Phải bàn bạc với Ms.Diêu mới được!
Ms.Diêu vừa nghe nói con trai của hiệu trưởng muốn ngồi cùng bàn với con gái nhà mình thì cảm thấy vô cùng vui sướng khi người gặp họa, cười đến run cả người.
“Mẹ ruột của con à, giải quyết vấn đề trước đã.”
Ms.Diêu ho khan một tiếng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nhưng nghĩ nửa ngày vẫn chẳng nghĩ được cách gì. Tiểu Thần Thần là một nửa vận mệnh của Nha Nha, còn hiệu trưởng là một nửa cha mẹ của Nha Nha.
Một bên là số phận, một bên là cha mẹ... chậc, đúng là kịch bản máu chó mà.
“Hay là con thử bàn bạc với Tiểu Thần Thần xem?”
“Bàn bạc gì?”
Lục Thi Nhã nhìn chằm chằm mẹ mình, thực sự sợ bà lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì.
“Ầy, mọi ngày thông minh lắm mà, sao mới gặp chuyện đã ngớ ngẩn rồi? Con gái là phải để con trai bảo vệ!”
Ms.Diêu nháy mắt ra hiệu, cười cợt nhả.
“Ms.Diêu, ý của mẹ là…”
Lục Thi Nhã trầm tư suy nghĩ.
Hôm sau, Nha Nha lựa lời nói lại chuyện này với Nhan Thần Phi. Thấy cậu im lặng không nói gì, có lẽ đã hiểu ý cô.
“Cô giáo bảo mình ngày mai cho cô ấy câu trả lời…”
“Không cần đâu Nha Nha, chuyện này mình sẽ giải quyết.”
Giọng lạnh thấu xương.
Cậu không vui.
Buổi chiều, trước khi vào lớp, bạn học Tiểu Minh cười tươi rói đưa cho cô một túi đồ ăn vặt, toàn là thứ cô thích. Lục Thi Nhã đang do dự, không biết có nên nhận hay không thì bạn nhỏ bên cạnh đã đứng dậy, quẳng hết đồ ăn vặt trên bàn vào thùng rác.
Chất!
“Nhan Thần Phi, cậu!”
Bạn học Tiểu Minh vốn ôn hòa cũng bị chọc giận.
Lục Thi Nhã đột nhiên cảm thấy cậu nhóc này hình như cũng không ấm áp như tưởng tượng.
“Hách Tư Minh, đừng tức giận, mình đi mua lại một túi giống hệt trả cho cậu.”
Tiểu Thần Thần đúng là không làm người ta bớt lo, làm mà chẳng nghĩ đến hậu quả gì cả.
Hách Tư Minh nghe Lục Thi Nhã nói vậy thì đỏ mặt, không biết là xấu hổ hay buồn bực.
“Không cần đâu Nha Nha, ngồi cùng bàn với mình đi. Cậu muốn ăn gì, mình sẽ mua cho cậu.”
Cậu nhóc tự mình đa tình, ngoài cảm động ra Lục Thi Nhã còn cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
“Hách Tư Minh, mình… có Thần Thần rồi. Xin lỗi, mình không thể ngồi cùng bàn với cậu.”
Cơ thể đang tỏa khí lạnh của Nhan Thần Phi cứng đờ, cậu nhóc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Lục Thi Nhã.
“Nha Nha, cậu có biết cậu đang nói gì không?”
Hách Tư Minh không thể hiểu nổi, cao giọng hỏi.
Thẹn quá hóa giận?
Lục Thi Nhã hổ thẹn quay người lại, đối diện với Nhan Thần Phi.
“Làm sao bây giờ? Giờ mình vì cậu mà đắc tội với cậu ấm của hiệu trưởng rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với mình đấy.”
Dứt khoát khiến cho bạn học Tiểu Minh chết tâm, Lục Thi Nhã sau khi cười với Nhan Thần Phi xong quay lại, bình thản nói:
“Bạn Hách Tư Minh, chỉ có cậu ấy mới được gọi mình là Nha Nha thôi. Cậu vẫn nên gọi mình là Lục Thi Nhã đi.”
Được rồi, bạn học Tiểu Minh đã hoàn toàn nổi giận rồi.
Lục Thi Nhã cảm thấy mình ác độc không khác gì một tên tội phạm, hành động thấp hèn bỉ ổi, cố ý gây tổn thương.
Hành động bỉ ổi với Thần Thần, cố ý gây tổn thương cho bạn học Tiểu Minh... Cô đang đi trên con đường một đi không trở lại.
“Hừ, có đổi chỗ hay không, đợi giáo viên quyết định. Nếu không mình sẽ khiến cậu ta phải rời khỏi cái lớp này.”
Ó.ò, biến hình rồi!
Cậu trai ấm áp lộ nguyên hình chỉ trong chớp mắt, Lục Thi Nhã cảm thấy thật có lỗi.
“Cùng lắm thì mình chuyển theo cùng cậu ấy. Bạn Hách Tư Minh, cậu không cần phí công vậy đâu.”
“Cậu… Các cậu chờ đấy!”
Nói rồi, cậu ta nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đám trẻ trong lớp sợ hết hồn hết vía.
Hiệu trưởng đại đại sắp phát uy rồi!
