Hứa Nhược Thi vào phòng làm việc của chủ nhiệm, mặc dù cô không biết tại sao mình lại bị gọi đột ngột như vậy, nhưng nghĩ kỹ thì cũng hiểu là vì tin đồn hôm nay.
Chủ nhiệm hơn năm mươi tuổi, dù có thể thấy hai bên tóc mai lộ ra vài sợi bạc, nhưng vẫn nhận ra tóc của chủ nhiệm đã nhuộm được một thời gian rồi. Chủ nhiệm họ Triệu, trông rất hòa nhã, ông ấy cũng là một bác sĩ có tiếng của bệnh viện hay thậm chí là cả tỉnh, từng đạt được giải thưởng trong và ngoài nước, đặc biệt là rất giỏi trong mảng khâu mạch máu bị đứt.
Ông ấy trông rất hiền hậu, dáng người hơi béo khiến đôi mắt vốn nhỏ lại càng nhỏ hơn, nhưng dù vậy, khi đối diện với ông, không ai dám giở trò cả.
“Nhược Thi...” Ông ấy nhìn Hứa Nhược Thi hơi mệt mỏi, thầm thở dài. Nếu hỏi ông ấy coi trọng ai nhất trong lứa bác sĩ thực tập này thì tất nhiên là Hứa Nhược Thi ít nói nhưng vô cùng chăm chỉ, tuy còn trẻ nhưng năng lực về mọi mặt đều xuất sắc, thích tìm tòi nghiên cứu, thực lực không thua các bác sĩ cũ, tiếc là sắp chuyển lên chính thức thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Thực ra ông ấy rất muốn giữ cô gái này lại, nhưng đáng tiếc... Chủ nhiệm thở dài, nói với Hứa Nhược Thi: “Nhược Thi, chuyện hôm nay gây ảnh hưởng không tốt.”
“Vâng.” Cô hờ hững đáp, mắt cụp xuống, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, không nhìn ra chút gợn sóng nào.
Chủ nhiệm Triệu cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao thì năng lực của cô gái này rất tốt. Xét về hành vi thường ngày, cô là một người rất tốt bụng và đơn giản, sao lại dính vào chuyện như vậy chứ.
Thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, ông biết người ngoài đã thổi phồng chuyện này đến mức nào.
“Khoảng thời gian này cô đừng đến bệnh viện nữa, khi nào có đánh giá thành tích chuyển chính thức thì sẽ thông báo cho cô.” Dù chủ nhiệm Triệu có tiếc nuối cỡ nào thì cũng không thể thay đổi được quyết định của bệnh viện.
Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không ngờ chút hi vọng cuối cùng cũng bị lấy mất, rốt cuộc Thương Văn Đào ghét cô đến mức nào chứ? Cô cắn môi, cố gắng không để mình rơi nước mắt, như vậy là hèn nhát, cô không cho phép mình hèn nhát.
Hứa Nhược Thi siết chặt hai tay, bất giác cắn môi chảy máu, màu đỏ tươi tương phản rõ rệt với sắc mặt tái nhợt khiến người ta thấy mà đau lòng.
Chủ nhiệm Triệu thực sự thấy thương xót, không khỏi dịu giọng: “Cô về trước đi, tránh đầu sóng ngọn gió đã, tôi sẽ cố gắng giúp cô.”
Cô im lặng gật đầu, ánh mắt hơi vô hồn rồi trở nên trống rỗng. Nếu bệnh viện tỉnh không cần cô, mang theo vết nhơ này cũng không tìm được việc nữa. Không ngờ vì cuộc hôn nhân này mà cô phải chôn vùi đi tương lai của mình.
Nhưng cô không thể giải thích, ít nhất là bây giờ không thể.
Cô cúi đầu, buông đôi môi bị cắn mạnh, thấp giọng nói: “Cảm ơn chủ nhiệm.”
“Nhược Thi, không phải hết cơ hội, cô đừng...” Ông ấy muốn an ủi, nhưng nhìn đôi mắt tĩnh lặng của cô gái này, không hiểu sao ông lại thấy mình rất tàn nhẫn, lời an ủi suông như vậy còn tàn nhẫn hơn cả không có hi vọng.
Hứa Nhược Thi không biết mình ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm thế nào, thậm chí cô không kịp nhìn thấy ánh mắt thương xót của ông. Cô không cần ánh mắt đó, không cần sự thương hại của người khác. Con đường phía trước còn rất dài, nếu thật sự không ở đây được nữa, cô phải suy xét đến cuộc sống sau này chứ không phải ở đây ai oán.
Mỹ Mỹ luôn đợi ở phòng làm việc, thấy Hứa Nhược Thi đi ra thì vội đi tới, nóng lòng hỏi: “Bác sĩ Hứa, cô không sao chứ?”
Cô ngẩn ngơ nhìn Mỹ Mỹ, bên tai ong lên, không nghe rõ đối phương nói gì. Từ lúc cô mười sáu tuổi, cô luôn dựa vào sự cố gắng của mình để đi học, đi làm, kiếm tiền... cô chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn, tại sao lại tàn nhẫn cướp đi đường sống duy nhất của cô?
Nếu phải nói đến lỗi lầm, vậy lỗi lầm duy nhất của cô chính là yêu người không nên yêu.