng không thể đè nén cơn giận đó, thế nên anh đến.
“Um.”
Trong phòng, một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng truyền ra ngoài, tâm trạng vốn bực bội bỗng trở nên thất vọng, dường như có cảm giác giọng nói chỉ thuộc về anh cũng biến mất rồi.
Anh không thể tưởng tượng nổi, gạt cảm xúc buồn chán này đi, lạnh lùng đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy cảnh tượng trò chuyện vui vẻ, và sự xuất hiện của anh khiến bầu không khí hài hòa bỗng chốc đông cứng lại, nụ cười nhẹ nhàng trên môi Hứa Nhược Thi cũng lập tức biến mất.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, trong đôi mắt lạnh lùng đó phản chiếu hình bóng của mình, anh khẽ cau mày ngồi xuống bên cạnh Tô Khải Hiên, lạnh giọng nói: “Chuyện gì?”
Giọng nói lạnh lùng khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống, Hứa Nhược Thi vừa thả lỏng đã mặt mày tái nhợt, cô siết chặt đũa trong tay, khớp xương trắng bệch.
Thương Văn Đào chỉ thản nhiên liếc nhìn, thấy cô nhìn mình rồi run rẩy khiến anh càng không vui. Anh cau mày nhìn thức ăn trên bàn, đa số là đồ ngọt, phải biết là Tô Khải Hiên không thích ăn đồ ngọt.
Tô Khải Hiên làm như không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, cười nói với Thương Văn Đào: “Sao vậy, mặc kệ là bạn bè hay đối thủ thì vẫn có thể mời Nhược Thi một bữa cơm được chứ. Vả lại, tôi nhặt được bên đường...”
Anh ta nhìn Thương Văn Đào với vẻ đầy ẩn ý, thấy Thương Văn Đào không biến sắc thì biết ngay vết thương của Hứa Nhược Thi từ đầu mà ra. Nụ cười của anh ta dần lạnh lẽo: “Đúng là không ngờ, mợ chủ nhà họ Thương kết hôn mới được mấy ngày lại năm lần bảy lượt bị thương. Không chỉ vậy, còn thiếu dinh dưỡng, thiếu máu, hạ đường huyết trong thời gian dài... Lẽ nào nhà họ Thương nghèo đến thế?”