Lục Thi Nhã ủ rũ quay lại, nhăn nhó nhìn Tiểu Thần Thần:
“Thôi xong rồi, Ms.Diêu sẽ lột hai lớp da của mình mất.”
“Cậu nói thật à?”
“Đương nhiên rồi, người ta là con trai của hiệu trưởng…”
“Không phải chuyện đó…” Nhan Thần Phi cắt ngang.
Lục Thi Nhã không hiểu ý của Nhan Thần Phi, giương hai mắt nhìn cậu.
Hai mắt Tiểu Thần Thần như phát sáng, còn thẹn thùng xấu hổ đỏ mặt, quay đầu đi.
“Ờ… ưm, cái kia đương nhiên cũng là thật.” Lục Thi Nhã trả lời.
Qua một lúc lâu, cậu gọi: “Nha Nha.”
Lục Thi Nhã đáp lời, Nhan Thần Phi lại gọi thêm một tiếng nữa.
...
Buổi chiều tuyệt đẹp cứ thế trôi qua.
Về đến nhà, Lục Thi Nhã kể lại chuyện đã xảy ra với Ms.Diêu với hi vọng tâm lý Ms.Diêu sẽ vững vàng một chút, nhanh chóng tiếp nhận việc con gái mình sắp bị cho thôi học.
Nhưng Ms.Diêu lại chẳng tỏ ra lo lắng gì, còn cười quái đản nữa.
Ngày hôm sau, Lục Thi Nhã bị gọi vào phòng hiệu trưởng một mình.
Cảm giác tai ương ập đến.
Tối qua cô đã suy nghĩ kĩ rồi, cùng lắm thì không học tiểu học nữa, nhảy lớp luôn, dù gì trình độ cô cũng là thạc sĩ mà.
Lúc Lục Thi Nhã rời khỏi phòng học, Tiểu Thần Thần vẫn còn đang ôm sách đọc.
Lục Thi Nhã hơi thất vọng, tốt xấu gì thì cũng nên tiễn một đoạn đường chứ.
Văn phòng của hiệu trưởng trường tiểu học rất bề thế, Lục Thi Nhã có to gan đến mấy thì trong lòng vẫn có chút thấp thỏm sợ hãi.
Cô gõ cửa rồi đi vào.
Ý! Người quen.
“Chú Nhan, sao chú lại ở đây?”
Thế này chẳng phải là biết mà còn cố hỏi sao?
Trong lòng Lục Thi Nhã sướng rơn, Thần Thần xấu bụng chẳng nói năng gì, hóa ra là đã tẩm ngẩm tầm ngâm giải quyết xong xuôi rồi.
“Giúp Thần Phi chuyển trường.”
Nả ní (Cái gì)? Chuyển trường?
“Nhan tổng à, chuyện này… cậu nhà là nhân tài hiếm có, trường chúng tôi khẩn thiết mong cậu ấy ở lại.”
Một ông chú bốn mươi tuổi vã mồ hôi đầy trán nói, đây là ba của Hách Tư Minh.
“Ồ thế à, nhưng tôi nghe nói hôm qua cậu nhà đã công khai tuyên bố, muốn con tôi phải rời khỏi trường.”
“À... Chuyện này… Chuyện này có lẽ chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi… trò… trò kia… em lại đây.”
Hiệu trưởng ngoắc tay với Lục Thi Nhã đang xem kịch vui, cô bèn ngoan ngoãn đi đến.
“Em chào thầy, thầy tìm em có chuyện gì ạ?”
“Lục…”
“Lục Thi Nhã.” Nhan Đình Căn trả lời thay.
Có Mr.Nhan tiếp sức, Lục Thi Nhã lập tức cảm thấy mình như được chắp thêm cánh, cực kì chân chó ỷ lại Nhan Đình Căn.
Hiệu trưởng tiếp tục mồ hôi đầm đìa.
“Thi Nhã, em và cậu Nhan là bạn cùng bàn, em biết rõ chuyện ngày hôm qua, em mau giải thích với ngài Nhan đi. Đừng để mọi người hiểu lầm.”
Hiệu trưởng Hách ra hiệu bằng ánh mắt với Lục Thi Nhã.
Lục Thi Nhã nín cười, nghiêm túc nói với Nhan Đình Căn:
“Chú Nhan, là lỗi của cháu. Cháu thấy ngồi phía sau không nhìn rõ bảng nên muốn đổi chỗ. Bạn cùng bàn của Hách Tư Minh bằng lòng đổi cho cháu. Thần Thần cũng muốn đổi lên phía trước, nhưng Hách Tư Minh không muốn. Thần Thần vì cháu nên mới xung đột với Hách Tư Minh. Chú đừng bắt Thần Thần chuyển trường được không ạ?”
Lục Thi Nhã nói xong, hiệu trưởng Hách thở phào một hơi, vội cười lấy lòng nói:
“Ngài thấy đấy, là hiểu lầm giữa đám trẻ thôi. Lát nữa tôi sẽ dạy lại thằng con nhà tôi, ngài Nhan xem…”
“Cho con trai nhà ông chuyển lớp đi.”
Hiệu trưởng Hách chưa nói xong, Nhan Đình Căn đã lạnh lùng yêu cầu.
Woa, Tổng giám đốc Nhan thật uy phong!