Ôn Bạch Dương viết rằng: “Hết hàng rồi.” Chữ của cô ấy rất đẹp, viết ngay hàng thẳng lối: “Hình như đã ngừng sản xuất.” Thảo nào mua qua mạng cũng không được. Chu Từ Phưởng nhíu mày, khá thất vọng khi cầm kẹo dẻo của nhãn hiệu khác. Lúc tính tiền, cô nói: “Sau này tôi kiêm luôn công việc ở đây, làm bán thời gian từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng.”
Mặc dù làm người chạy vặt chuyên nghiệp có mức lương rất cao nhưng công việc không thường xuyên, thời gian rảnh rỗi, cô có thể làm rất nhiều việc khác.
Ôn Bạch Dương nhoẻn miệng để lộ mấy chiếc răng trắng tinh, khuôn mặt cô ấy thường ửng đỏ, khi cười rộ lên khá là ngây ngô và thật thà chất phác. Sau khi đưa tiền thổi, cô ấy lục túi vải một lát rồi lấy ra một quả trứng gà, đưa cho Chu Từ Phưởng.
Chu Từ Phưởng vẫn đang đội mũ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt: “Cho tôi ư?”
Ôn Bạch Dương gật đầu, viết trên giấy rằng: “Trứng gà thả vườn đó.” Cô ấy tốt quá đi mất.
Thật ra Chu Từ Phưởng hơi sợ người lạ, bởi cô không biết cách giao tiếp, có lòng phòng bị quá nặng. Chỉ riêng Ôn Bạch Dương khiến cô cảm thấy thả lỏng, cô thích cô ấy, thích luôn những đốm đỏ ở hai bên má. đối phương.
“Cảm ơn.” Chu Từ Phưởng nhận trứng gà thả vườn, nhưng không chạm vào tay Ôn Bạch Dương: “Cô có biết nơi nào bán gà thả vườn không?”
Ôn Bạch Dương gật đầu.
Chu Từ Phưởng thêm tài khoản WeChat của cô ấy. Không tính trưởng nhóm bên đoàn phim thì đây là người bạn đầu tiên mà cô thêm vào.
Suốt tuần qua Cô không nhận được vai diễn quần chúng nào Tháng mười qua đi khí lạnh ân về
Vào thứ hai, trưởng nhóm mới gửi thông báo cần hai mươi diễn viên quần chúng. Chu Từ Phưởng đăng ký rồi bỏ con gà thả vườn với số sữa đã mua vào ba lô du lịch màu đen, từ sáng sớm đã xác đến đoàn phim
Trưởng nhóm thông báo tập hợp vào chín giờ sáng, bảy giờ Chu Từ Phưởng đã đến phim trường. Vì không biết bao giờ Giang Chức mới đến nên cô đứng chờ ngoài cổng.
Khoảng tám giờ rưỡi, một chiếc xe thể thao sang chảnh chạy vào phim trường.
A Vãn lái xe rất chậm, lề mà lề mề. Qua kính chiếu hậu có thể thấy cậu chủ của anh ta ngồi ở ghế sau, nửa ngủ nửa tỉnh, có lẽ là ngủ không đủ giấc nên có vẻ không dễ chọc.
Chiếc lọ thủy tinh đẹp đẽ được đặt ở ghế sau, bên trong chứa đầy kẹo dẻo.
Giang Chức cầm một cục kẹo bỏ vào miệng, chưa nhai thì đã nhíu mày. Anh lập tức lấy khăn lụa che miệng rồi nhổ ra, vốn dĩ có tật hay bực mình khi thức dậy, bây giờ sắc mặt càng thêm khó coi.
“Đổi nhãn hiệu khác à?”
A Vấn đáp dạ: “Nhãn hiệu trước đó đã hết hàng rồi.”
“Đổi lại đi.”
Giọng điệu hoàn toàn không cho người ta phân bua, vô cùng ngang ngược, không nói đạo lí tí nào. A Vãn bĩu môi, do dáng người cao lớn nên anh ta ngồi có người trên ghế lái của chiếc xe thể thao, có vẻ không được hài hòa cho lắm, nhìn hơi buồn cười: “Tôi đã hỏi rất nhiều nơi, không có bán ạ.” Giang Chức không thèm nâng mí mắt: “Đổi lại.”
Vô tình vô nghĩa, cố ý gây sự.
A Vấn đáp: “Vâng.” Nuôi cả gia đình không hề dễ dàng, A Vãn buồn bực nhìn thoáng qua cửa sổ xe: “Cậu Giang.” “Ừm.” Giang Chức chưa tỉnh ngủ, mệt mỏi nên không có tinh thần. “Cô gái dán kính cường lực kìa.” A Vãn không biết nên gọi cô gái dán kính cường lực kia là gì.
Giang Chức hơi hé mắt. Anh vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy người ngồi xổm bên cạnh đèn đường, mặc đồ đen từ đầu tới chân, trên lưng đeo ba lô du lịch khổng lồ, cô đội mũ nên không thấy rõ mặt, chỉ lộ ra cái đầu đen sì.
Ban ngày mà ăn mặc như tên trộm!
Giang Chức nhổm người dậy, thay đổi tưởng ngồi: “Dừng sát lề.”
A Vãn dừng xe.
Giang Chức hạ cửa xe xuống.
A Vãn lại nhẫn còi.
Chu Từ Phưởng nghe vậy mới ngẩng đầu, cô kéo mũ xuống theo thói quen, khuôn mặt hơi liệt, trên mặt không có biểu cảm nào, ngay cả ánh mắt cũng giống vậy.
Cô đứng dậy nhìn xung quanh, thấy không có ai mới bước qua rồi đứng cách cửa sổ xe khoảng một mét: “Tay anh đỡ hơn chưa?”
Giọng nói lành lạnh, không hề nhịp điệu,
Người lập dị! Giang Chức ừ một tiếng. Chu Từ Phưởng lại nhìn xung quanh, sau đó lấy ba lô xuống khỏi vai: “Tặng anh cái này nè.” Cô tiến lên một bước rồi đưa anh: “Nhận lỗi.” Giang Chức nhìn ba lô màu đen ấy, sau đó nhìn sang mu bàn tay cô. Tay áo của cô rất dài, che hơn nửa mu bàn tay, chỉ để lộ một khoảng trắng ngời dưới ánh nắng.
Thảo nào ban ngày mà bọc mình kín mít như vậy, không tiếp xúc với mặt trời, trắng như quỷ luôn.
A Vãn ngồi ở ghế lái đột nhiên họ nhẹ nhằm nhắc nhở cậu chủ của mình mình rằng nhìn chằm chằm tay của con gái nhà người ta sẽ không hay. Chờ cậu chủ không nhìn nữa, anh ta mới dùng ánh mắt xin ý kiến.
Bất ngờ là cậu chủ gật đầu.
A Vãn thấy vậy mới xuống xe, nhận lấy ba lô kia, không ngờ nó còn rất nặng.
Chu Từ Phưởng tặng đồ xong, chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi.
A Vãn đặt ba lô xuống cạnh chỗ ngồi: “Cậu Giang có muốn mở ra xem không?”
Trừ mấy tiếng ho khan thì sau lưng không còn âm thanh nào, A Vãn nhìn chăm chú qua kính chiếu hậu. Cậu chủ ngáp rồi lười biếng nằm xuống, mái tóc ngắn không được chải chuốt, còn có một cọng tóc đang vểnh lên.
Chờ xe vào bãi đỗ, A Vãn nghe thấy người ngồi sau nói: “Mở ra.”
A Vãn đỗ xe xong xuôi, ôm ba lô để lên đùi và mở khóa kéo...
“Quác!”
A Vãn trợn mắt há mồm, trên đùi là con vật nào đó đang nhìn anh ta, hơn nữa nó còn rướn cổ kêu gào: “Quác quác quác quác quác quác...”
Mùi phân gà xộc vào mũi.
A Vãn đần mặt ra: “Là... con gà.”
Giang Chức: “...”
Chín giờ, các diễn viên đã thay đồ và trang điểm xong xuôi, chờ đạo diễn đến để quay phim.
Phương Lý Tưởng được lên làm Chức nữ lang nên nhóm thiết kế trang phục đặc biệt để ý, đồ diễn của cô ấy đều được đặt may riêng. Đừng thấy cô ấy có vẻ dễ thương, nhưng rất uyển chuyển đẩy. Mặc sườn xám, tay cầm quạt lông chim chuyên dùng cho vũ nữ, cất bước nhẹ nhàng mà đầy quyến rũ.
Quả nhiên ánh mắt của đạo diễn rất sắc bén, chọn người nào chuẩn người đó.
Phương Lý Tưởng mặc đồ diễn mới, xoay một vòng trước mặt Chu Từ Phưởng, lúm đồng tiền xuất hiện hai bên má “Đẹp không?”
Chu Từ Phưởng mặc đồ vải bố: “Ừm.”
“Từ Phương, cô có dùng Weibo không?”
Cô lắc đầu.
“Có mang di động theo không?”
Cô sở túi quần: “Hôm nay có mang theo.”
Phương Lý Tưởng lấy di động của mình ra: “Cô thêm tôi nhé.” Cô ấy tỏ vẻ giàu sang không quên bạn hiền, hào phóng ngất trời: “Sau này ai dám nợ tiền công thì cô cứ nói với tôi, ô Lạp Na Lạp Thị - Lý Tưởng chống lưng cho cô!”
Bây giờ Phương Lý Tưởng là Chức nữ lang danh tiếng lẫy lừng, Chu Từ Phưởng không am hiểu xã giao, đơn độc lẻ loi như một cô bé đáng thương bị cả thế giới ruồng bỏ, Chức nữ lang che chở cho cô!
Chu Từ Phưởng gật đầu, cúi xuống không nói nhiều,
Sau khi thêm tài khoản bạn bè, Ô Lạp Na Lạp Thị - Lý Tưởng mặc sườn xám ngồi xổm, vừa mở Weibo đã sợ hết hồn: “Ôi mẹ ơi!” Ô Lạp Na Lạp Thị vỗ đùi cái đét: “Công ty lớn trâu bò thật, mua cho tôi quá trời fan Zombies luôn.”
(*) Fan zombie: Những tài khoản giả làm fan, dùng tiền là mua được. Phương Lý Tưởng trở thành vai nữ số hai của “Vô Dã”, có không ít công ty đại diện tìm cô ấy ký hợp đồng. Tuy nhiên, cô ấy là người có lý tưởng, không hề do dự mà kỷ với công ty dẫn đầu ngành sản xuất phim ảnh - Bảo Quang.
Nhắc đến Bảo Quang, chuyện khiến người ta bàn tán say sưa chính là ông chủ nơi đấy - Tiết Bảo Di.
“Ông chủ của bọn tôi là bạn thời thơ ấu với Đạo diễn Giang đó.” Phương Lý Tưởng là cô nàng thích hóng hớt, thay đổi bốn đến năm tài khoản phụ, biết rõ mọi tin tức.
Đôi mắt trống rỗng của Chu Từ Phưởng dân có biểu cảm. Hiếm khi thấy cô hứng thú điều gì như vậy, Phương Lý Tưởng bèn lải nhải với cô: “Có từng nghe nói về cậu Hai nhà họ Tiết ở thủ đô không?”
Chu Từ Phưởng lắc đầu.
Phương Lý Tưởng lập tức phổ cập kiến thức: “Cô vào Weibo là thấy anh ta suốt.”
Chu Từ Phưởng không lên mạng nhiều nên chẳng hiểu lầm: “Anh ta cũng là nghệ sĩ sao?”
“Không phải.” Chị gái bên nhóm thiết kế trang phục hỏi có ăn chân gà không, Phương Lý Tưởng không khách sáo cầm một miếng, vừa gặm vừa nói: “Người bên gối anh ta đều là nghệ sĩ.”
Chu Từ Phưởng không hiểu lắm, nhưng cảm thấy rất lợi hại.
Phương Lý Tưởng lại gặm chân gà, không khỏi thán phục: “ y, không biết đã thay bao nhiêu cô gái rồi.” Cô ấy là người chính nghĩa hào hùng, giận dữ gặm đứt một miếng chân gà: “Sớm muộn ông trời sẽ xử anh ta.”
Chu Từ Phưởng không tiếp lời, cô ngẩng đầu nhìn một nơi không dời mắt. Phương Lý Tưởng nhìn theo cô. Ồ, cuối cùng đạo diễn đã đến: “Cô lại nhìn Đạo diễn Giang à?” Chu Từ Phưởng ngồi xổm, nhìn chằm chằm, nét mặt rất bình tĩnh: “Anh ta đẹp.” Cô thích ngắm những thứ xinh đẹp, ví như lọ kẹo dẻo nhà mình. Nói đến nhan sắc của Đạo diễn Giang, Phương Lý Tưởng cũng phục rồi. Nhìn khắp giới diễn viên nghệ sĩ, chẳng ai đẹp hơn khuôn mặt kia, tuy nhiên...
“Người đẹp họ Giang là sao trên trời, trong tuyệt vời thế chứ không thể hái xuống.” Phương Lý Tưởng ném chân gà rồi lau tay: “Chỉ cần anh ta nằm xuống thôi, không biết bẻ cong bao nhiêu chàng trai nữa. Thể nhưng không ai có thể hái được đóa hoa đẹp đẽ này, hơn nữa anh ta rất mong manh dễ vỡ, sức khỏe không tốt. Nhà họ Giang chuyên nghiên cứu bào chế thuốc để điều dưỡng cho anh ta đó, đúng là đốt tiền, dân thường như bọn mình nuôi không nổi đâu.”
Chu Từ Phưởng suy nghĩ, cô có rất nhiều tiền, nhưng cô muốn dùng để mua Nguyệt Lượng Loan*, không thể nào nuôi người đẹp.
(*) Nguyệt Lượng Loan: Chỉ những đoạn rẽ ngoặt uốn khúc của cảnh sắc thiên nhiên, ví như dòng sông uốn lượn nằm giữa rừng cây, đẹp như tranh vẽ. Ví dụ khung cảnh hồ Kanas - Tân Cương.
“Hơn nữa Đạo diễn Giang là người đồng tính.” Phương Lý Tưởng che miệng, nói nhỏ với Chu Từ Phưởng: “Giới giải trí có lời đồn rằng anh ta với cậu Hai Tiết là một đôi.”
Chu Từ Phưởng lại không rõ lắm, nhưng cảm thấy rất lợi hại. Mười phút sau, Phó đạo diễn Triệu cầm loa thông báo: “Sắp sửa quay phim, mười phút chuẩn bị.” Nhóm diễn viên quần chúng đang trò chuyện lập tức giải tán. Phó đạo diễn Triệu đi kiểm tra một lượt, máy móc đã được chuẩn bị và sắp xếp ổn thỏa nhưng lại thấy có con gà trong góc khuất, anh ta hỏi Tiểu Lý ở hiện trường: “Tại sao ở đây có gà? Ai thả nó vào?” Tiểu Lý nói: “Không để ý nữa, có lẽ là người bên nhóm đạo cụ.” Phó đạo diễn Triệu nhìn quanh một lượt: “Có thấy diễn viên quần chúng cầm đòn gánh kia không?” Anh ta dặn dò Tiểu Lý: “Thả gà vào thùng gánh ấy.”
Tiểu Lý xách gà bỏ vào thùng gánh của diễn viên quần chúng nhưng không nhìn thấy dây buộc chân gà bị lỏng. Hôm nay có cảnh quay vụ nổ, sau một tiếng ầm vang - gà bay chó sủa.
“Quác quác quác quác quác quác...”
Con gà trống nặng chừng một đến một kỷ rưỡi phá banh cả hiện trường. Phó đạo diễn Triệu nhễ nhại mồ hôi: “Đạo diễn Giang, chuyện này...”
Giang Chức ném kịch bản đi, dựa lưng vào chiếc ghế được lót một lớp đệm cực dày: “Hôm nay nhóm đạo cụ không mang não theo à?” Anh họ một tiếng, đuôi mắt đỏ hoe, dù ốm đau bệnh tật những ánh mắt vẫn lạnh lùng buốt giá. Phó đạo diễn Triệu không dám hé răng, khí áp thấp đến độ khiến anh ta khó thở.
Giang Chức liếm bờ môi đỏ bừng vì họ: “Gà ở đâu ra?”
A Vãn đột nhiên trả lời: “Của anh đó.”
Giang Chức ném lon sữa bò qua: “Còn đứng đực ra đó làm gì?”
A Vãn vén tay áo lên, tham gia đội ngũ bắt gà.
[Chuyện bên lề] Chu Từ Phưởng: Em hầm gà thả vườn cho anh ăn, bồi bổ cơ thể.
Giang Chức: Có phải em ghét bỏ biểu hiện ngày hôm qua của anh chưa được tốt không? Chu Từ Phưởng: ...